- Gào!
Sâu trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn, vũ trụ bắt đầu rung chuyển, sau đó một cột sáng màu đen bán kính mấy ngàn trượng từ sâu trong bầu trời chiếu xuống. Pháp Tổ Phục Hy liền biến sắc:
- Không hay!
Phía trên Thập Phương Câu Diệt, Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai bỗng đứng lên. Gần như cùng lúc, năm tên Bắc Hải tù đồ nắm giữ lực lượng Thế Giới cũng đứng lên. Sau đó ba vị trưởng lão thánh thú và trưởng lão Bắc Hải cũng đứng dậy.
- Giao cho chúng ta đi!
Ứng Đông Lai đứng thẳng người, áo bào xanh lay động.
"Ầm!"
Không hề do dự, mười hai siêu cấp cao thủ Thái Cổ còn lại từ dưới đất vọt lên, bay vào không trung.
- Giao cho chúng ta đi!
Mấy ngàn nhân tộc Thái Cổ còn lại cũng vọt lên, theo sát phía sau Ứng Đông Lai bay vào không trung.
"Ầm!"
Mười hai linh hồn mạnh mẽ đột nhiên nổ tung giữa không trung, tiếp đó là mấy ngàn bóng người khác. Năng lượng linh hồn mãnh liệt tràn ngập hư không, trong phạm vi bảo vệ của Thập Phương Câu Diệt nổi lên một cơn gió mạnh. Từng dòng năng lượng như sông biển tràn vào bên trong, trong nháy mắt Thập Phương Câu Diệt bắn ra ánh sáng năm màu rực rỡ.
"Ầm!"
Hai đoàn ánh sáng đen trắng va chạm vào nhau trong hư không, sau đó chôn vùi. Khắp trời đều là mưa ánh sáng. Khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, bên trong lăng Hiên Viên lại hoàn toàn yên tĩnh, bóng người đông đúc trên mặt đất trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
"Ứng Đông Lai, các người…" - Phục Hy ngơ ngẩn nhìn mặt đất trống rỗng. Cuồng phong cuốn qua mái tóc trắng bạc của y, giờ phút này y có vẻ già đi rất nhiều. Y biết từ giờ phút này trở đi, bốn chữ "nhân tộc Thái Cổ" đã không còn tồn tại, tất cả những người còn lại đều đã hi sinh trong chiến dịch này.
"Ong!"
Trong hải dương ánh sáng, một bóng sáng lấp lánh cao mấy chục ngàn trượng nhìn về hướng Thái Cổ, lạnh lùng nói:
- Dùng danh nghĩa Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ ta, kêu gọi lực lượng trật tự!
"Ầm!"
Một đoàn ánh sáng trắng còn chói mắt hơn gấp ngàn vạn lần so với mặt trời từ hải dương ánh sáng bay lên, vượt qua tầng tầng không gian, chỉ phút chốc bay đến phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải. Bóng tối trong nháy mắt bị xua tan, trời đất sáng trưng như ban ngày.
"Hết rồi!" - Nhìn ánh sáng trắng từ bầu trời chiếu xuống, sắc mặt Phục Hy biến thành đau thương: "Vô Kỵ, bây giờ phải xem ngươi rồi!"
Dường như nghe được giọng nói của Phục Hy, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, nhưng lại không cử động. Vẻ vui mừng trong mắt Phục Hy nhanh chóng tan đi, đau đớn nhắm hai mắt lại:
- Vô Kỵ, bây giờ chỉ có thể xem vận may của ngươi thôi!
"Cho thêm ta một chút thời gian, chỉ cần một chút nữa!" - Phong Vân Vô Kỵ nhìn công kích do Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ phát ra, trong lòng nóng nảy. Ý thức của hắn đã gần như kéo dài đến đầu cuối của pháp tắc, thần cách sắp dung hợp với pháp tắc. Chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn sẽ thành công bước lên ngôi vị của thần, nhưng Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ lại không cho hắn thời gian này.
"Vù!"
