Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phi Thăng Thất Bại, Ta Đóng Giả Kim Thủ Chỉ

Chương 4: Phệ Thiên Quyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy...!"

Cố Trường Ca như đạt được đáp án, trong lòng thở dài, chẳng trách vì sao những người xung quanh hắn đều biến tính, không giống như đã từng quen viết, thì ra là vì Tiêu Phàm cái tên này.

Chẳng trách vì sao tiền bối lại nói ta có thể hay không trả thù còn khó mà nói

Hắn giống như càng thêm quyết tâm, trong giọng nói có chút chua chua nói:

"Tiền bối xin hãy giúp ta, ta sẽ trở thành ngài một thanh đao, sai đâu chém đó, chỉ cần có thể để ta trả thù, bắt ta làm gì, ta cũng không sợ!"

Rất tốt, đúng là có thù hận mới có quyết tâm, mới có động lực, Lạc Hàn hài lòng, lần đầu làm người khác "lão gia gia" khiến hắn có chút không quen, nhưng không có nghĩa là hắn không làm được.

"Ngươi đã trở thành phế nhân, tu luyện theo cách thông thường là không được, ở đây có một bộ Phệ Thiên Quyết, đến từ Phệ Thiên Ma Tôn, có thể thôn phệ thiên địa vạn vật, tăng cường tu vi của bản thân."

Lạc Hàn truyền thừa cũng không chỉ ở trong bí cảnh kia, còn có đến từ trong thời gian du lịch một năm kia. Phệ Thiên Ma Tôn là một tên Hợp Thể Kỳ "rác rưởi" bình thường thứ đồ này Lạc Hàn liếc nhìn qua liền quẳng sang một bên, nhưng trong trường hợp của Cố Trường Ca, lại vi diệu thích hợp.

Giống như sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có ô khi mưa về.

Phệ Thiên Ma Tôn? Nghe cái tên này Cố Trường Ca hơi chút nhíu mày. Tại Tinh Vân đại lục, ngoài chính đạo tông môn ra còn có ma đạo tu sĩ, nổi tiếng nhất là tứ đại ma giáo kia.

Ma đạo tu sĩ làm việc bá đạo tàn độc, khát máu vô tình, nghe nói bọn họ đã sớm mang nhân tính tế bái cho Ma Thần. Ba ngày đồ sát một thôn nhỏ, bảy ngày huyết tế một thành lớn, thiên tai, dịch bệnh, đều có dấu chân của ma giáo.

Nghe cái tên này, nhớ mấy ngày trước bị ma tu tập kích, Cố Trường Ca còn có chút sợ hãi.

"Phệ Thiên Ma Tôn, ý tiền bối là nổi danh một trăm năm trước Phệ Thiên Ma Tôn?

Nhưng nghe nói hắn đã bị một vị thần bí cao nhân diệt trừ."

Phệ Thiên Ma Tôn cho dù đã chết hơn trăm năm, nhưng tiếng tăm của hắn vẫn như sấm bên tai, có thể mang ra dọa trẻ nhỏ nín khóc ba ngày. Còn về vị đại năng bí ẩn kia, đến nay vẫn không ai biết.

Có người nói là một vị tán tu, bị Phệ Thiên Ma Tôn chiếm địa bàn, liền cùng hắn sinh tử quyết chiến, may mắn thắng hiểm, thân thể trọng thương mới không dám tiết lộ thân phận, lo lắng bị ma giáo trả thù.

Có người nói là một vị lão tô của tông môn nào đó, bởi vì thương hại thương sinh, không muốn thương sinh gặp nạn, liền ra tay diệt trừ Phệ Thiên Ma Tôn, sau đó phủi đít rời đi, không để lại dấu vết.

Có người nói Phệ Thiên Ma Tôn không phải thật sự chết đi, mà là ve sầu thoát xác, đánh lừa chính đạo.

Còn có còn có rất nhiều, nhưng đến nay vẫn chưa ai xác thực, dù đã qua hơn trăm năm.

Cố Trường Ca ánh mắt hơi co lại, giọng nói lắp bắp nói:

"Tiền bối, chẳng lẽ người là..." Hắn rất muốn nói chẳng lẽ ngươi là Phệ Thiên Ma Tôn, nhưng lo lắng biết được bí mật sẽ bị người ta diệt khẩu, liền bụm miệng lại.

Thù này chưa trả, Cố Trường Ca sao có thể chết, hắn không cam lòng chết như vậy, dù có rơi vào ma đạo, bị người lợi dụng, có thể trả thù liền không sợ gì cả.

Lạc Hàn còn không biết Cố Trương Ca nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết lời đồn nhiều như vậy. Hắn sở dĩ năm đó có được Phệ Thiên Quyết là vì trong lúc đi dạo kỹ viện, gặp một tên Hợp Thể kỳ không biết sống chết, nói muốn hiến tế cả thành cho thần linh.

Lạc Hàn nội tâm tức giận, nổi giận đùng đùng, ngày đầu đi chơi gái gặp phải chuyện này, ai không tức giận cho được, liền một chưởng giải quyết tên kia, thuận lợi lấy đi Thôn Phệ Quyết.

