Chương 7: Hồng Nguyệt Nguyệt

Ba ba ba ba~~

Nếu như có nhục thân đầy đủ, Lạc Hàn nhất định cho Cố Trường Ca không ngừng liên tục vỗ tay mấy cái.

Lạc Hàn cũng không phải người rảnh rỗi, tàn phế như Cố Trường Ca còn siêng năng như vậy, hắn làm sao có thể ăn rồi chờ chết được.

Lần trước Lạc Hàn chủ tu công pháp gọi là Hóa Chân Long Quyết, có thể biến bản thân thành cự long, cho nên mới có danh hiệu Long Quân Chí Quân.

Trong bí cảnh kia còn có hai môn công pháp khác, một cái chủ tu về hồn thể, một cái chủ tu nhục thân. Ba môn công pháp này bài xích lẫn nhau, Lạc Hàn chỉ có thể chọn một.

Thân là người xuyên việt, mới xuyên qua thế giới này, nghe có một loại công pháp có thể biến hóa thành bốn loại cự long khác nhau, cự long ở đây có hình dạng chính là rồng phương Tây ở kiếp trước của hắn.

Nghe qua liền biết rất khốc, rất ngầu. Lạc Hàn liền nhanh chóng đưa ra lựa chọn. Sự thật chứng minh hắn cũng không chọn sai.

Hóa Chân Long Quyết rất mạnh, mạnh đến không hợp thói thường, không chỉ về nhục thân, còn về cả thần hồn.

Lần này Lạc Hàn vẫn như cũ lựa chọn Hóa Chân Long Quyết. Còn về vì sao hắn trí nhớ tốt như vậy?

Tu sĩ bước vào cảnh giới Luyện Khí kỳ trí nhớ đã viễn siêu người bình thường, có thể nói là thấy qua một lần sẽ khó quên. Tới cấp độ cao hơn còn có thể lạc ấn vào trong thức hải, biến nó như một cuốn sách, muốn tìm kiếm thứ gì chỉ cần lật trang sách ra là được.

Một đêm này Cố Trường Ca tới khuya mới chợp mắt, nhưng cũng không có ngủ dễ dàng như vậy. Hắn thường xuyên giật mình thức dậy, mồ hôi đầm đìa, luôn sẽ mơ về một cơn ác mộng, là lần đó hắn bị sư tôn của mình phế đi, cùng nụ cười tự mãn của Tiêu Phàm.

Sáng sớm, Diện Bích phong vẫn như cũ là sương mù bao phủ, muốn nhìn thấy ánh mặt trời rất khó rất khó.

Cố Trường Ca vẫn như cũ làn da tái nhợt, khuôn mặt xanh xao, nhưng bên ngoài đã không còn chật vật như trước đó, mà tựa như một thanh bảo kiếm rỉ sét được cọ rữa, lộ ra một chút sáng bóng vốn có, cho dù chỉ là một chút mà thôi.

Từ đằng xa, một bóng dáng mảnh mai, thanh thoát tiến dần về phía đỉnh núi. Cố Trường Ca đôi lông mày nhíu lại, hắn nhận ra người này, là nhị sư muội Hồng Nguyệt Nguyệt.

Hồng Nguyệt Nguyệt mang một vẻ đẹp lạnh lùng, thoát tục. Nàng có làn da trắng mịn, tựa băng tuyết nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo mà lại phảng phất nét dịu dàng, ôn hòa.

Đôi mắt nàng sâu thẳm, long lanh như mặt nước hồ trong ngày đông, không gợn sóng nhưng lại khiến người đối diện có cảm giác như thể không thể nhìn thấu được những gì ẩn giấu bên trong.

Mái tóc đen nhánh, dài đến thắt lưng được nàng buộc nhẹ phía sau bằng một dải lụa trắng, mỗi khi gió thổi qua, từng lọn tóc lại bay phất phơ, tăng thêm vẻ thanh tao, tự nhiên.

Bộ y phục màu trắng tuyết viền xanh, không chút hoa văn cầu kỳ, tôn lên dáng người mảnh mai, thanh nhã của nàng.

Nói là sư huynh muội, nhưng Cố Trường Ca cùng Hồng Nguyệt Nguyệt không gần gũi với nhau lắm.

