Dọc theo
đường đi, đầu nàng vẫn lặp lại lời nói cùng ánh mắt kì quái của dì. Nàng không biết rốt cục đã sai ở đâu, vì sao dì lại muốn bảo nàng trở về
gấp. Mà đêm nay “chàng” thật sự sẽ đến ư?
Hữu Nhàn sớm trở lại từ hoàng cung khiến Tử Ngọc giật nảy mình.
Hầu hạ Hữu Nhàn rửa mặt tắm rửa xong, Tử Ngọc liền lui xuống.
Màn đêm buông xuống, Hữu Nhàn ghé người vào cửa sổ, dần dần lâm vào trầm tư.
Cửa tân phòng bỗng kêu ”oành”, bị người một cước đá văng, Hữu Nhàn tim đập mạnh ngẩng đầu lên.
Phát hiện
Thuộc Phong nộ khí đằng đằng đá cửa tiến vào, Hữu Nhàn trợn tròn hai
mắt, sững sờ nhìn vẻ mặt âm trầm như ma quỷ của hắn.
“Thuộc Phong?”
“Thế nào, bất ngờ khi nhìn thấy ta sao?”
Hắn nheo con ngươi đen láy, khẩu khí biến hoá kỳ lạ hỏi.
Sau đó, hắn hung hăng đá thêm một cước vào cửa phòng, tựa hồ muốn đem tức giận toàn bộ phát tiết ra.
“Thϊếp. . . . . . Thϊếp không nghĩ chàng sẽ đến. . . . . .”
Hữu Nhàn lời nói nhỏ nhẹ như muỗi ngâm.
Mặc dù dì đã nói cho nàng biết, nhưng nàng cũng không dám xác định hắn thật sự trở về.
“Có thật vậy không?” Thuộc Phong khơi mào lông mày, chậm rãi tới gần nàng, “Đây không phải là âm mưu ngươi cố tình an bài hay sao? Ta tới chẳng phải đúng với mong muốn của ngươi còn gì!”
“Âm mưu của thϊếp?”
Hữu Nhàn bị cuồng vọng của hắn dọa tới hoa dung thất sắc, từng bước lui về phía sau.
“Đừng có ra vẻ hồ đồ, cái mặt giả bộ khẩn trương của ngươi thật khiến ta ghê tởm!”
Thuộc Phong hướng nàng phẫn nộ quát.
“Chàng có thể đừng tới, thϊếp vừa rồi không có ép chàng. . . . . .”
Hữu Nhàn ủy khuất ngập ngừng, một đôi câu hồn mị nhãn tràn ngập kinh hoàng.
Thuộc Phong xuy một tiếng.
“Đúng vậy, ngươi không có ép buộc mà trực tiếp dùng thủ đoạn thấp kém hơn!”
“Thuộc Phong, chàng đang nói gì vậy? Sao thϊếp nghe không hiểu?”
Hữu Nhàn hoảng sợ trợn to con ngươi, cổ co lại, toàn bộ thân mình không khỏi run run .
“Tiện nhân! Ngươi còn dám giả trang thanh thuần? Hẳn là ngươi đang hận không thể lập tức nằm dưới thân nam nhân chứ?”
Hắn vừa mới đột nhiên nhận được “ý chỉ viên phòng” của Thái hoàng thái hậu, liền đoán ngay tám phần là nàng đã giờ
trò quỷ. Khi trở về hỏi mới biết được, vừa rồi có người từ trong cung
đến, nữ nhân này vừa mới tiến cung một chuyến!
“Thϊếp. . . . . . Thϊếp không có!”
Hữu Nhàn bị hắn bức vào trong góc, núp ở giữa hai vách tường, đơn bạc dựa vào góc tường cứng rắn.
“Ngươi bước lại đây cho ta! Cư nhiên dám đem chuyện chúng ta chưa viên phòng
bẩm báo trước mặt Thái hoàng thái hậu, xem ra ta vẫn còn coi thường thủ
đoạn của ngươi! Ngươi không chỉ rất không phân rõ phải trái, mà còn am
hiểu tâm cơ đùa bỡn!“
Hữu Nhàn hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyên lai hắn tức giận vì chuyện viên phòng!
Trách không được Thái hoàng thái hậu đột nhiên muốn nàng trở về, nhất định là người yêu cầu Thuộc Phong bồi nàng ngủ.
“Chàng không muốn cùng thϊếp chung giường cũng không sao, thϊếp một mình ngủ
rất tốt! Dù sao tướng ngủ của thϊếp rất khó coi, hơn nữa sau khi mẫu phi qua đời, đều là thϊếp một người ngủ, thϊếp sẽ không sợ!”
Nàng miễn cưỡng chính mình tươi cười với hắn, khẩu khí như là cầu xin tha thứ, tâm tư lại đơn thuần tựa tờ giấy trắng.