Một cơn cuồng phong đột nhiên nổi lên từ giữa tàn tích Thái Cổ rải rác trong chu vi mấy trăm ngàn dặm, trong nháy mắt cuốn qua toàn bộ không gian. Cuồng phong bắt đầu tràn đến lăng Hiên Viên, nhanh chóng bao trùm cả nơi này.
"Ong!"
Không gian chấn động, những mảnh vụn không gian Thái Cổ trong hư không mênh mông bắt đầu rung chuyển, giống như có thứ gì đang tụ tập lại nơi này. Trên mảnh đất sụp đổ này, một ý chí mênh mông đột nhiên từ bốn bề tràn tới, ngưng tụ lại phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải. Trong hư không trống trải, những dao động linh hồn mãnh liệt như trăm sông về biển hội tụ trong ý chí mênh mông này.
"Ầm!"
Công kích do Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ phát ra khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ mấy ngàn trượng thì ngừng lại. Thập Phương Câu Diệt đã mất đi tác dụng sau đòn công kích vừa rồi, thứ chống đỡ thần lực của Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ chính là lực lượng linh hồn thuần túy.
Một cảm giác ấm áp bao quanh Phong Vân Vô Kỵ. Tại khoảnh khắc này, hắn bỗng cảm nhận được vô số linh hồn đã chết, đó là những nhân tộc Thái Cổ đã chiến đấu và hi sinh ở đây. Vì bảo vệ mảnh đất này, bọn họ người trước hi sinh thì người sau tiếp bước. Ngay cả sau khi chết, linh hồn tan vỡ của bọn họ vẫn lưu luyến nơi này, không chịu rời đi. Dựa vào một chiến ý bất khuất, bọn họ vẫn còn tồn tại ở đây. Vào giờ phút này khi cảm nhận được tình thế nguy hiểm của Phong Vân Vô Kỵ, vô số linh hồn đã chết trận trên mảnh đất này lại thức tỉnh.
Linh hồn bọn họ rải rác ở các nơi không gian, vào giờ phút này lại từ bốn phương tụ đến. Hàng ngàn vạn linh hồn tập trung về phía trên Bắc Hải Hiên Viên khâu.
"Chiến! Chiến! Chiến!" – Trong tiếng hét không phát ra âm thanh, Phong Vân Vô Kỵ thấy được bóng dáng của đệ tử Chiến tộc.
"Gϊếŧ!" - Đó là tiếng hét của đệ tử Kiếm các và tộc nhân của hệ phái tự do, trong linh hồn của bọn họ trống rỗng, chỉ còn lại một ý chí bất khuất trước khi chết, đó là bảo vệ mảnh đất này.
"Vô Kỵ, ngươi đã đến rồi!" - Một dao động linh hồn quen thuộc truyền đến.
"Bạch Hổ Chí Tôn!" - Phong Vân Vô Kỵ không dám tin nhìn bóng người quen thuộc kia.
"Ừ." - Bạch Hổ Chí Tôn mỉm cười gật đầu. Ở bên cạnh y, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một loạt bóng dáng quen thuộc khác, có Chu Tước, có Huyền Vũ, có Hiên Viên, còn có Tây Môn và Độc Cô… bọn họ đều mỉm cười gật đầu với hắn.
"Vô Kỵ, ngươi làm rất tốt!" - Phong Vân Vô Kỵ dường như nghe thấy Bạch Hổ Chí Tôn lên tiếng: "Chuyện tiếp theo hãy giao cho chúng ta đi!"
Bạch Hổ Chí Tôn mỉm cười, sau đó xoay người lại. Từng bóng dáng quen thuộc phân biệt đi về bốn phía đông nam tây bắc của Thập Phương Câu Diệt, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
"Chí Tôn…" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nói, nhìn những bóng dáng quen thuộc xoay người rời đi, nước mắt của hắn rơi xuống.
Pháp Tổ nhìn Phong Vân Vô Kỵ rơi lệ, trong mắt lại không có vẻ bi thương. Y lại nhìn về phía trước, trông thấy trước mắt hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề có thứ gì, trong hư không chỉ có một dao động linh hồn mênh mông và ý chí mạnh mẽ.