Nguyên nhân là tính cách của nàng có chút lạnh lùng, ít cùng người khác tiếp xúc, thích độc lai độc vãng, thường xuyên ra ngoài lịch luyện, thời gian ở lại tông môn rất ít, rất ít.

Cho nên thấy nàng đến đây hắn mới kinh ngạc như vậy.

Hồng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Cố Trường Ca, nàng bên ngoài cũng không có nhiều cảm xúc ba động, vẻ mặt như cũ lãnh đạm, nói:

"Nghe nói sư huynh ngươi cấu kết ma tông?"

Cố Trường Ca nghe vậy, không có tức giận, chuyện xảy ra lần trước, Hồng Nguyệt Nguyệt đang bên ngoài, có lẽ mấy ngày nay mới hồi lại tông môn, cho nên bây giờ mới biết.

"Ngươi tin không?"

"Đương nhiên không." Hồng Nguyệt Nguyệt không chút nào suy nghĩ nói ra.

Cố Trường Ca kinh ngạc, hắn còn tưởng vị sư muội này sẽ đến đây mỉa may, hay nhiều nhất cũng mắng hắn là tên phản bội tông môn, nhưng lời nói của Hồng Nguyệt Nguyệt khiến cho hắn không thể tin nổi.

Hồng Nguyệt Nguyệt thấy nét mặt của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên nói:

"Sư huynh ngươi là người cố chấp, lại trọng tình trọng nghĩa, đôi lúc tốt đến mức ngu ngốc, tốt đến mức khiến người ta khó chịu, không thể tin tưởng trên thế gian lại có người như vậy.

Sư tôn từ nhỏ cưu mang ngươi, tuy bề ngoài không nói, nhưng người có mắt đều nhìn được, sư tôn muốn bồi dưỡng sư huynh ngươi thành người kế vị.

Thanh Vân tông ít nhiều coi như có ơn với ngươi, nếu như nói, trên đời này ai có thể phản bội tông môn, ai có thể phản bội sư tôn, có thể là ta, có thể là Trương Tuấn Hùng, Liễu Thanh Y, tất cả mọi người, nhưng nhất định sẽ không có sư huynh ở trong đó."

Nói xong nàng để Cố Trường Ca đứng ngây ngốc ở đó quay đầu rời đi, trước khi đi còn không quên ném cho hắn một ít đan dược trị thương.

Không biết có phải hay không ủy khuất quá lâu, hay do đến cuối cùng cũng có người hiểu mình, Cố Trường Ca ánh mắt có chút ướt lên, nhưng vẫn như cũ chỉ là ướt lên, không có chất lỏng nào theo đó rơi xuống.

Lạc Hàn bên trong nhẫn ngọc nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi, hắn còn nghĩ sẽ theo kịch bản sảng văn huyền huyễn, nữ tử khi gặp khí vận chi tử đều vứt não sang một bên, nhưng bây giờ lại có cái nhìn khác.

"Nàng là ai?"

Nghe tiếng nói của Lạc Hàn, Cố Trường Ca như từ trong mộng tỉnh lại, cười khổ nói:

"Nàng là nhị sư muội của ta, tên Hồng Nguyệt Nguyệt, nhập môn hai năm trước, tính cách nàng có chút để người khác cảm thấy khó gần, nhưng chung quy vẫn rất tốt."

Nói đến đây nội tâm hắn chấn động, như bắt được thứ gì đó, Hồng Nguyệt Nguyệt chỉ mới nhập môn hai năm, hai người thời gian thấy nhau cũng không nhiều, nhưng có thể nói đúng về hắn như vậy.

Nhưng Tô Tinh Vận nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, so với Hồng Nguyệt Nguyệt càng hiểu hắn hơn mới phải, nhưng vì cái gì lại không tin tưởng hắn như thế?

Hắn nghi ngờ, nhưng không được chân thực đáp án, có lẽ chỉ có thể mạnh lên, mới biết đáp án chính là gì.

~~

Hồng Nguyệt Nguyệt trở lại tông môn cũng không vội đi gặp Tô Tinh Vận, nàng đi đến một ngôi nhà đá, bên trong có một thiếu niên để trần nửa người trên, toàn thân vạm vỡ cơ bắp, làn da có chút sạm nâu.

"Tuấn Hùng, kể cho ta toàn bộ sự việc mấy ngày nay."