Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phi Thiên

Chương 42: Có người cản trở (1-2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Miêu Nghị nhảy xuống long câu, hai tay đỡ nàng dậy hỏi:

- Bọn họ không có làm khó dễ nàng chứ?

Lời này vừa nói ra, đám nha dịch trong đình viện bị dọa sợ đến run lên, chỉ sợ Quý Tú Phương nói ra lời không dễ nghe.

Quý Tú Phương vừa khóc nức nở vừa lắc lắc đầu:

- Miêu tiên sinh, cầu xin ngươi cứu con ta, nó còn nhỏ!

Miêu Nghị lập tức quay đầu lại nói:

- Đưa tất cả người nhà nàng tới đây cho ta!

Không cần nói, tất cả thân nhân Quý Tú Phương, kể cả tên quản gia mà Miêu Nghị đã biết được đưa tới nhanh chóng.

Quý Tú Phương ôm lấy con trai khóc sướt mướt tại chỗ, quỳ trước mặt Miêu Nghị dập đầu.

Miêu Nghị đỡ nàng dậy:

- Đi thôi, không sao đâu, về nhà!

Dưới mắt mọi người, hắn đích thân hộ tống cả nhà Quý Tú Phương trở lại trạch viện của nàng. Thấy niêm phong dán trên đại môn bèn quay đầu lại quát:

- Gọi thành chủ tới đây!

Lúc này Diêm Tu đang ở trong góc đường, hầu bên cạnh Tần Vi Vi quan sát cảnh tượng trước mắt.

Không bao lâu sau, một tên quan viên đầu mập tai to cùng mấy tên thủ hạ cỡi ngựa khẩn cấp chạy tới.

Miêu Nghị không nghe bọn họ lo sợ nơm nớp nói nhảm, giơ thương chỉ đại môn:

- Thành chủ Đại nhân, sau này nếu nhà này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ bắt ngươi hỏi. Hiện tại xé niêm phong, mở cửa!

Hắn không thể nào một mực ở bên cạnh chiếu cố Quý Tú Phương, cũng không biết là Trần Phi chết hay sống, nhưng lúc đầu nếu không có Trần Phi tiến cử, bây giờ mình còn không biết lưu lạc ở nơi nào. Vì muốn báo ân nên hắn mới làm như vậy, sở dĩ phách lối chính là muốn tỏ rõ thái độ của mình bảo vệ cho nhà này, tránh cho có người dòm ngó cô nhi quả phụ Quý Tú Phương.

- Hừ! Uy phong thật to!

Tần Vi Vi khẽ nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng.

Diêm Tu ở bên cạnh cười khan hai tiếng, đưa mắt nhìn Miêu Nghị đưa cả nhà Quý Tú Phương vào.

Đợi đến khi Miêu Nghị trở ra, lại thấy hắn quay sang nhìn thành chủ nói:

- Trong nhà này thiếu thứ gì lập tức trả lại cho ta, thiếu một chiếc đũa ta lấy mạng của ngươi!

- Dạ dạ dạ!

Thành chủ đáp ứng luôn miệng, lau qua đầu đầy mồ hôi vội vàng căn dặn thủ hạ đi làm.

Trong một góc khuất khác, Trần Phi đã cải trang mắt thấy cảnh tượng này nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm:

- Miêu lão đệ, phần đại ân này Trần Phi ta ghi nhớ, có cơ hội ngày sau sẽ báo!

Có Miêu Nghị ra mặt chịu trách nhiệm, y có thể yên tâm rời đi rồi, xoay người lặng lẽ biến mất trong bóng tối ở đầu đường.

Mà Miêu Nghị mới vừa điều khiển Hắc Thán nhanh chóng ra khỏi thành cũng gặp phải Tần Vi Vi và Diêm Tu chờ đợi bên ngoài, vội vàng ngừng lại chắp tay nói:

- Tạ ân động chủ giúp một tay!