"Ong!"
Trong ánh mắt không thể tin của Pháp Tổ, Thập Phương Câu Diệt lại phát ra ánh sáng mãnh liệt, lần này còn mạnh hơn ngàn vạn lần so với những lần trước. Dao động linh hồn mãnh liệt tràn ngập trời cao, một kết giới màu trắng thật dày bao phủ phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải.
"Vô Kỵ, ngươi làm rất tốt…" – Nước mắt phủ kín gương mặt, Phong Vân Vô Kỵ dường như thấy được Bạch Hổ Chí Tôn ở phía xa mỉm cười với mình: "Chúng ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi, tiếp theo phải xem ngươi rồi. Tạm biệt Vô Kỵ!"
Từng bóng dáng trong hư không dần dần hóa thành hư vô, linh hồn của bọn họ hoàn toàn biến mất, ngay cả mảnh vỡ linh hồn cũng không còn tồn tại. Một sự bi thương dày đặc bao phủ trong lòng. Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ biết bọn họ đã sớm chết đi, chỉ dựa vào ý chí mới còn tồn tại, dù không làm như vậy thì ý thức của bọn họ cũng sẽ từ từ biến mất, cuối cùng sẽ bị hủy diệt, nhưng trong lòng hắn vẫn không kìm được cảm thấy bi thương.
"Vì cuộc chiến này, chúng ta đã mất đi quá nhiều."
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên trời, trông thấy lại có mấy đoàn ánh sáng trắng hủy diệt trời đất từ bốn phương bay tới, nhưng hắn đã không còn để ý, linh hồn mạnh mẽ hoàn toàn dung nhập vào trong ba dòng pháp tắc.
TruyenHD"Ầm!"
Ba dòng nước pháp tắc trong nháy mắt đồng thời xuyên thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Hắn mở to hai mắt, con ngươi biến thành màu vàng ánh. Một áp lực mạnh mẽ từ trên người hắn tỏa ra, cuốn qua bốn phía. Ba viên thần cách trên trán đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt.
"Rắc rắc!"
Trong một khoảng hư không khác, thần cách gϊếŧ chóc vốn thuộc về Chủ Thần thứ mười bốn bỗng phát ra một tiếng kêu giòn giã, sau đó hoàn toàn vỡ nát. Thần cách gϊếŧ chóc trên trán Phong Vân Vô Kỵ đã được pháp tắc thừa nhận và thiết lập, không cần một viên thần cách gϊếŧ chóc hoàn mỹ nào khác nữa.
"Rắc rắc!"
Phía trên bầu trời, mấy đoàn sấm sét to lớn màu vàng lấp lóe, chiếu rọi hư không thành một màu vàng ánh. Một mảng mây đen thật dày bao phủ phía trên Bắc Hải. Nơi Thập Phương Câu Diệt, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên, biến mất không còn thấy.
Khi thân hình Phong Vân Vô Kỵ biến mất, từ bốn phương tám hướng, hai mươi bốn đoàn ánh sáng trắng mênh mông tràn đến bỗng dừng lại, sau đó hai mươi ba đoàn thần lực hùng hậu lại trở về hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối.
"Chủ Thần… mới." – Trong hải dương ánh sáng, một làn sóng ý thức lướt qua trời đất.
"Muộn rồi… Chủ Thần thứ hai mươi bảy." – Một làn sóng ý thức mạnh mẽ lướt qua vực sâu bóng tối.
Trong số hai mươi bốn đoàn thần lực hùng hậu lại có một đoàn không dừng lại, vẫn đánh vào phía trên Bắc Hải. Bên trong mây đen và sấm sét, Phong Vân Vô Kỵ đứng sừng sững bất động, vầng trán đột nhiên nứt ra, thần cách của kiếm hiện lên. Thần cách của kiếm vừa xuất hiện liền nhanh chóng tiến hóa và hoàn thiện với tốc độ kinh người.
