Chương 57: Biểu hiện ở trù phòng (4)

Hữu Nhàn chạy đến đầu đầy mồ hôi, tới lúc chỉ cách cánh cửa tầm mười bước thì dừng lại thở hồng hộc.

“Thuộc Phong! Thuộc Phong!”

Nàng liếc

mắt một cái liền nhìn thấy Thuộc Phong cưỡi trên lưng ngựa, tư thế oai

hùng toả sáng, không khỏi hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướиɠ.

Thuộc Phong nghe được thanh âm của nàng liền nhíu mày, liếc nàng một cái, quay đầu tiếp tục nhìn phía trước ——

Hoàn toàn coi như không thấy nàng!

“Thuộc Phong! Chàng phải xuất môn sao?!”

Hữu Nhàn không dám đến gần, sợ lại bị hắn xua đuổi.

Nàng đứng xa như vậy mới gọi, tổng không tính là phạm quy đi?

Thuộc Phong tiếp tục không để ý đến sự tồn tại của nàng.

“Thuộc Phong, thϊếp đã học xong cách làm rất nhiều điểm tâm chàng thích ăn,

buổi tối trở về, thϊếp làm cho chàng ăn nga! Hi! Hi!”

Hữu Nhàn

dùng sức vẫy tay với hắn, thanh âm lớn tới mức khiến ngay cả tùy tùng

của hắn cũng đều quay đầu lại xem nàng, còn phát ra một tiếng thì thầm

trầm thấp.

Tôi tớ đi theo quanh mình đều che miệng cười trộm.

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Thuộc Phong nan kham rống nàng.

Trước công chúng , nàng sẽ không sợ dọa người.

“Nhưng mà, thϊếp thật sự có tiến bộ rất lớn a! Chàng thử qua tay nghề của thϊếp sẽ biết!”

Hữu Nhàn hận không thể lập tức đem những điều nàng mới học được bày ra cho hắn xem!

Thuộc Phong sắc mặt xanh mét, ưng mâu bất thường.

“Tùy tiện!”

Hắn khó chịu mắng một tiếng, giơ roi lên, đánh vào mông Ngự Trì.

“Vương gia, Tần nội thị còn chưa tới!” Một tùy tùng nhắc nhở.

“Không đợi!”

Hắn vừa nói xong đã đi trước làm gương, đem tùy tùng bỏ lại phía sau.

Nữ nhân này, hoàn toàn phá hủy tất cả tính nhẫn nại của hắn!

“Vương gia!”

Tần Tương đuổi tới nơi thì Thuộc Phong cùng đoàn xe đã xuất phát.

“Chàng thật sự thật ghét ta, ta vừa đến, chàng lập tức đi luôn.”

Hữu Nhàn nhìn Tần Tương, cô đơn hạ đầu xuống.

“Nương nương, người đừng quá khổ sở, về sau sẽ khá hơn.” Tần Tương an ủi nàng.

Hữu Nhàn chán nản lắc đầu, bộ dáng ủ rũ như kẻ bại trận.

“Ta đây trở về. Bất quá vẫn thực cám ơn ngươi, Tần Tương.”

Nàng mất mát đi qua bên cạnh Tần Tương, bước chân nặng nề trở về.

Tần Tương

nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, càng bước càng trầm trọng, phảng

phất như bước sau nặng hơn bước trước cả ngàn lần.