Diện Bích phong, ngọn núi cô tịch nằm ở rìa phía đông của Thanh Vân tông, gió lạnh quanh năm, cùng sương mù giăng kín lối. Được bao bọc bởi vách đá dựng đứng cùng rừng giả cô kín, lời nơi mà các đệ tử của Thanh Vân tông đều e ngại.
Tại đây, những đệ tử phạm lỗi sẽ phải đối mặt với hình phạt “Diện Bích” nghĩa là quay mặt vào vách đá để suy ngẫm, kiểm điểm sai lầm của mình. Vách đá nơi Diện Bích phong mang theo một luồng áp lực vô hình, khiến người đứng trước nó cảm thấy linh hồn như bị trấn áp, khó lòng an ổn.
Cố Trường Ca lúc này thân thể mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt của hắn lại kiên định đến lạ thường.
"Tiền bối, nếu sau này ta có thể trả thù thành công, cái mạng này liền thuộc về ngài."
Thấy Cố Trường Ca bừng bừng đấu chí, Lạc Hàn có chút ngạc nhiên. Hắn còn nghĩ với loại người có chút tốt bụng đến ngu ngốc, luôn thiệt thòi so với người khác, còn lâu mới giác ngộ ra, không ngờ Cố Trường Ca lại quả quyết hơn so với hắn tưởng.
"Cũng đúng, có thể dưới sự mai phục của ma tu, có thể phá vòng gϊếŧ ra, làm sao sẽ là loại người ngu dốt, mềm yếu chứ?" Lạc Hàn lầu bầu trong lòng.
"Không cần nói sớm như vậy, ngươi có thể trả thù được hay không còn khó nói."
Nghe thần bí tiền bối nói như vậy, Cố Trường Ca hơi cả kinh, liền vội hỏi:
"Ý của ngài là?"
Lạc Hàn giọng nói có chút phiêu đãng, cười nói:
"Ngươi có từng nghe nói qua bốn chữ [Khí vận chi tử] chưa?"
Khí vận chi tử?
Cố Trường Ca lắc đầu, khí vận hư vô mờ mịt, cho dù Kim Đan kỳ như sư tôn, cũng không xác định được khí vận tồn tại như thế nào, hình dạng ra sao, khó mà dò xét.
Nghe tiền bối nói như vậy, chẳng lẽ trên đời này thật có thứ gọi là khí vận chi tử hay sao?
Không đợi Cố Trường Ca suy nghĩ nhiều, Lạc Hàn nói tiếp:
"Trên đời này có một loại người gọi là khí vận chi tử, những kẻ mang trong mình vận mệnh nghịch thiên, là những nhân vật khiến người đời vừa ngưỡng mộ vừa e sợ. Khí vận của họ như được trời đất ban phước, luôn xoay chuyển mọi sự việc theo ý họ một cách kỳ lạ. Bất kể gian nan hiểm trở thế nào, họ cũng có thể bình an vượt qua; dù có sa vào tử địa, cũng luôn có người xuất hiện kịp lúc để cứu giúp..."
Tê... Cố Trường Ca nghe vậy cả kinh, đây chẳng phải nói hắn hay sao?
Từ khi ra đời đến nay, rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh hắn, chẳng hạn như lúc còn bé, một người tự xưng vua ăn mày, muốn đoạt lấy bánh bao trên tay hắn, liền bị người ta tươi sống đánh chết trên đường, sau này được sư tôn nhận nuôi, tuy không phải thường xuyên gặp phải tuyệt cảnh, nhưng mỗi lần đều hóa nguy thành an.
Cũng chẳng hạn như lần trước bị ma tu tập kích, có thể thoát một mạng, lần này bị người vu hãm, có tiền bối ra tay giúp đỡ, tiền bối nói đều giống như đang nói hắn nha.
Nhưng nghĩ đến bị chính sư muội của mình vu oan hãm hại, Cố Trường Ca nội tâm xúc động không ngừng.
Lạc Hàn có thể cảm nhận được nội tâm của hắn, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, dõng dạc tiếp tục nói:
"Điều kỳ lạ nhất là những người bên cạnh khí vận chi tử, dù là bạn hay thù, dù có tâm lý, lý trí đến đâu, vẫn không thể cưỡng lại số phận. Ban đầu họ có thể trung thành, tận tụy, sẵn lòng vì ai đó khác, nhưng một khi khí vận chi tử xuất hiện, họ sẽ phản bội những mối quan hệ cũ, hết lòng đứng về phía khí vận chi tử. Thậm chí, họ còn mỉa mai, chế giễu người họ từng coi trọng, như thể chưa bao giờ có mối liên hệ nào với người ấy.
Khí vận chi tử như một cơn bão, đi đến đâu kéo theo phong ba bão tố đến đó, cho dù nơi bình yên nhất thì bão tố cũng sẽ nổi lên. Là đồng minh hay địch nhân của họ, không chết cũng sẽ bị tàn tật, lợi ích thì ít, nguy hại thì nhiều.
Tóm lại khí vận chi tử là đầu nguồn của tai họa, là kẻ hủy diệt sự an yên của thế giới, là ngòi kích nổ của mọi cuộc chiến trên thế gian.
Bọn họ còn được xưng là Thiên Sát Cô Tinh, tai tinh trên trời, sao chổi của thời đại.
