“Ọt ọt ọt. . . . . .”
Đang trong lúc trọng yếu, bụng Hữu Nhàn bỗng kêu lên mấy tiếng làm phá hỏng không khí.
Hắn lấy lại tinh thần, buồn cười liếc nàng một cái, tựa hồ đang nghi ngờ khả năng kiên trì của nàng.
“Không cho chàng cười, cái này, cái này không phải là thanh âm từ bụng thϊếp phát ra đâu!”
Hữu Nhàn chột dạ nói xạo.
Hắn vân đạm phong khinh bĩu môi.
“Vậy cứ tiếp tục quỳ đi, Bổn vương không quấy rầy nhã hứng của ngươi.”
Thuộc Phong thoải mái nhàn nhã quay lưng lại, khóe miệng không tự chủ vẽ nên một đường cong ——
Trừ bỏ việc không hay làm nũng như các nữ nhân khác ra thì cung cách nói chuyện của nàng cũng có một tư vị riêng.
Hữu Nhàn quật cường chống đỡ qua một buổi tối.
Tuy rằng
những bài vị trong ấn đường đều là của tổ tiên Thuộc gia, cho dù có quỷ
cũng là quỷ nhà mình, thế nhưng đây vẫn là nơi âm khí rất nặng. Nếu ban
ngày thì có thể chịu đựng được, chứ tới nửa đêm thì…
Trong vòng một đêm ngắn ngủi, Hữu Nhàn đã giật mình tỉnh giấc vô số lần, rồi lại quật cường chống đỡ qua cơn đói khát.
Những lúc ấy, nàng có cảm giác thời gian trôi qua có vẻ đặc biệt chậm.
Nhưng vì để Thuộc Phong tin tưởng sự trong sạch của mình, Hữu Nhàn quyết định bất chấp bằng mọi giá.
Khi đói bụng tới mức không chịu được nữa, nàng bèn liều mạng uống nước để giảm bớt
cơn đau dạ dày xuống, vậy nên ngày thứ hai cũng miễn cưỡng được nàng
vượt qua.
Vất vả nhất phải kể đến đêm ngày thứ ba, cũng là đêm chịu nhiều dày vò nhất.
Ông trời
dường như muốn trêu đùa Hữu Nhàn, vốn đang quang đãng, vậy mà đến đêm
khuya, đột nhiên cuồng phong gào thét, sau đó sấm chớp nổi lên, rồi mưa
tầm tã rơi xuống.
Hữu Nhàn núp sau tấm bồ đoàn, đôi mắt to tròn trong vắt vì mất ngủ hai ngày liên tục mà có vẻ mỏi mệt không chịu nổi, cả người vô lực gần như hư thoát.
Thuộc Phong xử lí xong công sự mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa to.
Hắn bước ra khỏi cửa, Tần Tương nhanh chóng lại gần.
“Vương gia, cơn mưa này rất lớn, để ta tới nhà kho lấy ô cho người.”
Hắn định bụng chạy đi lấy, bỗng nghe thấy tiếng Thuộc Phong hỏi:
“Nàng vẫn đang quỳ trong từ đường?”
Nhìn thấy mưa lớn thế này, hắn đột nhiên lại nghĩ tới một người đang bị phạt quỳ.
Đói với một
Giang Hữu Nhàn coi việc lật lọng là chuyện bình thường như cơm bữa, hắn
căn bản không tin nàng có thể thực hiện được cái gọi là hứa hẹn này, mà
có khi nàng đã sớm vi phạm quy định rồi.
Tần Tương giật mình, lập tức phản ứng:
“Dạ, Vương gia! Nghe bọn hạ nhân trông coi Từ Đường nói, nương nương trừ bỏ ngủ thì chỉ có quỳ, một hột cơm cũng chưa ăn.”
Thuộc Phong nhướng mày tỏ vẻ khó tin, đôi mắt thâm sâu khó lường nhìn về hướng Từ Đường.