Chương 9

Diệp Tiểu Xuyên nhớ tới trong một quyển sách nói rằng : khi gặp nguy hiểm thì đừng la hét cầu cứu, kêu người. Bởi vì chữ sinh mạng quá nặng và sự nặng nề làm cho người ta muốn chạy trốn.

Cung nữ quỳ trên đường, dập đầu trên mặt đất, trán đã bị thương vết máu dính trên mặt đất, nàng ta ngẩn đầu lên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và bất lực:" Lục công chúa! Vũ Hương đã ở bên người một thời gian, cầu xin người nể tình cảm chủ tớ mà cứu mạng nàng."

Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người sững sờ. Sau đó, hai cung nữ bước tới kéo nàng đi, nói:" Nô tài to gan, dám quấy rầy công chúa!"

Diệp Tiểu Xuyên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đang định mở miệng ngăn cản thì những lời nhắc nhở của Vũ Hương kỳ diệu vang lên bên tai nàng:" Đừng nói chuyện" . Nàng đập mạnh lên tục vào tay vịn phát ra thanh âm dồn dập.

Cung nữ quay lại nghe thấy thanh âm này thì có chút ngạc nhiên hỏi:" Công chúa! Người muốn đi sao?"

Diệp Tiểu Xuyên nặng nề gật đầu, mấy cung nữ nhìn nhau vài lần cuối cùng cũng ra lệnh dẫn đường.

"Nô tỳ Vũ Xuân! Đa tạ công chúa!" cung nữ nói tên của mình rồi vội vã chạy về phía trước dẫn đường.

Có phải là muội muội của Vũ Hương không? Diệp Tiểu Xuyên nghĩ thầm, muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai nói với nàng. Vũ Xuân đang bối rối, nàng không biết nên nói gì. Sau khi đi được không xa, nàng nghe thấy một giọng nói gào thét mắng chửi, trái tim Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên thắt lại.

Đây là một khoảng sân nhỏ, khi bước vào Diệp Tiểu Xuyên thấy hơn mười người tụ tập dưới gốc cây bao gồm cả cung nữ và ma ma.

" Tên nô tỳ nhà ngươi! Vẫn còn mạnh miệng!" một giọng quát lớn đột nhiên vang lên. Kèm theo tiếng hét của một cô gái.

Đó là giọng của Vũ Hương, Diệp Tiểu Xuyên lập tức đứng dậy bước ra khỏi ghế, nhìn thấy Vũ Hương nằm trên mặt đất, đầu tóc rối bù, bốn cung nữ thô bạo đè chặt thân thể nàng, một trong số họ kéo tóc nàng dữ dội. Vũ Hương vừa khóc vừa ngẩn mặt lên, trên mặt đầy bùn đất.

Mọi người trong sân còn đang xem náo nhiệt, không ai chú ý tới bọn họ.

" Lục công chúa đến! Các ngươi mau buông tay." Vũ Xuân hét lên rồi vội vã lao vào đám đông đẩy các cung nữ ra.

Mọi người sau khi ngạc nhiên vội vàng quỳ xuống:" Tham Kiến công chúa Điện hạ", Diệp Tiểu Xuyên được cung nữ đỡ đi tới:" Công chúa! xin cẩn thận! "



Cung nữ theo hầu không bỏ qua ánh mắt của Diệp Tiểu Xuyên, nhìn xung quanh và nói:" Đây là xảy ra chuyện gì?"

Vũ Hương đã khóc rất to, Diệp Tiểu Xuyên bước lên phía trước vài bước, các cung nữ lui về phía sau như tránh dịch bệnh.

" Khởi bẩm công chúa điện hạ! Ngày hôm trước nàng ta đã làm hoàng tử Phù Ninh sợ hãi, Vân phi nương nương đã ra lệnh trừng phạt ạ." một ma ma lớn tuổi thấp giọng nói.

Thật là vớ vẩn, Diệp Tiểu Xuyên nhìn Vũ Hương. Chưa tới một canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã được rửa sạch vào buổi sáng giờ đây sưng húp như cái bánh bao, lớp da trên tay bị máu rỉ ra từ những vết rách bầm tím. Vũ Hương nức nở:" Ta không có! Ta không có...!"

Thấy Diệp Tiểu Xuyên chuẩn bị đưa nàng đi, bốn , năm cung nữ mạnh dạn đứng dậy nói:" Công chúa! người đưa cung nữ này đi. E rằng chúng nô tài khó có thể giải thích được với Vân phi."

Diệp Tiểu Xuyên mặc kệ bọn họ, bọn họ cũng không dám ngăn cản nàng. Cung nữ bên cạnh cũng có mắt nhìn lên tiếng mắng:" To gan! Công chúa mà các ngươi cũng dám ngăn cản?"

Diệp Tiểu Xuyên không ngồi ghế mà kéo Vũ Hương chậm rãi rời đi, cung nữ thái giám vội vàng theo sau hỏi Vũ Hương có chuyện gì? Tại sao lại đi trêu chọc Vân phi?

Vũ Hương cúi đầu không lên tiếng, nhưng nàng vẫn đi theo bọn họ, cung nữ tên Vũ Xuân nghe mọi người hỏi bèn chạy lên phía trước nói:" Muội muội ta bị chặn lại khi đang đi trên đường, bọn họ nói hoàng tử Phù Ninh bị hoảng loạn vì do muội muội ta làm sợ hãi. Vì vậy Vân phi phải đào tim muội ấy và đem chiên."