Đặc điểm nhận dạng bọn họ là từ nhỏ là cô nhi, bị người khinh thường, có thanh mai trúc mã từ nhỏ, có hôn ước nhưng bị người ta đến nhà từ hôn, bọn bọn cơ duyên không hợp thói thường, đi ra đường nhặt một cuốn sách là tuyệt thế công pháp, mua một miếng ngọc bội thì là chìa khóa mở ra siêu cấp bí cảnh.
Mỹ nữ vờn quanh nhiều như mây, cho dù lãnh đạm tiên tử, băng sơn như tuyết khi gặp khí vận chi tử cũng phải quỳ xuống chân, nịnh nọt bọn họ.
Còn có còn có..."
Lạc Hàn càng nói càng khí thế, càng nói càng khiến cho Cố Trường Ca rung động, hắn lắp bắp nói:
"Nhưng, nhưng tiền bối, ta cũng không phải là Thiên Sát Cô Tinh, ta từ nhỏ tuy mồ côi, nhưng người xung quanh ta chưa có ai vì ta mà chết..."
Lạc Hàn nghe vậy, nếu như Cố Trường Ca nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị Lạc Hàn cười cho đỏ mặt.
"Ha ha, thiếu niên, ngươi nghĩ nhiều, ai nói ngươi là Khí vận chi tử chứ?"
Nghe vậy, Cố Trường Ca hơi trợn mắt nói:
"Nhưng,... những gì tiền bối nói vừa rồi, phần lớn đều giống như cuộc đời của ta vậy."
Ngoại trừ có mỹ nữ quỳ xuống, có thanh mai trúc mã, cùng nhiều thứ khác ra, Cố Trường Ca nghe đâu đâu cũng giống như đang tả về hắn. (đâu đâu ở đây = cô nhi)
Lạc Hàn khó mà nín cười, thiếu niên này cũng quá tự luyến đi, trừ cô nhi ra, ừm, còn cùng khi gặp khó khăn có cao nhân giúp đỡ ra, ngươi giống như so với khí vận chi tử không dính dáng chỗ nào hết.
"Ngươi cũng không phải là chân chính cô nhi."
Ừm?
Nghe như vậy Cố Trường Ca sửng sốt, lúc này không lo lắng mình có phải là khí vận chi tử như lời tiền bối nói hay không, quan trọng nói hắn không phải chân chính cô nhi, lời nói này như có ma lực, khiến hắn gấp nói:
"Tiền bối, chẳng lẽ cha mẹ ta còn sống?"
Lạc Hàn nói:
"Không biết, đợi ngươi có đủ thực lực, liền từ mình đi tìm hiểu đi."
Nhớ lần đó, Lạc Hàn cũng không phải tự nhiên tỉnh lại, là trong lúc Cố Trường Ca cùng ma tu giao đấu, một giỏi máu thấm vào nhẫn ngọc trên tay, mới đánh thức hắn tỉnh lại.
Huyết mạch này có một chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ là của ai. Không phải chân chính cô nhi ở đây không phải ý chỉ nói cha mẹ còn sống, mà có lẽ sẽ còn người thân cùng huyết mạch còn tồn tại.
Cho nên hắn mới nói Cố Trường Ca không phải chân chính cô nhi.
Cố Trường Ca nghe vậy cũng không thất vọng, hắn biết tiền bối cường đại, nhưng có lẽ thực lực hiện tại không cho phép tiền bối làm nhiều thứ, nhưng nghe tiền bối nói, bản thân không phải cô nhi, Cố Trường Ca dấy lên một tia hy vọng, hắn muốn đứng trước cha mẹ mình, hỏi vì sao năm đó lại bỏ rơi hắn.
Lúc này, Cố Trường Ca đột nhiên hơi chấn động, nếu như khí vận chi tử không phải là hắn, nhưng hắn biết một người có rất nhiều điểm chung mà tiền bối nhắc đến. Hắn không dám tin, mới dò hỏi:
"Tiền bối, nếu như có một người, mấy tháng trước hắn còn bị người ta xem thường, không đáng chú ý đến, đột nhiên lại giống như ve sầu thoát xác, một tiếng hót làm nên kinh người, rất nhiều người quay quanh hắn, tin tưởng hắn vô điều kiện, có người trước kia rất thấu đáo suy nghĩ, rất bao che "người thân" đột nhiên vì hắn xuất hiện, người kia đối với "người thân" của mình cũng không còn bao che như trước, thậm chí không chút nào tin tưởng, hắn chẳng lẽ chính là khí vận chi tử?"
Nói hai chữ "người thân" Cố Trường Ca nội tâm đau khổ, từ nhỏ hắn xem Tô Tinh Vận cùng ba sư muội sư đệ như người thân của mình, Tô Tinh Vận xác thực bao che bọn họ, còn có phần ưu ái hắn hơn những người khác.
Nhiều năm qua nhiều sự vụ đều giao cho Cố Trường Ca, giống như bồi dưỡng hắn trở thành đời tông chủ tiếp theo, đáng tiếc, sư tôn yêu thích bao che khuyết điểm năm đó, sư muội sư đệ ríu rít bên tai năm đó, giờ đã không còn nữa, bởi vì xuất hiện của một tên hư hư thực thực khí vận chi tử Tiêu Phàm.
Lạc Hàn đương nhiên biết người hắn nói là ai, cũng xác định đối phương khí vận rất tốt, có thể miễn cưỡng xem như khí vận chi tử.
"Có lẽ không sai, à, nói đến khí vận chi tử, thường sẽ mang họ Tiêu, Diệp, Lâm, Sở, Dương, Trần, Lý. Những tên này giống như con đĩa vậy, rất khó gϊếŧ chết!"