Khi công kích của Tịch Nhĩ Lạc chỉ còn cách hơn trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng mở mắt ra, cặp mắt màu vàng ánh lạnh lẽo và vô tình.
Ánh sáng trắng hủy diệt trời đất kia càng tiến về trước thì năng lượng lại càng yếu. Khi còn cách hai mươi trượng, Phong Vân Vô Kỵ bỗng vươn một tay ra, lập tức thi triển "thời gian bất động".
"Ầm!"
Ánh sáng trắng mênh mông đột ngột ngừng lại trong hư không.
"Rắc rắc!"
Ba dòng pháp tắc thời gian, gϊếŧ chóc và cứu rỗi đồng thời rung động, thần lực hùng hậu tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
"Ầm!"
Ánh sáng trắng mênh mông đột nhiên bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, đánh vào bản thể của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc sâu trong bầu trời.
Tịch Nhĩ Lạc cuối cùng đã cảm thấy không ổn. Kẻ vừa mới bước lên ngôi vị của thần này, chỉ trong thời gian ngắn khí tức đã tăng lên đến mức độ tiếp cận với Chủ Thần, hơn nữa còn đang điên cuồng gia tăng. Mà năng lực do hắn nắm giữ đã có phần phá vỡ sự cân bằng.
Bóng sáng lóe lên, Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt đã chạy đến phía trên vực sâu bóng tối. Thân thể cao mấy chục ngàn trượng được bao phủ trong ánh sáng đen kịt, vắt ngang ở phía trên vực sâu. Ngay khi Tịch Nhĩ Lạc sắp trở về quốc độ, pháp tắc thời gian mênh mông đột nhiên lướt qua phía trên vực sâu bóng tối, thân hình hắn liền ngừng lại.
"Ong!"
Mấy đoàn thần lực hắc ám hùng mạnh bắn ra, Hắc Ám chư thần cuối cùng đã không bình tĩnh được. Một khi Tịch Nhĩ Lạc chết đi, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ, Quang Minh sẽ áp đảo Hắc Ám, đây là điều Hắc Ám chư thần không muốn nhìn thấy.
"Ầm!"
Mấy đoàn thần lực hắc ám vừa xuyên qua vực sâu bóng tối liền bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, đánh vào quốc độ của các Chủ Thần dưới vực sâu, gây nên một cơn chấn động.
"Ầm!"
Một đoàn ánh sáng trắng hủy diệt trời đất từ trên trời giáng xuống, chui vào trong cơ thể của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc. Tịch Nhĩ Lạc không kịp kêu lên tiếng nào, lập tức nổ tung.
Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc chết.
Một viên thần cách lấp lánh phá vỡ không gian, như sao băng bay đến bên ngoài vực sâu.
"Ngươi phá hư sự cân bằng… ngươi đang tự hủy diệt chính mình." – Giọng nói mang theo tiếng kim loại của Hủy Diệt Chi Chủ Lạp Đạt Mạn Địch Tư vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Trong mây đen, Phong Vân Vô Kỵ giống như không nghe thấy. Từng dòng nước pháp tắc hội tụ lại nơi này, thần lực hùng hậu từ các góc trong vũ trụ tràn vào trong cơ thể hắn. Uy thế của hắn càng lúc càng lớn, đã không thể đến gần Thái Cổ nữa.
"Ong!"
Thần cách của kiếm trên trán Phong Vân Vô Kỵ lập lòe, ý thức của hắn như tia chớp chui vào hai mươi sáu dòng pháp tắc trong vũ trụ. Tại khoảnh khắc này Quang Ám chư thần đều cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ.
"Pháp tắc của kiếm!" - Một pháp tắc chưa bao giờ tồn tại đã hình thành, hễ là tổn thương thì đều có thể sinh thần lực ra. Thần lực mạnh hơn bất kỳ pháp tắc nào khác cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Ánh sáng chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ lại hiện ra phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải, sau đó đi đến bên cạnh Pháp Tổ. Đây chỉ là một hóa thân của hắn, do năng lượng bản thể quá mạnh nên không thể đến gần.
- Ngươi đã thành công rồi!
