Chương 14: Thỏa Hiệp
“Cái gì? Đến bây giờ Nguyệt Lạc vẫn chưa cầu xin ta tha thứ cho nàng?”
Giữa cung điện hoa lệ, Diễm Liệt ngồi uống rượu, thần sắc tràn đầy tức giận, hắn nắm thật chặt bình rượu cho đến khi bình lộ ra một vết nứt tinh tế. Một nội quan thấy tâm tình hắn không tốt, bèn cuống quýt nói:
“Vương, người không cần tức giận. Nguyệt phu nhân nhất định sẽ cầu xin ngài tha thứ.”
“Cút, mau cút ra ngoài cho ta.”
Diễm Liệt ném chén rượu về hướng đầu nội quan, làm cho trán của hắn xuất hiện một dòng máu tươi thật dài. Nội quan không quan tâm tới vết thương, chỉ vội vã chạy ra ngoài, mà lửa giận trong mắt Diễm Liệt vẫn chưa có một tia bình ổn.
Nguyệt Lạc này… thật khiến người khác phải tức giận! Những nữ nhân ta sở hữu đều rất ngoan ngoãn, dịu dàng. Tại sao chỉ có nàng là quật cường, ngỗ nghịch đến thế? Chẳng nhẽ nàng không sợ ta gϊếŧ nàng, diệt hết tất cả thần dân trong quốc gia của nàng hay sao? Nàng… thật sự quá mức làm càn rồi.
“Người đâu, đến giáo trường.”
“Tuân lệnh vương.”
Thời điểm Diễm Liệt bước vào giáo trường, Tư Tư đã sắp lâm vào tình trạng hôn mê. Nàng nhắm chặt mắt, mặt trắng như giấy, hơi thở mỏng manh, tựa như đã chết. Diễm Liệt nhìn nàng thật sâu, giận dữ bùng lên, đột nhiên nắm lấy tóc nàng kéo mạnh: “Tỉnh lại. Nhanh cầu ta.”
Đau đớn lại làm cho Tư Tư lần nữa thanh tỉnh. Nàng hơi mở mắt, không nhìn rõ mặt Diễm Liệt, càng không nghe được hắn đã nói cái gì. Như thế, nàng vẫn nở nụ cười quật cường trên môi: “Ta sẽ không cúi đầu trước ngươi.”
Bốp…
Roi của Diễm Liệt một lần nữa đánh vào bả vai Tư Tư, nhưng nàng đã không còn cảm giác đau nữa. Roi của Diễm Liệt lần đầu quất rất mạnh, nhưng càng về sau càng có chút nương tay, theo bản năng có chút biến nhẹ, có vẻ hắn không muốn có thêm vài vết sẹo xấu xí trên người Tư Tư.
“Vương, không thể đánh nữa!” Nội quan bên người Diễm Liệt thấp giọng nhắc nhở: “Nếu đánh nữa, chỉ sợ Nguyệt phu nhân…”
“Nhanh chóng đưa nàng đi chữa thương. Nàng có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng có quay lại.”
Đây là lần đầu tiên ta nếm được tư vị thất bại…
Nguyệt Lạc, ngươi như thế, thật sự là rất ngoài ý muốn của ta. Ta biết ngươi một lòng muốn chết, nhưng ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện. Bởi vì, ta phải tìm “Nguyệt lượng”, càng bởi vì, ta muốn chinh phục ngươi… Ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải thuận theo ta! Diễm Liệt kiên định thầm nghĩ.
Thân thể của Tư Tư chỉ là tổn thương ngoài da, ngự y rất nhanh đã chữa khỏi cho nàng, thậm chí còn không thấy một vết sẹo nào. Nhưng mà, mỗi khi nàng nhìn thân thể cùng gương mặt mình vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, thì chỉ hận không thể hủy dung, làm cho Diễm Liệt mất đi hứng thú với nàng.
Sau khi thân thể nàng hồi phục, Diễm Liệt thường xuyên chiêu nàng đi hầu hạ hắn, cũng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để làm nhục nàng.
"Đại tỷ?" Tô Văn nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình nghe đến những lời này, cũng không thấy chật vật, ngược lại còn bật cười, mặt lộ vẻ lo lắng gọi.
"Tiểu Văn à, đại tỷ cùng đệ nói, có vài lúc chúng ta không thể cùng nữ tử như thế so đo, miễn cho chúng ta ở bên này đau lòng, bọn họ ở bên kia vui vẻ đếm tiền."
Thấy Tô Văn nghi hoặc không hiểu gãi đầu, Tô La lại mỉm cười nói: "Không biết thì thôi, đệ chỉ cần nhớ câu nói "Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân khó nuôi" là được, không cần nghĩ quá nhiều về chuyện khác."
Nói xong lời này, Tô La nhịn không được ở trong lòng yên lặng thở dài: thật không nghĩ đến nàng cũng dùng tới câu nói như vậy, hơn nữa còn là dùng để giáo dục Tô Văn, thật là bị tiểu nữ tử kia đánh bại.
Đến chạng vạng, Tô La đã bện được không ít vòng tay nhiều màu sắc, lần này cuối vòng tay nàng cố ý thắt chặt lại. Nghĩ các nàng muốn tháo vòng tay còn phải tháo cái nút thắt chặt lại mới có thể học được cách bện, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Tuy không thể tránh được các nàng học được, nhưng làm như vậy nói không chừng phải cần nhiều thời gian hơn để tháo vòng tay ra, nếu như cái nút thắt này kết chặt, có lẽ các nàng kia cũng tháo không được những vòng tay này.