Thật ra Tần Vi Vi không hề có hảo ý tới giúp Miêu Nghị, vốn Dương Khánh vừa khôi phục pháp lực ra ngoài thấy Diêm Tu hỏi thăm Miêu Nghị, sau khi nghe nói nguyên nhân Dương Khánh rất là tán thưởng, khen Miêu Nghị là người trung nghĩa, chịu ân người một giọt nước báo đáp suối nguồn, nên mới bảo Tần Vi Vi chạy tới, tránh cho xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy Tần Vi Vi lộ vẻ giễu cợt nói:

- Tiểu nương tử kia dung mạo cũng khá, ta còn tưởng rằng tối nay ngươi sẽ ở lại nhà nàng qua đêm.

- Không đẹp bằng nàng…

Miêu Nghị lập tức nịnh nọt, sau khi biết nữ nhân này là con gái nuôi Dương Khánh, thái độ của hắn khách sáo không ít, bất quá lời vừa ra khỏi miệng lập tức phát hiện không đúng, dường như lời của mình còn có ý khác…

Diêm Tu lập tức cố gắng nhịn cười, phát hiện lời này Miêu Nghị ứng đối quá tuyệt. Dường như hắn muốn nói rằng Quý Tú Phương không đẹp bằng nàng, nếu ta muốn ngủ cũng sẽ ngủ với nàng…

Đồng thời lão cũng bắt đầu nơm nớp lo lắng cho Miêu Nghị, mà bản thân hắn lúc này cũng rất muốn tát tai mình một cái.

Sắc mặt Tần Vi Vi lập tức sa sầm, thật sự có vẻ muốn đùng đùng nổi giận nhưng vẫn cố nén xuống. Bởi vì nhìn thấu Miêu Nghị cũng chỉ khen tặng vô tâm, nếu lời hắn còn mang ẩn ý, vậy rõ ràng là muốn trêu ghẹo sỗ sàng.

Nàng hừ lạnh một tiếng, dựng mặt lên điều khiển long câu chạy đi.

Miêu Nghị lộ vẻ chột dạ cùng Diêm Tu nhìn nhau, lão giơ ngón tay cái lên ý nói ‘ngươi giỏi thật, dám trêu chọc Tần Vi Vi’.

Miêu Nghị rụt cổ một cái, xấu hổ không thôi, không biết mình trở nên hèn hạ vô sỉ như vậy lúc nào, lại có thể nói ra những lời hạ lưu như vậy.

Hai người vội vàng cỡi long câu đuổi theo quần trắng tung bay dưới ánh trăng phía trước.

Mấy người trở về đến Đông Lai động, lập tức lại theo Dương Khánh chạy đi cả đêm, chạy thẳng tới Nam Tuyên phủ, nơi đó mới là địa phương cần Dương Khánh trấn giữ.

-----------

Nam Tuyên thành là một thành lớn dân số tín đồ đạt tới trăm vạn, Miêu Nghị là lần đầu tiên thấy thành lớn như vậy, kinh ngạc thấy nơi này hết sức phồn hoa. Mấy ngày liên tiếp hắn và Diêm Tu giả trang thành người bình thường lang thang ngoài đường, ngắm phong cảnh nhân tình, hưởng thụ món ngon đặc sản nơi này.

Đương nhiên cũng không phải là chơi không, mà là được phái ra ngoài âm thầm dò xét, xem thử có dư nghiệt Lư Ngọc quấy rối hay không. Bảo đảm tín đồ trên địa bàn an cư lạc nghiệp là đại sự, nếu không một khi thành thị dân số trăm vạn này rối loạn, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Nguyện Lực Châu thu thập được.

Cần phải biết một thành này coi như đã tương đương với tín đồ của cả Thiếu Thái sơn năm xưa, còn chưa tính mười sơn khác.

Hôm nay tòa thành này được phủ chủ Nam Tuyên phủ Dương Khánh độc chiếm, địa bàn mười sơn khác sẽ phân phát lúc luận công ban thưởng, Bất quá tất cả đều là địa bàn của y, chẳng qua là Nam Tuyên thành thuộc về Dương Khánh cai quản trực tiếp.

