Vài ngày sau, Chu Mẫn Nhiên mời tôi và Thẩm Trạch Dương đi ăn cơm, Trạch Dương ngạc nhiên lắm, anh ấy tưởng rằng Chu Mẫn Nhiên sẽ chỉ mời riêng tôi mà thôi.
"Ầy... Anh còn đang chuẩn bị quần nhau với em một trận, để em dù thế nào cũng phải đem anh theo." Thẩm Trạch Dương ôm tôi nói.
"Anh nghĩ nhiều quá." Tôi khinh bỉ, "Chu Mẫn Nhiên từ trước đến nay luôn rất biết lo liệu, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho ai."
Anh bổ nhào lên tôi, hung tợn nói: "Ý em là anh gây phiền phức cho em chứ gì?"
"Đâu có, ý em là anh hoàn toàn không cần phải vì chuyện trước đây em với anh ta có gì đó mà đề phòng đâu, anh ta kết hôn sinh con rồi, căn bản không có năng lực cạnh tranh." Tôi đột nhiên thấy thương cảm. Vì trách nhiệm nối dõi tông đường, anh ta bỏ đi tình cảm ba năm của chúng tôi, hỏi thử xem anh ta làm vậy là vô tình, hay là hiếu thuận?
"Nói vậy, chỉ cần không kết hôn sinh con là có thể cạnh tranh à?" Thẩm Trạch Dương cau mày.
"... anh đang nghĩ cái quái quỷ gì thế." Tôi gào.
Đột nhiên Thẩm Trạch Dương cười cười, hôn lên chóp mũi tôi: "Đùa chút thôi, anh đây là, không muốn em nhớ đến anh ta."
Tôi lặng người, bĩu môi: "Em chỉ đang cảm thán chút thôi mà."
"Ừ, anh tin em." Anh nằm trong lòng tôi, lắng nghe nhịp đập con tim, "Vĩ Thần..."
"Ừ?" Tôi nhẹ giọng đáp.
"Dù vì lý do gì đi nữa anh vẫn sẽ không buông tay em." Âm thanh của anh rõ ràng và êm ái, trong lòng tôi cảm giác thật ấm áp.
"Ừ." Tôi đáp.
"Vĩ Thần..." Anh ta lại nhỏ giọng gọi tên tôi.
"Ừ?" Tôi mong chờ anh có thể nói lời ấm áp hơn nữa.
"Anh yêu em." Quả nhiên không phụ chờ mong.
"Ừ." Tôi không nhịn được nhếch nhếch khoé miệng.
"Vĩ Thần..." Anh ta lại vừa mở miệng.
"Ừ?" Lại nói mấy lời dễ nghe à?
"Anh muốn làm." Anh nói.
"Ừ... Hả?" Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị chặn miệng.
Đến khách sạn đã hẹn, Chu Mẫn Nhiên đã đến rồi. Anh ta chưa bao giờ đến muộn, đúng là một người đàn ông tuyệt hảo.
Mọi người khách sáo mấy câu rồi ngồi xuống dùng cơm, không khí không tồi.
Cơm nước xong Chu Mẫn Nhiên mới lên tiếng: "Vĩ Thần vốn là người rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm phiền người khác, mặc dù ban đầu tôi vì chuyện nối dõi tông đường mà từ bỏ em, em cũng không một câu oán hận. Tôi vẫn luôn cho rằng mình không có lỗi với bất kỳ ai, ngoại trừ Vĩ Thần."
Thẩm Trạch Dương lẳng lặng nghe, tình cờ liếc nhìn tôi một cái, không nhìn ra cảm xúc gì.
"Vĩ Thần đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc, mặc dù tôi không có tư cách gì, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, hy vọng anh có thể đợi em ấy, nếu anh không tính đến chuyện ở bên em ấy đến già, thì xin hãy dừng lại." Vẻ mặt Chu Mẫn Nhiên rất nghiêm túc. Anh ta vẫn luôn như thế, với ai cũng lo lắng vẹn toàn.
Lúc này Thẩm Trạch Dương mới nhướn mày, có phút phản ứng: "Không, tôi cũng không phải là chơi đùa gì, mặc dù không cần phải tỏ vẻ gì trước mặt anh, nhưng nếu anh đã nói thế, vậy tôi đây không làm gì lại có vẻ không thích hợp lắm." Thẩm Trạch Dương dừng lại một chút, nhìn sang tôi một cái rồi tiếp tục nói, "Mặc dù chúng tôi ban đầu chỉ là kết hôn giả, có điều, tôi đã dành tình cảm rất lớn cho cậu ấy từ lúc nào không hay. Vì vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục đi cùng cậu ấy, tuyệt đối không buông tay."
Hai người đó, có phải đã thương lượng với nhau khiến tôi ngượng ngùng không vậy? Nói quá trời điều cảm động làm tôi kiềm không được muốn khóc.
"Vậy thì tốt rồi." Vẻ mặt Chu Mẫn Nhiên thư thái, "Tôi chúc mừng hai người."
Thẩm Trạch Dương mỉm cười: "Cám ơn, chúng tôi sẽ không bao giờ khiến anh thất vọng."
Kể từ sau lần gặp này, Chu Mẫn Nhiên và Thẩm Trạch Dương trở thành bạn bè. Cuộc sống vẫn bình lặng như thế, mãi đến khi, em trai Thẩm Trạch Dương đột nhiên từ nước ngoài quay về...