Pháp Tổ vui mừng nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã thành công.
Lúc này dao động tâm tình trên người Phong Vân Vô Kỵ đã không còn rõ ràng. Trong lòng Pháp Tổ cảm khái, biết rằng đây là một kết quả hiển nhiên.
- Vô Kỵ, ngươi còn thời gian một nén nhang nữa, sau thời gian đó ngươi sẽ trở thành một vị Chủ Thần thật sự, tất cả tình cảm và ký ức đều sẽ trôi mất, trở nên lạnh giá vô tình.
Phục Hy nhìn Phong Vân Vô Kỵ, mỉm cười nói:
- Trước khi trở thành Chủ Thần chỉ có lý trí, ta hi vọng ngươi có thể làm một chuyện!
- Ngài nói đi, ta nhất định sẽ làm được!
- Nhân lúc vẫn còn tình cảm, ta hi vọng ngươi dùng năng lực của mình lập ra một hạn chế cho mình. Nếu như tất cả loài người đều diệt vong, vậy thì ngươi cũng sẽ hủy diệt. Chỉ như vậy ngươi mới có thể thật sự xem là một Chủ Thần của loài người.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Ta đáp ứng với ngài.
Phục Hy gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ và hài lòng:
- Chúng ta đã thành công… bây giờ cuối cùng ta cũng có thể đi rồi. Vô Kỵ, tạm biệt…
Phục Hy từ từ nhắm mắt lại, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành hư vô. Lần này y đã thật sự chết đi.
"Rắc!"
Thập Phương Câu Diệt vốn dài mấy ngàn trượng đột nhiên thu nhỏ lại bằng bàn tay, sau đó rơi xuống dưới chân Phong Vân Vô Kỵ. Sau một tiếng kêu giòn giã, mặt ngoài thần khí bỗng hiện lên vô số vết nứt. Một cơn gió thổi qua,Thập Phương Câu Diệt liền hóa thành vô số hạt bụi, theo cơn gió biến mất về phía xa.
- Tạm biệt Pháp Tổ tiền bối!
Trong giọng nói nhàn nhạt, bóng dáng của Phong Vân Vô Kỵ cũng biến mất không còn thấy.
Phía trên tầng mây sấm chớp đùng đùng, lực lượng thời gian nhanh chóng dao động. Thần cách của kiếm lập lòe, một lực lượng vô hình khoách triển đến toàn bộ vũ trụ.
Pháp tắc của kiếm, trong vũ trụ hễ có tổn thương thì sẽ sinh ra thần lực.
"Ầm!"
Thần lực hùng hậu vô cùng vô tận tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, khí tức của hắn càng lúc càng mạnh, cuối cùng đạt đến mức độ ngay cả chư thần cũng cảm thấy kinh hãi.
"Ong!"
Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, ba mầm mống thánh thú đồng thời rung động, một cảm giác diệt vong mãnh liệt tràn vào trong đầu.
"Ầm ầm!"
Toàn bộ vũ trụ đều chấn động. Trong hải dương ánh sáng vực sâu bóng tối, từng cặp mắt nhìn chăm chú về hướng Thái Cổ. Bình hành pháp tắc đã yên lặng từ hỗn độn ban đầu, lúc này lại một lần nữa rung chuyển.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trông thấy cửu tinh trên bầu trời đột nhiên bị che kín. Hắn lại quay đầu đi, ánh mắt nhìn vào sâu trong vũ trụ, xuyên qua dòng sông thời gian thấy được tương lai. Ở đầu cuối ánh mắt của hắn, một đoàn ánh sáng trắng khiến chư thần cũng cảm thấy sợ hãi đang gào thét bay đến. Đứng trước ánh sáng trắng gần như có thể hủy diệt cả vũ trụ này, bất kỳ thứ gì cũng trở nên nhỏ bé.
"Ong!"
Thần cách trên trán lập lòe, cặp mắt lạnh giá của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ma Giới xa xôi.
Tại Ma Giới.
