Hạ Linh Lung khẽ nhếch khóe miệng, thuận theo hắn phối hợp, cũng thường thường phát ra vài tiếng hàm dục ngâm nga.
“Trước khi thành thân, ngài có lẽ còn nhớ rõ thϊếp, ách ——”
Hắn đột nhiên sờ vào tiết khố dưới váy nàng, Hạ Linh Lung mị hoặc ngâm.
“Khả, khi ngài có quận chúa rồi, thϊếp sợ ngài chỉ nghe thấy tiếng người mới
cười, sao có thể nghe thấy. . . . . . Người cũ khóc? Ách ——”
Nàng đột nhiên cong người lên, chỗ tư mật bị hắn thuần thục châm ngòi , đã có phản ứng.
Thuộc Phong chính là động hai ngón tay, đã đem nàng thành bộ mê ly, ngay cả nói một câu đầy đủ cũng không nên lời.
“Cái này có gì cần lo lắng?”
Động tác trên tay Thuộc Phong vẫn không ngừng, cười nhạt lời nàng nói.
Hạ Linh Lung đè cái bàn tay ” làm xằng làm bậy” của hắn ở dưới váy xuống, chau nhanh mày, hiện ra khuôn mặt u sầu.
“Dù sao, Hữu Nhàn quận chúa nổi danh là đại mỹ nhân, lại có thân phận cao quý, ngài chắc chắn sẽ thích nàng. . . . . .” Hạ Linh Lung than thở ai oán.
“Đêm thành thân, ta bất lưu ở tân phòng, đến nơi nay cùng ngươi, như thế nào?”
Thuộc Phong tà vọng nhếch khóe miệng.
“Lời này là thật sao, Vương gia không phải tìm ta vui vẻ?”
Hạ Linh Lung trợn to con ngươi, không dám tin thốt lên.
“Lừa ngươi có ý nghĩa gì?”
Thuộc Phong khơi mào lông mày, cười tà nói.
Đối với Hạ Linh Lung, hắn cũng không phải có tình ý gì đặc biệt. Chẳng qua nữ nhân hợp khẩu vị hắn tổng so với cái xú nha đầu kia không biết mạnh hơn mấy trăm lần.
Hạ Linh Lung nhìn Thuộc Phong, thủy mâu gợn sóng, một bộ thụ sủng nhược kinh mị thái.
Nàng tại
thanh lâu nhiều năm như vậy, tuy nói bắt đầu từ ngày phá trinh vẫn được
Thuộc Phong bao xuống, nhưng dù sao cũng đang ở nơi bướm hoa, mưa dầm
thấm đất, đương nhiên cũng biết mị thuật mê hoặc nam nhân.
Các nam nhân luôn thích nữ nhân khi mặc quần thì áo dịu dàng khéo léo như tiểu thư
khuê các, còn lúc cởi ra thì thành phóng đãng nữ tử nơi phố hoa.
Huống chi, nàng vốn chính là nữ tử nơi phố hoa.
“Vương gia. . . . . .”
Bỗng nhiên
thân mình mềm nhũn, Hạ Linh Lung ngã vào l*иg ngực cứng rắn to lớn của
hắn. Thân hình nữ nhân đẫy đà nhuyễn nóng có chút toan tính, giống như
vô ý liếʍ thân thể tráng kiện vĩ đại của người nam nhân.
“Vương gia, để cho thϊếp hảo hảo hầu hạ người đêm nay, báo đáp ngài yêu thương. . . . . .”
Nàng kéo tay Thuộc Phong, đặt tại phần trên đang lộ rõ.
Từ khi vào Yến Vân Các, nàng chưa từng nhìn thấy người nào đẹp mắt hơn Thuộc Vương gia.
Hắn cường
kiện khí lực cùng dày đặc nam nhân vị, hơn nữa trên người hắn phát ra
một loại cảm giác không bị bó buộc ── quả thực khiến người ta tiêu hồn
mất vía!
Nếu hắn thật muốn nàng, cho dù bảo nàng làm gì, nàng cũng nguyện ý.
Thuộc Phong nheo mắt lại.
“Vậy xem biểu hiện của ngươi đã!”
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn ngoan nịnh nhếch môi cười, lột cái yếm của nàng xuống, một đôi ngọc nhuận đẫy đà , lập tức theo mảnh vải mà nhảy ra ——
Dưới cái yếm phấn hồng thêu hoa, là dáng người khiến nam nhân tinh kỳ phiêu đãng.
Thuộc Phong kéo tiết khố nàng xuống, chỗ kín rục rịch.
Bàn tay thô ráp của hắn cầm lấy một bên… (M: cầm cái gì thì tự tưởng tượng a), liệt mâu sâu thẳm nhìn chằm chằm ánh mắt đã có phần mê ly của nàng ta.
Hắn tay nắm eo nàng, gọn gàng linh hoạt thẳng tiến, nhất quán không
mang theo thương tiếc.