Vì vậy, dĩ nhiên là Dương Khánh hết sức coi trọng việc cai quản tòa thành này, chẳng những phái thật nhiều tu sĩ ra ngoài minh xét ngầm hỏi, đồng thời cũng triệu kiến quan viên địa phương tuyên bố tội trạng Lư Ngọc, nói mình là phụng mệnh trên chinh phạt, đã chém chết nghịch tặc Lư Ngọc.

Đương nhiên sau khi đe dọa xong cũng không thể thiếu trấn an, dù sao tu sĩ thủ hạ lấy tu luyện làm chủ, nào có nhiều thời gian nhúng tay vào việc cai trị địa phương. Người thường hay bế quan tu luyện cũng không có kinh nghiệm làm chuyện này, càng làm càng loạn, cho nên chuyện thống trị địa phương vẫn phải dựa vào quan viên địa phương.

Mười mấy ngày sau, đám động chủ đi công chiếm các lộ sơn và đệ tử Lam Ngọc môn đi theo chinh chiến lục tục chạy tới, tề tụ tại Nam Tuyên phủ.

Giữa dãy núi chập chùng trùng điệp hùng vĩ, cổ mộc che trời, kỳ hoa dị thảo như gấm, các loại chim bay thú chạy nhiều không đếm xuể, có một cung điện hoành tráng tọa lạc, đình đài lầu các, hội tụ đủ giàu sang phú quý của chốn nhân gian cùng với khí phái tiên gia.

Đối với Miêu Nghị, Phù Quang động so với phủ đệ Nam Tuyên phủ này chẳng khác nào một ngôi miếu thổ địa nhỏ bé tầm thường.

Các lộ động chủ ai nấy tinh thần phấn chấn, vui mừng ra mặt, xếp hàng nối đuôi nhau tiến vào đại điện Nam Tuyên phủ khí thế hùng vĩ.

Mọi người muốn không cao hứng cũng không được, bởi vì đã đến thời điểm luận công ban thưởng.

Chiến quả lần này thật sự dồi dào phong phú, Dương Khánh chiếm toàn bộ Nam Tuyên phủ, tương đương với mở rộng tín đồ ít nhất gấp mười lần, thủ hạ đầu lĩnh dĩ nhiên là nước lên thuyền lên. Từ động chủ thăng lên sơn chủ, tín đồ cũng gia tăng khoảng mười lần, chuyện này có nghĩa là Nguyện Lực Châu thu thập được hàng năm cũng tăng lên gấp mười lần.

Mắt thấy những người đó tiến vào, Miêu Nghị bồi hồi ở hành lang thủy tạ ngứa ngáy trong lòng. Thế nhưng hắn không được triệu kiến, vẫn không có tư cách tiến vào đại điện.

Hắn lo ngay ngáy không biết Dương Khánh còn nhớ chuyện của mình không, ngàn vạn lần chớ qua sông rút cầu, quên mất chuyện của mình.

Hiển nhiên Dương Khánh không phải là loại người như hắn, động chủ các lộ mới vừa vào đại điện không bao lâu, chợt thấy mỹ phụ một áo xanh ra khỏi cung điện, lắc mình bay tới hành lang thủy tạ bên cạnh, Mi Tâm có một đóa hoa Bạch Liên nở bảy cánh ẩn hiện, khoan thai đi tới.

Miêu Nghị vừa thấy nàng đi về phía mình, thoáng động trong lòng, trong mắt lập tức thoáng qua vẻ vui mừng, bước nhanh về phía trước chắp tay hành lễ:

- Miêu Nghị ra mắt tiểu cô cô.

Hắn tới chỗ này được vài ngày cũng dần dần biết được tâm phúc bên cạnh Dương Khánh. Bên cạnh y có hai vị thị nữ thϊếp thân, một tên Thanh Mai, một tên Thanh Cúc.