Nghe đến đây, trái tim Diệp Tiểu Xuyên nhảy lên, đây có còn là thời đại man rợ không? Tại sao có người lại có kiểu tra tấn man rợ như vậy? Nàng nhìn lại cung nữ này, thấy nàng ta trạc tuổi Vũ Hương , lông mày và ánh mắt giống nhau nhưng cách ăn mặc có một chút khác.

" Vũ Xuân, ngươi không đến Thanh cung của ngươi làm việc, lại muốn đi theo chúng ta sao?" cung nữ chải tóc cho Diệp Tiểu xuyên thản nhiên hỏi.

Vũ Xuân rụt cổ lại liếc nhìn Diệp Tiểu Xuyên :" Qúy phi nương nương bảo ta đi xin phép hoàng hậu, hôm nay không thể đến thỉnh an được."

Khi nàng nói lời này, những người khác không thể ngăn cản nàng được nữa, cho nên đành để nàng theo sau.

Vũ Xuân thấy lục công chua không bạo ngược như trong lời đồn, nàng lại bảo vệ Vũ Hương cho nên càng thêm táo bạo. Nàng đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Xuyên nói: " Đa tạ công chúa! đã cứu mạng muội muội của nô tỳ!"

Diệp Tiểu Xuyên đã buông tay Vũ Hương ra, chậm rãi đi một mình, không để ý tới những gì bọn họ nói sau lưng. Sau khi rẽ vào một góc tường liền nhìn thấy một cung điện uy nghiêm, đó chính là Diêu Hoa Cung của Hoàng hậu.



Vừa bước vào cửa, Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế dựa lớn màu đỏ mận, Hoàng hậu Tô Dịch ba mươi mốt tuổi, với phong thái dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng. Từ những lời kể thi thoảng của Vũ Hương nàng mới biết người phụ nữ này là một huyền thoại ở Thiên Hồng Quốc.

Hoàng hậu đầu tiên Chung Càn Khôn và hoàng đế Mục Thiên Tây có mối quan hệ sâu sắc. Vì vậy hậu cung của hoàng đế rất chán nản nhưng thật đáng tiếc khi Chung hoàng hậu mất, hoàng đế Thiên Tây nhớ thương người vợ quá cố của mình và từng thề rằng sẽ không lập lại Hoàng hậu. Hơn mười năm sau, hắn ta gặp Tô Dịch lúc đó mười tám tuổi và bị cám dỗ. Bà ta ngay lập tức được bước vào hậu cung và được tiến chức từng bước, cho đến khi lên làm hoàng hậu năm năm trước.

Diệp Tiểu Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng chào, hoàng hậu lại bước tới duỗi tay đỡ lấy nàng, ân cần:" Lục nhi không cần đa lễ!"

Bàn tay bà ta sạch sẽ không còn móng tay dài màu đỏ kia nữa. Diệp Tiểu Xuyên không khỏi nở nụ cười, ngẩn đầu lên nhanh chóng bắt lấy được ánh mắt không tự nhiên của hoàng hậu.

Bàn ăn dài đã được dọn sẵn thức ăn. Diệp Tiểu Xuyên ngồi ở phía dưới hoàng hậu, cúi đầu ăn chậm, bởi vì Vũ Hương bị thương không ở bên cạnh nên cung nữ tên Vũ Xuân không hiểu sao lại ngoan ngoãn đến cạnh gắp thức ăn hầu hạ nàng dùng bữa.

" Đây không phải là Vũ Xuân cung nữ hầu hạ phi tần Tống qúy phi sao? Ngươi sao lại đi cùng Lục nhi vậy?" Hoàng hậu nhìn thấy nàng ta, chậm rãi hỏi.

Vũ Xuân vội vàng quỳ xuống:" Bẩm hoàng hậu nương nương. Hôm qua chủ nhân của nô tỳ ăn thêm vài quả đào. Hôm nay trong người khó chịu cho nên không đến thỉnh an hoàng hậu .Nên phái nô tỳ đến đây xin phép hoàng hậu nương nương.!"

Hoàng hậu thở dài, nhìn xung quanh rồi nói:" Sao không thấy cung nữ thân cận của lục nhi?"

Lập tức một cung nữ lên tiếng :" Băm hoàng hậu nương nương! Vũ Hương không tiện đến ạ."

Hoàng hậu cau mày, nhìn Diệp Tiểu Xuyên nói:" Lục Nhi, mấy ngày nữa ngươi sẽ mười tuổi. Không thể cứ trừng phạt nha hoàn như thế này, nhìn xem xung quanh ngươi đã thay bao nhiêu người rồi?" " Ta nghĩ Vũ Hương đã rất tốt nhưng ngươi không thể giữ được cung nữ này."

Xem ra thường xuyên có cung nữ nha hoàn bị công chúa đánh không nhìn thấy người. Diệp Tiểu Xuyên cúi đầu xuống ăn, mặc kệ. Vũ Xuân quỳ xuống nói:" Nương Nương, lần này công chúa không có làm gì. Chính là Vân phi nương nương đã cho người đánh Vũ Hương."

Diệp Tiểu Xuyên dừng đũa, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, ngẩn đầu lên nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, nói:" Lại xảy ra chuyện gì? Khi nào thì người của Lục công chúa cũng có thể tùy tiện bị đánh?"

" Nương nương! Nương nương! Người phải lấy lại công đạo cho chúng ta." một tiếng kêu phát ra từ ngoài cửa.

Kèm theo đó là tiếng hét hỗn loạn của thái giám:" Vân phi nương nương! chờ ta vào bẩm báo ... !". tiếng la vừa dứt thì bốn, năm người phụ nữ đã xông vào, một người trong số họ ngã xiêu vẹo trên mặt đất, che mặt lại khóc nức nở.