Nhớ đến, Lạc Hàn nội tâm tang thương:

"Một trăm năm rồi sao? Tiểu Đào, tiểu Hương, các nàng còn sống sao?"

Cảm khái một câu, Lạc Hàn giọng trở nên trầm lắng nói:

"Không sai, ta chính là người đánh chết Phệ Thiên Ma Tôn."

Cố Trường Ca: ????

Thấy nét mặt Cố Trường Ca có chút lệch ra, Lạc Hàn hỏi:

"Có chuyện?"

"A, a, không có, ta chỉ là nghĩ, không ngờ cao nhân thần bí trừ hại cho đại lục lại là tiền bối, ta kiếp trước làm phải chuyện gì, kiếp này mới may mắn gặp ngài như thế!" Cố Trường Ca có chút ngượng ngùng, hắn chút nữa cúi đầu liền bái, nói cho dù tiền bối là ma đạo, ta cũng khúc tâm tận tụy.

Nhưng bây giờ xem ra, là hắn nghĩ nhiều, hắn hiểu lầm tiền bối, Cố Trường Ca hận không thể cho mình một bạt tay tạ tội. Nhưng hắn lại có một chút hiếu kỳ, hỏi:

"Tiền bối, ngươi khi đó vì sao lại đánh chết Phệ Thiên Ma Tôn?"

Nghe như vậy, Lạc Hàn im lặng, sau đó nội tâm thở dài, nhưng tiếng thở dài của hắn, khiến Cố Trường Ca cảm nhận được một tia tang thương khó mà diễn tả. Thấy tiền bối không trả lời câu hỏi, Cố Trường Ca cũng không tiếp tục xoắn xuýt về cái vấn đề này.

Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn mờ nhạt lay động trong gió. Tô Tinh Vận ngồi phía sau án thư, ánh mắt bình tĩnh, trầm ổn như mặt hồ không gợn sóng. Vẻ nghiêm nghị toát lên trên từng cử chỉ, nét mặt, khiến không khí trong phòng như lạnh hẳn đi.

Liễu Thanh Y bước vào, chiếc áo trắng đơn giản nhưng tôn lên nét thanh thoát như sương sớm của nàng. Mái tóc đen mềm mại buông xuống vai, đôi mắt trong veo, nhưng hôm nay lại ẩn chứa nét u sầu. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hành lễ, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng:

“Sư tôn.. xin sư tôn hãy tha thứ cho sư huynh Trường Ca lần này. Huynh ấy thực sự đã nhận ra sai lầm.”

Tô Tinh Vận khẽ nhướn mày, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt Liễu Thanh Y. Nàng im lặng một lúc, rồi đáp, giọng không chút cảm xúc:

“Thanh Y, đệ tử Thanh Vân tông đều phải tuân thủ luật lệ. Nếu dễ dàng tha thứ, thì còn đâu là kỷ cương của tông môn?”

Liễu Thanh Y cắn nhẹ môi, đôi mắt long lanh khẽ chớp như muốn ngăn giọt nước mắt đang trực trào. Nàng hít một hơi sâu, quyết định tiếp tục:

“Sư tôn đệ tử hiểu rõ điều đó, nhưng… sư huynh Trường Ca thật sự đã chịu quá nhiều áp lực. Huynh ấy không cố ý phạm sai lầm… chỉ là một lúc lỡ bước.”

Nhìn vẻ chân thành và áy náy trong ánh mắt của nàng, Tô Tinh Vận khẽ thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn không đổi sắc.

“Thanh Y, ngươi phải biết rằng, Trường Ca là đại sư huynh của Thanh Vân tông, gánh vác trọng trách lớn. Chính vì thế mà ta không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn".

Nghe những lời ấy, Liễu Thanh Y khẽ run lên, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, ánh mắt rực lên một tia hy vọng cuối cùng:

“Sư tôn, đệ tử chỉ xin người một lần này thôi… Dù có phải chịu trách nhiệm gì, đệ tử cũng sẽ chấp nhận. Chỉ xin sư tôn cho sư huynh Trường Ca một cơ hội sửa sai.”

Nghe như vậy, Tô Tinh Vận nội tâm thở dài, nàng cũng không muốn trừng phạt Trường Ca như vậy, dù sao đứa nhỏ này nàng nhìn thấy hắn từ nhỏ lớn lên, tính cách như thế nào nàng hiểu rõ.

Nhưng lần này chứng cứ quá xác thực, tính cách con người theo thời gian cũng sẽ thay đổi, nàng không tin, nhưng những người khác không như nàng. Thanh Vân tông cũng không phải sản nghiệp riêng của nàng, trong tông còn có nhiều người không phục, nếu như nàng không phế đi Cố Trường Ca, cấu kết qua giáo tội nhẹ nhất cũng chính là phanh thay, nàng thật không muốn làm như vậy.

"Được rồi, nếu ngươi đã cầu tình, ta sẽ suy xét lại."
« Chương TrướcChương Tiếp »