Hai thị nữ đã đi theo hầu hạ Dương Khánh từ lúc y còn là động chủ, hôm nay đều có tu vi Bạch Liên thất phẩm. Thủ hạ của Dương Khánh đều tỏ ra vô cùng khách sáo với hai tên thị nữ này, gọi Thanh Mai là Đại cô cô, gọi Thanh Cúc là tiểu cô cô.

Trước mắt vị tiểu cô cô này dĩ nhiên là Thanh Cúc.

- Không cần đa lễ!

Thanh Cúc giơ tay lên đỡ hờ, hiển nhiên cũng biết Dương Khánh coi trọng Miêu Nghị, nở một nụ cười vui vẻ:

- Miêu Nghị, phủ chủ cho đòi ngươi vào điện gặp mặt.

Hôm nay mọi người không gọi Dương Khánh là sơn chủ nữa, đã đường hoàng gọi là phủ chủ.

Miêu Nghị nghiêm nghị lĩnh mệnh, đi theo sau nàng.

Trong đại điện, Dương Khánh đã thay nhung trang, thân mặc cẩm bào ngồi trên cao, ngọc trâm cài tóc, khí độ bất phàm, chúng thủ hạ như thần tử vào triều phân ra hai hàng trái phải.

Hai người vừa tiến vào đại điện, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Miêu Nghị, Tần Vi Vi đứng ở chót nhất vừa nhìn thấy tên này liền hận nghiến răng nghiến lợi, tên khốn kiếp này dám ăn đậu hủ mình!

Thanh Cúc không nhanh không chậm đi tới bên phải Dương Khánh đứng ngay ngắn, vị Đại cô cô Thanh Mai kia vẫn đứng ở bên trái Dương Khánh.

Miêu Nghị đi vào giữa hai hàng triều thần đứng thẳng người, chắp tay hành lễ với Dương Khánh:

- Thuộc hạ bái kiến phủ chủ!

Dương Khánh khẽ cười một tiếng, giơ tay lên ra hiệu không cần đa lễ, sau đó nói với mọi người đứng bên dưới:

- Ta từng hứa cho hắn chức động chủ Phù Quang động, đã nói là làm! Phù Quang động thuộc quyền Đỗ Trường Hành Trấn Hải sơn, hôm nay Đỗ Trường Hành đã bị gϊếŧ, không biết ai muốn đi tới đó nhận chức sơn chủ Trấn Hải sơn, nhân tiện mang tiểu tử này theo cùng?

Miêu Nghị mừng như điên dại trong lòng, tới rồi, rốt cuộc đã tới, ta được làm động chủ rồi...

Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn có một thỉnh cầu vẫn không biết có nên nói ra hay không.

Đa số mọi người cũng nhìn nhau cười ha hả, cảm giác phân chia địa bàn này thật là tốt.

Dĩ nhiên mọi người đều có phần, cũng không tiện vội vàng đứng ra, nếu không sẽ khó coi.

Bất quá có hai người tựa hồ không mấy cao hứng, một người trong đó là Tần Vi Vi, một người khác đứng dậy.

Hùng Khiếu bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói:

- Phủ chủ, thuộc hạ có một lời không biết có nên nói hay không.

Tâm trạng Dương Khánh rất tốt, vuốt cằm nói:

- Cứ nói không sao!

Hùng Khiếu nhìn về phía Miêu Nghị nói:

- Miêu Nghị bất quá chỉ là một hàng binh, chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm, lại chưa từng lập tấc công lao, nếu như tùy tiện ban thưởng chức động chủ, sợ là sẽ làm cho những bộ hạ cũ đã đi theo phủ chủ nhiều năm không phục trong lòng.

Miêu Nghị sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Khiếu, nghĩ thầm vì sao làm hỏng chuyện tốt của ta, lão tử không có thù oán gì với ngươi…

Dương Khánh khẽ nhíu mày, bất quá thấy mọi người tại trường cho là lẽ đương nhiên, lại đưa mắt nhìn Hùng Khiếu hỏi:

- Chẳng lẽ muốn ta nuốt lời sao?

