“Nhưng làm sao ta biết khi nào chàng nói thật, khi nào chàng gạt ta?”
Hữu Nhàn lại tự lẩm bẩm.
“Đồ ngốc, nói không thích nàng tất cả đều là giả, làm gì có ai chớp mắt một cái thì nói yêu chớp mắt một cái nữa lại nói không yêu?”
Thuộc Phong nghiêm khắc mắng
vào cái mũi nhỏ của nàng.
Tiểu nha đầu này, hắn nói cái gì cũng tin, nha
đầu bình thường thông mình
đi
đâu rồi.
Hữu Nhàn nhăn mũi, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.
Con mắt xinh đẹp thoáng điểm chút ưu thương, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống.
“Những, ta vốn không hoàn toàn hiểu được tâm ý của chàng –”
Sắc mặt Thuộc Phong trở nên không tốt.
“Lẽ nào biểu hiện của ta như vậy còn không rõ?”
Thuộc Phong ngẩng mặt lên, cắt ngang lời Hữu Nhàn.
“Ta…”
Hữu Nhàn vô tội chớp hàng mi dài, bị âm lượng đột nhiên cao lên của hắn làm cho sững sờ một lúc lâu.
“Nàng cái gì mà nàng? Ấp a ấp úng!”
Hắn không nhịn được nữa rồi, tác phong hung hăng giống hệt trước đây.
“Chàng tức giận?”
Hữu Nhàn bất an nhìn vào đôi mắt hắn, thử khẽ kéo vạt áo hắn.
“Đúng, ta không thể, ta không cố ý.
Chỉ là trước đây chàng không cho ta bất cứ hi vọng nào, khó khăn lắm mới cảm nhận được chàng cũng thích ta, chàng nói lớn quá, cho nên ta mới…”
Nàng căng thẳng nhìn vào mắt hắn, rất sợ hắn lại giận mình, nên mới nhanh miệng nói ra —
“Cho nên ta mới,
khó xác định…”
Hữu Nhàn nghiêm túc giải thích khiến cảm giác khó chịu của Thuộc Phong phút chốc tan biến, hắn yêu thương ôm nàng vào lòng.
“Người
nên xin lỗi phải là ta, vừa rồi làm nàng
sợ rồi?”
Hữu Nhàn dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng còn kéo lên thành một nụ cười mỉm —
Nàng biết hắn xấu tính không phải vì ghét nàng, mà là
biểu hiện quan tâm.
“Không
sao.”
Thuộc
Phong hôn môi nàng, hai gò má, động tác nhẹ nhàng giống như chỉ cần mạnh tay một chút là nàng sẽ vỡ ra.
“Vậy nàng nhớ, sau này nếu ta có phát giận đuổi nàng đ, thì nhất đnhj không được rời đi thật, chúng ta ước hẹn.”
Giọng nam trầm thấp của hắn thi thoảng lại đầu độc nàng.
“Lời này là chàng nói, sau này ta có quấn lấy chàng, mặc kệ chàng nói khó nghe cỡ nào, ta cũng
sẽ không tin.”
Hữu Nhàn nói một mạch, đôi mắt to nhìn thẳng vào hắn.
“Tốt! Có muốn ngoéo tay không?”
Thuộc Phong nhếch môi, cười nhìn khuôn mặt nàng.
Hữu Nhàn nhíu mày nhìn chằm chằm vào biểu tình của hắn cả nửa ngày.
“Bỏ đi, chàng muốn chê ta trẻ con rồi.”
Thuộc Phong lắc đầu chào thua, khóe miệng đột nhiên gương lên một nụ cười bất hảo.
“Thật sự nghĩ ta so với “Khác ca ca” tốt hơn gấp trăm ngàn lần?
Theo như lời nàng trước đây, bỏ hắn lấy ta, là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm.”
Hắn cố ý cường điệu ba chữ “Khác ca ca”, nheo đôi mắt tuấn tú chọc nàng, còn không quên kẻ thù mấy ngày trước.