Chương 19: Hồi Cung
Sáng sớm hôm sau, các cung nữ tới thúc dục Tư Tư hồi cung. Tư Tư lẳng lặng ngồi ở trên ghế, mặc cho các cung nữ giúp nàng thay y phục. Nàng mặc cung trang do nga hoàng sắc sa chế, đầu đội trâm cài hoàng kim, ung dung cao quý tột cùng. Nhưng là, nàng căn bản không lòng dạ nào mà thưởng thứ dung nhan tuyệt thế, chỉ có đau thương cồn cào.
Ta sẽ phải rời khỏi nhà tù này, đến bên cạnh một người khác còn hiểm ác hơn cả lao ngục! So với đám công chúa trở thành quân kỹ mà nói, ta chỉ phục vụ một nam nhân, thật sự là quá “may mắn”. Nhưng là, ta thật sự chỉ muốn thoát khỏi cái số mạng bất đắc dĩ ép người này.
“Ái phi dậy thật sớm a. Ta còn tưởng rằng hôm nay sẽ không thể gặp ái phi, thì ra là… Nguyệt Lạc, ngươi không hề chạy trốn, thật là ngoài dự liệu của ta.”
Diễm Liệt dưới sự bảo vệ của binh sĩ đi tới trước mặt Tư Tư, khuôn mặt tỏ ra vẻ bất nhân đạo không rõ khác thường. Hắn hôm nay mặc long bào màu vàng kim, đầu đội tử kim quan, cao quý mà tuấn lãng, cả người tràn đầy chí khí vương giả. Nếu như không biết hắn là bạo quân, có lẽ Tư Tư sẽ thật sự bị hắn hấp dẫn. Nhưng là, hiện tại nàng nhìn thấy hắn, chỉ có sự sỡ hãi cùng chán ghét.
“Ngươi là có ý gì?” Tư Tư khuôn mặt không cảm xúc hỏi lại.
“Ngày hôm qua, ta đã bày ra Thiên La Địa Võng, chỉ chờ bắt một con chim nhỏ có ý đồ thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Nếu như mà ta chộp được nó, ngươi nói ta nên trừng phạt sủng vật phản bội ấy như thế nào? Đem nó nấu, hay là bẻ gãy đôi cánh của nó, khiến nó không thể trốn thoát?”
Diễm Liệt nhẹ nhàng nâng cằm Tư Tư lên, ngón tay lãnh lẽo đến khác thường làm Tư Tư cả kinh trong lòng, vẫn nhìn thị vệ bốn phía, im hơi lặng tiếng nở nụ cười:
“Vương thật biết nói đùa. Sủng vật của ngài làm sao dám phản bội ngài? Nếu như ngài yêu thương nó thật tốt, nó nhất định sẽ không chạy trốn.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Diễm Liệt nhìn Tư Tư thật sâu, lại không thấy rõ nội tâm dưới đôi mắt trong suốt của nàng. Hắn suy nghĩ sâu xa một hồi, rốt cuộc nói:
“Nên lên đường sớm. Ngươi yên tâm, thần dân của ngươi đã được tự do —— coi như ngươi ôn thuận hưởng phúc.”
“Nguyệt Lạc đa tạ vương ưu ái.” Tư Tư lẳng lặng nói.
Nếu trốn không thoát, chi bằng lấy lòng bạo quân này, giữ được tính mạng trước mới quyết định. Doãn Tư Tư ta chắc chắn sẽ không bị đánh gục!
Đi ra cửa phòng, đập vào mắt là một xe ngựa hoàng kim hoa lệ do tám con bạch mã kéo, vô cùng chói mắt.
Dưới ánh sáng của mặt trời, Tư Tư ngơ ngác nhìn xe ngựa, khẽ nheo mắt lại, mà Diễm Liệt đã đem nàng ôm vào lòng, nhảy một cái liền lên xe ngựa. Tư Tư còn chưa kịp kêu lên, xe ngựa đã nhanh chóng hướng phía trước mà chạy. Cung nhốt nàng trong thời gian qua trong tầm mắt dần dần nhỏ đi, mà Tư Tư phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang không ngừng lùi lại trong đám người.
Lạc Lam?
Trong đám người, Lạc Lam một thân trường sam màu xanh ngọc, khuôn mặt bi thương đang chạy vội ngoài xe ngựa một lóe liền biến mất. Tư Tư bình tĩnh nhìn theo phương hướng Lạc Lam vừa rời đi, trong lòng dâng lên một cỗ suy nghĩ khó tả.
Mặc dù là Lạc Lam tự tay dâng nàng lên cho bạo quân, nhưng hắn dù sao cũng là người đầu tiên ta biết ở dị giới này, cũng là người mà Nguyệt Lạc yêu, đối với hắn ta thế nào cũng hận không nổi. Mà Diễm liệt, sẽ là “trượng phu” của ta, cả đời không thể trốn thoát…
“Đang nhìn cái gì?” Màn vải trong tay Tư Tư bị một bàn tay lớn vô tình đánh rơi.
“Không có gì.”
“Ngoan ngoãn nghe lời, có một số chuyện không nên nghĩ tới.”
Diễm Liệt nói xong, nhắm hai mắt lại dưỡng thần, không nhìn Tư Tư một cái. Tư Tư bị cái dáng vẻ ngạo mạn của hắn chọc giận, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể ở trước mặt hắn làm ra tư thế đánh người, tưởng tượng thấy bộ dáng hắn đau nhức đến nằm bẹp dí, trong lòng thầm dễ chịu. Nhưng ngay khi Tư Tư đang đánh tới nghiện thì một bàn tay bắt được cổ tay của nàng.