- Không dám, phủ chủ hứa một lời tợ ngàn vàng, tự nhiên nói là làm!

Hùng Khiếu ôm quyền lần nữa nói:

- Thuộc hạ chẳng qua là nghĩ cho phủ chủ. Thuộc hạ cho rằng nên tìm một câu trả lời hợp lý, để cho những người khác biết không quản công lao lớn nhỏ, chỉ cần đem hết toàn lực làm việc vì phủ chủ, phủ chủ không tiếc ban thưởng. Người ta biết hắn là lập công vì phủ chủ mới được chức động chủ cũng không nói được gì, ít nhất bề ngoài cũng ngăn được lời đàm tiếu.

Dương Khánh gật đầu nói:

- Vậy ngươi cho rằng nên để hắn lập công thế nào là thích hợp?

Hùng Khiếu đáp:

- Trong khu vực cai quản của thuộc hạ có một quỷ tu quấy nhiễu, tập kích tín đồ dọc đường lui tới. Sau khi thuộc hạ biết tin này từng phái tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đi tru diệt, hai bên giao thủ chẳng phân cao thấp, rốt cục để cho quỷ tu kia chạy thoát. Vốn thuộc hạ muốn phái nhân thủ đi thêm lần nữa tru diệt, nhưng gặp lúc phủ chủ khởi binh, nhất thời chưa kịp trừng trị, định quay trở về sẽ thu thập quỷ tu kia, hiện tại suy nghĩ sao không phái Miêu Nghị đi lập công lao này…

Miêu Nghị trợn to mắt nhìn y, con bà nó, bảo lão tử đi đối phó quỷ tu ngang ngửa với tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, đây là để cho lão tử đi lập công hay là muốn hại lão tử?

Mọi người cũng nhìn chằm chằm Hùng Khiếu, có ý tưởng giống như vậy.

Dương Khánh lại không phải người ngu, mặt không lộ vẻ gì nói:

- Trước đây hắn chém chết tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đơn thuần là nhờ may mắn, ngươi xác nhận hắn đi lần này có thể diệt trừ thành công quỷ tu kia ư?

Hùng Khiếu cười nói:

- Đây vốn là chuyện trong địa bàn của thuộc hạ, tự nhiên thuộc hạ không thể ngồi yên không lý đến, sẽ phái hai tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm theo hắn cùng đi, hẳn hắn muốn lập công lao này sẽ không thành vấn đề.

Mọi người chợt hiểu ra, thật đúng là mượn cớ cho tiểu tử Miêu Nghị một phần công lao, Hùng Khiếu này thật biết cách nịnh bợ phủ chủ, như vậy cũng có thể nịnh được.

Miêu Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, như vậy còn tạm được.

Dương Khánh cười gật đầu một cái, nhìn về phía Miêu Nghị nói:

- Miêu Nghị, ngươi đã nghe rồi đó, nếu ngươi chịu đi lập công lao này, sau khi trở về sẽ lập tức được nhận chức động chủ Phù Quang động.

- Thuộc hạ nguyện đi!

Miêu Nghị lập tức đáp ứng, có chuyện này rồi, chuyện mà trước đó hắn còn do dự ngược lại dễ lên tiếng, bèn ôm quyền nói:

- Chẳng qua là thuộc hạ có một thỉnh cầu quá đáng, mong rằng phủ chủ có thể thành toàn!

Tần Vi Vi lộ vẻ khinh thường, tên khốn này còn dám mặc cả với phủ chủ.

Lòng dạ Dương Khánh cũng không hẹp hòi như vậy, cười một tiếng không để ý, gật đầu nói:

- Nói đi!

Miêu Nghị thử hỏi:

- Phủ chủ, có thể đổi Phù Quang động thành Đông Lai động hay không? Ý thuộc hạ là, nếu thuộc hạ lập công trở lại, có thể được làm động chủ Đông Lai động hay không?
« Chương TrướcChương Tiếp »