Trên một gò núi nhô cao, một đứa trẻ khả ái đang bay lượn quanh mẫu thân của nó như thường ngày. Khi ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ nhìn đến, thân thể Ma Nghiệt đột nhiên cứng đờ. Nó từ từ quay đầu sang, hoảng sợ nhìn về hướng Thái Cổ, cặp mắt đen nhánh đột nhiên biến thành một màu đỏ tươi, lộ ra khí tức tà ác cực kỳ mạnh mẽ.
"Ầm!"
Phi Lệ Ty và Công Tôn Chỉ Thương bị khí tức mạnh mẽ kia đẩy văng ra như quả bóng da. Hai người đều kinh ngạc, không thể tin nhìn Ma Nghiệt bay lượn trên không trung. Giờ phút này trên người hắn nó đã không còn khí tức trẻ con, thậm chí Công Tôn Chỉ Thương còn cảm nhận được một khí tức đáng sợ từ xa xưa.
- Nghiệt nhi, con làm sao vậy?
Phi Lệ Ty cả kinh kêu lên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" - Công Tôn Chỉ Thương cũng bị biến hóa đột ngột này làm kinh ngạc.
Nhưng Ma Nghiệt lại không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn về hướng đông, dưới đôi môi lộ ra hai chiếc răng nanh, trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu già nua và hùng hồn.
- Tại sao, chúng ta vốn cũng không có xung đột lợi ích?
Ma Nghiệt nhìn vào hư không vội vàng giải thích. Sau đó dường như cảm thấy giải thích không có hiệu quả, hắn lại nói:
- Chúng ta là đồng minh, đồng minh, có nhớ không? Ta còn phái huyết tộc đến trợ giúp Thái Cổ, chẳng lẽ ngươi…
"Ầm!"
Đáp lại hắn là một tiếng vang lớn long trời lở đất từ hướng Thái Cổ, tiếp đó là một đoàn thần lực hùng hậu khiến vũ trụ bị biến sắc tràn đến.
Sắc mặt Ma Nghiệt biến đổi, hắn gầm lên một tiếng, đột nhiên nhào ra, há mồm cắn vào cổ Phi Lệ Ty và Công Tôn Chỉ Thương. Công Tôn Chỉ Thương và Phi Lệ Ty kêu lên một tiếng, trong cơ thể đột nhiên tỏa ra sương máu cuồn cuộn, tiếp đó mười hai đôi cánh đỏ to lớn từ trong sương máu tràn ra. Trong cơ thể hai người bỗng phát ra khí tức tương tự như Ma Nghiệt.
"Ong!"
Ma Nghiệt, Công Tôn Chỉ Thương và Phi Lệ Ty kêu một tiếng, đồng loạt ngửa đầu lên, cặp mắt đỏ bừng, làn da cũng hóa thành màu đỏ. Một dao động kỳ dị lan về bốn phương tám hướng.
Trong phạm vi vạn dặm tại vùng đất Ma Giới, tất cả yêu ma đột nhiên kêu lên một tiếng, trong mắt tỏa ra một đoàn sương máu, tiếp đó mười hai đôi cánh đỏ to lớn từ sau lưng bọn chúng nhô ra. Chỉ trong nháy mắt thực lực của bọn chúng đã gia tăng đến một mức độ đáng sợ, hơn nữa càng lúc càng có nhiều yêu ma xảy ra biến dị.
Ma Nghiệt cũng chính là thủy tổ huyết tộc, năng lực khiến cho chư thần e ngại là Huyết Duệ. Nếu thủy tổ huyết tộc muốn gây dựng đời sau, hắn chỉ cần cắn hoặc phát động Huyết Duệ, lập tức có thể chuyển hóa tất cả sinh mạng trong một phạm vi lớn thành những kẻ hùng mạnh như mình. Những kẻ mới được chuyển hóa này đều sở hữu thực lực của thủy tổ huyết tộc, hơn nữa vẫn có suy nghĩ của mình, không cần nghe theo sự điều khiển thủy tổ huyết tộc.
