Khi cửa bị đảy mở, ánh đèn nhấp nháy, đám đông tràn ngập, Diệp Tiểu Xuyên bị hơn mười người vệ sĩ bảo vệ chặt, dùng túi xách trong tay che mặt, chật vật đi ra ngoài càng nhanh càng tốt, một dòng người ổn định đổ về. Diệp Tiểu Xuyên bị đèn nhấp nháy đâm không mở mắt được, mọi người cứ ùa lên lại bị đẩy lên, âm thanh ồn ào đập vào màng nhĩ của cô.
" Cô Diệp! cô nghĩ gì về bữa tiệc của Hoàng Tử Qúy Thư dành cho cô? Cô có biết trước không?"
" Ngày cưới của hoàng tử có thay đổi gì không?"
" Cô nghĩ sao về bài phát biểu của Hoàng hậu nương nương hai ngày trước ?"
" Cô nghĩ sao về cái tên Little Diana?"( Diana bé nhỏ)
Diệp Tiểu Xuyên cúi đầu xuống, cô không nhìn thấy đường, cô chỉ có thể để vệ sĩ đi về phía trước, nghe thấy Tư Hi đang dùng hai tay bên cạnh bảo vệ cô, cô nói với giọng điệu bình tĩnh không thay đổi ngàn năm:" Cảm ơn, cảm ơn, chúng tôi đang vội, xin hãy thông cảm cho tôi."
Mãi cho đến khi lên xe, rời khỏi ánh đèn nhấp nháy dày đặt xung quanh, Diệp Tiểu Xuyên mới lộ mặt, ánh đèn lập tức lóe lên ngoài cửa sổ, chiếc xe tiếp tục tăng tốc, cuối cùng vứt bỏ những phóng viên xe máy lẻ tẻ kia, sau đó chiếc xe vệ sĩ theo sát đã cắt đuôi những phóng viên đó.
"Than ôi!!!". Nhϊếp Tiểu Xuyên cuối cùng cũng đặt người xuống, thở dài, sau đó nhìn thấy cái túi trong tay mình, trong vòng đột phá vừa rồi có rất nhiều vết trầy xước, vì vậy cô ném nó đi.
" Diana bé nhỏ?" cô chậm rãi phun ra những lời này, với giọng chế giễu, "Tôi không biết liệu Diana có đội vương miệng đó không nếu cô ấy biết rằng hoàng tử của cô ấy đã có người khác trước khi kết hôn, nhưng tôi, Diệp Tiểu Xuyên, sẽ không bao giờ."
Điện thoại đột nhiên reo lên, Tư Hi nhìn cô hỏi: " Cô không trả lời sao?"
Diệp Tiểu Xuyên ngậm chặt miệng, đôi môi lộ ra một vòng cung xinh đẹp, xuyên qua ánh đèn đường không ngừng nhấp nháy, có thể nhìn thấy nét mặt thanh tú của cô, mái tóc ngắn được chải chuốt kỹ lưỡng, vừa vặn lộ ra dái tai trắng như ngọc, trên người cô không có vật trang trí nào, bởi vì cô là vật trang trí tốt nhất, không có trang sức nào có thể che được ánh sáng của cô.
Hắn khó có thể nói như vậy, có lẽ thật sự là hiểu lầm, dù sao tin đồn cũng không thể tin tưởng được. Tư Hi nhận điện thoải đưa cho Diệp Tiểu Xuyên , nhưng cô không trả lời.
Tư Hi thở dài nói:" Cô nên quen với loại chuyện này."
Diệp Tiểu Xuyên đã nhắm mắt lại, khi nghe thấy lời này, cô đột nhiên mở mắt ra nhìn Tư Hi, chậm rãi nói:" Trừ khi ta chết."
Giọng nói của cô rất lạnh lùng, không quyến rũ bằng vẻ ngoài của cô, Tư Hi lắc đầu không lên tiếng, sự chú ý của cô bị ánh đèn nhấp nháy liên tục bên ngoài xe thu hút, và qua gương hậu cô nhìn thấy chiếc xe vệ sĩ đã bị vài chiếc xe ép đi.
" Chết tiệt." Tư Hi có chút lo lắng, " Nếu đi theo hết con đường thì phải làm sao?"
Diệp Tiểu Xuyên lại bực mình, đá vào lưng ghế tài xế." Nhanh lên.! Đi"
Tài xế bị cú đá của Diệp Tiểu Xuyên làm giật mình, đột ngột đạp ga, Tư Khê chuyển ánh mắt từ phía sau xe sang đầu xe không khỏi kinh hãi hét lên:" Không....Không... Phía trước có một ngã rẽ."
Đây là câu cuối cùng Diệp Tiểu Xuyên nghe được, tiếp theo là tiếng kim loại va chạm, bầu trời quay cuồng, chỉ có mùi máu xông lên mặt.
Thật là xui xẻo. Ngay cả cái chết cũng giống như Diana." Suy nghĩ cuối cùng của Diệp Tiểu Xuyên trước khi bất tỉnh hóa ra lại thoải mái hơn bao giờ hết, điều này thật tốt, cuối cùng cô cũng được giải thoát, cô không còn phải lo lắng về những công việc kinh doanh, tiền bạc, danh tiếng và địa vị đó, không còn phải lo lắng về việc ai đang tính toán mình, không còn phải gánh vác trách nhiệm của cái gọi là gia tộc nhà họ Diệp, và cuối cùng có thể gặp cha mẹ mình.