Nghĩ tới có thể có khả năng, Tô La không nhịn được mím môi cười to một trận, Tô Văn đang ở trong sân học nhìn thấy Tô La thấp giọng cười buồn bực, trên mặt trừ không hiểu vẫn là không hiểu.
Vào lúc này cũng là giờ chuẩn bị cơm tối, Tô La đem những thứ tơ màu lặt vặt kia đi cất, còn chưa kịp để vào trong nhà, mọi ngày Tô mẫu đều phải hơn nửa canh giờ mới trở về đã đi tới cửa nhà.
"Nương, người đã trở về ." Tô Văn đang rung đùi đắc ý đọc sách nhìn thấy Tô Mẫu đang cõng một bó củi, lập tức đi tới trước cửa đem cửa gỗ kia đẩy ra một chút, để cho Tô mẫu dễ dàng đi vào.
Tô mẫu đem bó củi trên vai cất kỹ, sau đó liền xoay người cầm sách vở Tô Văn xem, vui mừng cười cười nói: "Tiểu Văn, hôm nay học được mấy câu?"
Nghe đến Tô mẫu nhắc tới chuyện học bài, Tô Văn cao hứng trả lời: "Mười lăm câu, con đã đem bài hôm qua tất cả học thuộc lòng, hôm nay đọc cho tiên sinh nghe, tiên sinh còn khích lệ con đó!"
"Tiểu Văn nhà chúng ta thật là lợi hại, thế nhưng học thuộc lòng nhanh như vậy, chờ nương lấy tiền công, cho con cùng đại tỷ mua đồ ăn ngon hơn." Tô mẫu cười sờ sờ đầu Tô Văn, trong lòng không nói ra được vui sướиɠ.
Mấy ngày trước đây, nữ nhi chợt nói với bà muốn đưa Tô Văn đi trấn trên cùng một vị tiên sinh đọc sách, nghe được vị tiên sinh kia dạy học ở Vân Lâm thư viện trấn trên, vốn đang cho là nữ nhi cùng hắn có quan hệ gì khó nói, biết là duyên sau một văn tiền, trong lòng mới hơi yên tâm một chút.
Chỉ là, Tô mẫu vẫn là cảm thấy rất lo lắng, cộng thêm hôm nay cùng mấy phụ nhân xới đất lại nghe đến đủ loại lời đồn đãi chuyện nhảm, nên trong lòng càng thêm cảm thấy không yên tâm, muốn trở về tìm nữ nhi nói chuyện cho tốt.
"Nha đầu, con trước tới đây, nương có chuyện muốn cùng con nói." Tô mẫu thấy Tô La chuẩn bị đi phòng bếp, lập tức gọi nàng lại, chần chừ đợi lát nữa càng không có thời gian nói.
Tô La mới vừa vào phòng bếp đi một bước nhẹ nhàng mở to mắt nhìn, nghe giọng của Tô mẫu tựa như là chuyện rất quan trọng, vậy sẽ là chuyện quan trọng gì đây ?
Trong lòng nàng tuy là nghi ngờ, nhưng vẫn xoay người cười nhìn về phía Tô mẫu, bất động thanh sắc trả lời: "Nương có chuyện nói thẳng, con sẽ nghe thật tốt."
Tô mẫu nhưng không có nói thẳng, ngược lại nhìn Tô Văn phân phó nói:“Tiểu Văn, trước tiên con đi phòng bếp nấu nước, nương cùng đại tỷ có chuyện cần nói.”
Tô Văn hiểu chuyện nghe đến Tô mẫu và đại tỷ có chuyện cần nói, lập tức đáp ứng chuyện này, chạy chậm vào phòng bếp.
Tình hình như vậy để cho trong lòng Tô La không khỏi run lên, nhìn dáng vẻ thật sự là chuyện hết sức quan trọng. Thu nụ cười trên mặt vào, sau đó đi theo Tô mẫu liếc mắt ra hiệu nàng vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà, Tô mẫu trực tiếp mở miệng nói: “Nha đầu, mấy ngày nay con đi trấn trên nhưng có đi gặp Du tiên sinh kia không?”
Con ngươi Tô La hiện lên một nét thoáng nghi ngờ, sau đó lắc lắc đầu, trong lòng không khỏi nghĩ Tô mẫu hỏi lời này có hàm ý gì. Nàng lúc trước đã nói thật sự rõ ràng, nàng chỉ là giúp Tô Văn mời một tiên sinh dạy học, Tô mẫu cũng tán đồng chuyện này, sao lúc này bỗng nhiên hỏi như vậy?
Tô mẫu thấy Tô La lắc đầu, chậm rãi than thở một hơi nói: "Hôm nay nghe được một đại muội tử cùng chúng ta đi xới đất nói, bà ấy hôm qua ở hồ Liễu Nguyệt trấn trên nhìn thấy Tiểu Văn cùng một tiên sinh học bài, sau đó thì nói con cùng tiên sinh kia có quan hệ." Dừng một chút lại nói: "Nương thấy vẫn là không nên phiền toái tiên sinh, nếu như chuyện này truyền ra, đối với con và đối với tiên sinh đều không tốt. Tiên sinh dù sao ở trên trấn có danh dạy học ở Vân Lâm thư viện, nếu chuyện này truyền đến thư viện kia, chắc hẳn sẽ đối với tiên sinh tạo thành ảnh hưởng rất lớn."
- Hết Chương 14 -