Bởi vì không thể khống chế, cho nên thủy tổ huyết tộc mặc dù sở hữu năng lực mạnh mẽ và đáng sợ như vậy, nhưng vẫn luôn không sử dụng. Nếu như hắn muốn, thậm chí có thể trong thời gian ngắn chuyển hóa tất cả loài người trong một tinh cầu ở đại thứ nguyên, trở thành thủy tổ huyết tộc mười hai cánh hùng mạnh như hắn.
Máu mặc dù không bằng thần lực, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Chư thần có thể dễ dàng đối phó với một thủy tổ huyết tộc, nhưng nếu như có mấy triệu, thậm chí là hàng trăm triệu thủy tổ huyết tộc thì chư thần cũng cảm thấy e ngại.
"Ong!"
Pháp tắc thời gian trong nháy mắt xuyên qua vùng đất Ma Giới, Huyết Duệ do thủy tổ huyết tộc phát ra chợt ngừng lại. Sau đó thời gian nhanh chóng chảy ngược, những đoàn sương đỏ từ trong cơ thể đám yêu ma tỏa ra dần dần biến mất.
Huyết Duệ cần có thời gian để phát tán, nhưng thời gian lại nằm trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Có lẽ chư thần e ngại thủy tổ huyết tộc, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại hoàn toàn khắc chế hắn.
- Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta cũng không uy hϊếp đến ngươi!
Thủy tổ huyết tộc nhìn về không trung, giận dữ hét lên.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn thủy tổ huyết tộc đang không ngừng giãy giụa. Huyết Tổ có thể lừa gạt người khác, nhưng lại không gạt được Phong Vân Vô Kỵ. Sở hữu thần cách thời gian, nắm giữ pháp tắc thời gian, ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ đã có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại và tương lai.
Từ hỗn độn ban đầu, khi đám nghịch thần giả cổ xưa còn đang gây loạn, hô hào muốn hủy diệt chư thần, thủy tổ huyết tộc đã suy nghĩ đến đường lui. Chính vào lúc đó hắn đã thấy được Bổn Tôn, đây vốn là một chuyện không thể xảy ra.
Ngàn vạn năm trước, khi Chủ Thần thứ mười bốn thoát khỏi phong ấn không lâu, định đối phó với Đệ Nhất phân thần, lại gặp phải Bổn Tôn ra tay giải cứu. Bổn Tôn dứt khoát phát động "thời gian chảy ngược", muốn đưa Chủ Thần thứ mười bốn vào trong Cửu U, phong ấn hắn một lần nữa. Không ngờ vào hàng tỉ năm trước, Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc đã sớm tiên đoán được điều này. Đứng cách dòng sông thời gian, Tịch Nhĩ Lạc đã phát ra một đoàn thần lực tinh khiết, truyền vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, kí©h thí©ɧ thần cách thời gian trong cơ thể hắn.
Dưới tác dụng của một lực lượng không thể khống chế, hai người từ Cửu U đi ngược về ngọn nguồn của thời gian. Cũng vào lúc đó, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đã xuất hiện trong hư không phía trước thủy tổ huyết tộc không xa, sau đó lập tức biến mất. Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của thủy tổ huyết tộc có thực lực hùng mạnh.
Thủy tổ huyết tộc phát tán thần thức ra khắp vũ trụ, nhưng vẫn không tìm được hai nhân vật kỳ lạ đột nhiên xuất hiện rồi biến mất kia. Chư thần dường như cũng không phát hiện ra tình huống khác thường, đây vốn là chuyện không hợp lý.
Tình huống vốn không thể xảy ra này đã khiến cho thủy tổ huyết tộc chú ý, từ đó trở đi hắn bắt đầu tìm kiếm tung tích của Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn. Trải qua thời gian dài đằng đẵng, hắn rốt cuộc đã hiểu, nếu hai người này không có ở hiện tại, vậy thì chỉ có thể từ quá khứ hoặc tương lai đi đến. Quá khứ là chuyện không thể, vậy thì chỉ còn có tương lai.
