Chương 2

Tổng kỹ sư Thẩm tên đầy đủ là Thẩm Trạch Dương, nhìn xem tên người ta này, tất cả đều là thuỷ, nhất định là người thanh nhã dịu dàng như nước, làm tôi khá là chờ mong. Đến khi thấy người thật, tôi không khỏi có chút thất vọng. Bộ dáng rất không tệ, có thể nói là đẹp trai, nhưng tính tình thật sự chẳng ra gì, cứ thích dùng cả mũi lẫn mắt nhìn người ta, kiêu ngạo không biên giới.

"Kỹ sư Thẩm, đây là Trình Vĩ Thần, là nhân viên có tiềm lực nhất trong bộ phận của chúng tôi, giám đốc bộ phận đã chỉ định kế thừa rồi." Trần Linh cười hi hi giới thiệu tụi tôi.

Thẩm Trạch Dương đánh giá tôi nửa ngày, lạnh lùng gật đầu: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Trần Linh đẩy cánh tay tôi, ý là để tôi tự nói.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó là khuôn muốn nhờ anh ta giúp rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ tôi càm ràm không dứt, tôi quyểt định vẫn là cứ thử xem.

"Là thế này, tôi là đồng chí, mẹ tôi gần đây ép tôi khá gay gắt, nói là vô luận là nam hay nữ cũng phải tìm được người kết hôn. Có điều bây giờ tôi không có đối tượng thích hợp, mẹ lại không ngừng nói, cho nên tôi nghĩ, nếu đều là một vòng luẩn quẩn, hi vọng anh có thể cùng tôi kết hôn giả, để mẹ tôi vui trước rồi tính sau." Tôi thản nhiên nói, chẳng có mấy trông cậy anh ta có thể đáp ứng.

Anh ta trầm mặc một lát, nhíu mày hỏi tôi: "Kết hôn giả? Rồi... cuộc sống sau này..."

"Không liên quan." Tôi vội vàng bổ sung, "Ờm, ở chung là khó tránh, nhà tôi ở ngay tầng dưới nhà ba mẹ. Nhưng mà tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của anh."

Anh ta lo lắng một chút, thế mà vẫn gật đầu: "Được, có thể."

"Hả?" Tôi có hơi kinh ngạc, dễ dàng vậy luôn hả?

"Nhưng tôi hi vọng cậu cũng có thể giúp tôi một việc." Anh ta bình tĩnh nói.

Hoá ra cũng có điều kiện, tôi sờ gáy, nói: "Anh nói đi."

"Gần đây em trai tôi liên tục làm phiền, mong muốn ở cùng tôi, tôi không tài nào thoát khỏi nó, lần này hi vọng cậu có thể cùng tôi diễn, giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi nó." Anh ta nói ra mục đích.

Hoá ra là vậy, tôi nghĩ, cũng khá đơn giản, vì vậy nên đáp ứng không chút do dự.

Đưa anh ta đến gặp ba mẹ, hai người hài lòng liên tục gật đầu, tuy rằng biểu hiện của anh ta khá lãnh đạm, nhưng vẫn coi như là lễ phép, cũng cho tôi mặt mũi mà diễn kịch tình cảm. Sau khi đóng giả được một tuần thì ra nước ngoài kết hôn. Nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay loè loè sáng, tôi không khỏi cười khổ, cứ như vậy là kết hôn rồi sao?

Ngày kết hôn hôm đó có ba mẹ tôi và em trai anh ta, hoá ra anh ta từ nhỏ đã không có ba mẹ, chỉ có hai anh em sống dựa vào nhau, khó trách em trai anh ta cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn, có lẽ là cảm thấy tôi đã cướp đi người thân duy nhất của nó.

Sau đó em trai anh ta lại một mình rời khỏi, quay về nơi du học. Nhìn thấy biểu cảm phức tạp của anh ta khi nhìn em trai, tôi không khỏi có chút đồng tình nhìn anh, vỗ nhẹ bả vai anh nói: "Yên tâm đi, em trai anh thoạt nhìn rất kiên cường."

Anh ta thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, chẳng nói gì.

Nơi tôi ở chung chính là ngôi nhà ban đầu của tôi, vốn là mình tôi ở trong một căn chung cư, ngay tầng dưới nhà ba mẹ. Tôi từ trước đến giờ tương đối độc lập, hiện tại đột nhiên nhiều hơn một người, cảm giác rất kỳ lạ, có chút không quen lắm. Anh ta ngược lại không có gì là không thích ứng được, tự mình dọn dẹp phòng khách, thứ gì cần chuyển đều đã chuyển đến đây. Sau khi thảo luận một số việc cần chú ý, tụi tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân kỳ quái nhất.