Chỉ dựa vào hình ảnh trong khoảnh khắc đó, thủy tổ huyết tộc đã phán đoán ra, trong tương lai nhất định sẽ có một kiếp nạn lớn. Hắn vốn không có hứng thú với việc thành thần, bởi vì hắn biết một khi thành thần cũng có nghĩa là sẽ mất đi tất cả lý trí và tình cảm, giống như một cỗ máy, đó không phải là điều hắn muốn. Hắn cũng không muốn bị chiến tranh giữa chư thần ảnh hưởng, cho nên khi đám nghịch thần giả cổ xưa vẫn còn đang hô hào, chuẩn bị khiêu chiến với chư thần, hắn đã một mình rời khỏi, bắt đầu tìm kiếm đường lui.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua. Ngay cả khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, thủy tổ huyết tộc cũng không phát hiện được tung tích của Bổn Tôn. Có đôi khi hắn đã nghĩ rằng phán đoán của mình có vấn đề gì, cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ phi thăng.
Dự định của thủy tổ huyết tộc có thể lừa gạt được chư thần, nhưng lại không giấu giếm được Phong Vân Vô Kỵ. Lúc Phi Lệ Ty mang thai, thủy tổ huyết tộc đã tiến vào trong cơ thể nàng. Theo như hắn thấy thì chuyện này rõ ràng rất an toàn. Không ai có thể nghĩ đến, thủy tổ huyết tộc hùng mạnh không ẩn nấp ở đại thứ nguyên, mà lại ẩn thân tại trong cơ thể một đứa bé Ma Giới, hơn nữa đứa bé này còn là con của Phong Vân Vô Kỵ.
Thủy tổ huyết tộc không có hứng thú với việc thành thần, nhưng lại có hứng thú với nhân gian. Sau khi bốn Chí Tôn loài người diệt vong, chư thần tạo thành sự cân bằng mới, không ai dám tùy tiện ra tay, đó chính là thiên hạ của huyết tộc.
Trong thời gian dài đằng đẵng quan sát vũ trụ phát triển, Huyết Tổ đã nảy sinh hứng thú với nhân gian nảy. Mục đích của hắn là thống trị tất cả sinh mạng dưới chư thần, hưởng thụ quyền thế vô thượng giữa vũ trụ này. Vũ trụ chính là thiên đường của hắn, thời đại của huyết tộc đã đến gần.
Đứng trước một vị Thời Gian Chủ Thần, không một bí mật nào có thể che giấu được. Thời đại của huyết tộc tuyệt đối không phải là điều Phong Vân Vô Kỵ muốn nhìn thấy.
Tâm niệm của hắn vừa động, thần lực hùng hậu liền phát ra, tràn vào trong cơ thể Huyết Tổ.
- Không!
Huyết Tổ kêu lên tuyệt vọng. Hắn biết Phong Vân Vô Kỵ chắc chắn sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng đối với hắn thì chuyện này cũng chẳng khác gì cái chết.
"Ầm!"
Sương máu sôi trào, một bóng người màu đỏ có mười hai cánh bị Phong Vân Vô Kỵ cưỡng chế hút ra từ trong cơ thể Ma Nghiệt.
"Ong!"
Một viên thần cách ảm đạm từ trong cơ thể Ma Nghiệt bay ra, chui vào trên trán Huyết Tổ. Đứng trước "thời gian bất động", Huyết Tổ căn bản không thể nhúc nhích được. Một lúc sau, thần lực cuộn trào tràn vào trong cơ thể Huyết Tổ, thần cách của Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm lập lòe trên trán hắn.
"Ầm!"
Khi khí tức của Huyết Tổ đạt đến giới hạn, một dòng nước pháp tắc gào thét tràn đến, xuyên qua thân thể hắn.
- A!
Trong tiếng kêu lớn, một tia chớp màu đen từ trên trời đánh xuống người Huyết Tổ. Ánh sáng chợt lóe lên, Huyết Tổ đã biến mất không còn thấy.
Trong vực sâu bóng tối lại có thêm một bóng người cao lớn đứng sừng sững bên cạnh mười một Hắc Ám chư thần.
Chiến Tranh Chi Chủ trở lại ngôi vị của thần.