Chương 737: Trận chiến cuối cùng (24)

"Đùng!"

Một ánh chớp lướt qua bầu trời, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ đã không còn thấy. Đôi môi Bạch Hổ Chí Tôn khẽ run lên đau đớn, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời giống như đang chờ đợi điều gì. Trên ngọn núi cách đó không xa, Phượng Phi đã ngừng khóc, ngơ ngẩn nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

"Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất!"

Dưới bóng đêm xa xôi, một tên nam tử áo trắng tóc dài tung bay, bàn tay mở ra, năm ngón tay giơ về phía Hắc Ám Viễn Chinh quân dày đặc đang xông tới và ma khí cuộn trào phía trước.

"Ầm!"

Trời đất chợt tối sầm lại, đại quân Ma Giới đông nghịt lặng lẽ ngã xuống. Phía sau càng có nhiều Hắc Ám Viễn Chinh quân bước qua những thi thể này, tốc độ không hề giảm tràn tới.

"Quy tắc của kiếm", "Lĩnh vực của kiếm", "Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất"… nam tử dưới bóng đêm giống như đã phát điên, không ngừng luân phiên sử dụng những chiêu thức cực kỳ hao tổn tâm thần. Tiếng nổ vang khắp trời đất, từng hàng Hắc Ám Viễn Chinh quân ngã xuống, nhưng phía sau càng có nhiều bóng ma tràn tới. Đại quân Hắc Ám Viễn Chinh dường như vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng không thể gϊếŧ hết.

Dưới bầu trời ảm đạm, thân hình nam tử áo trắng lắc lư, giống như một vương giả cô độc không ngừng chiến đấu trong trời đất. Hắn đi đến nơi nào lại đưa cái chết đến nơi đó. Dưới người hắn luôn là núi thi thể thật dày, chung quanh hắn luôn là kẻ địch gϊếŧ không hết. Bóng lưng của hắn cô đơn và tịch mịch, mang theo một sư bi thương sâu tận xương tủy. Thứ duy nhất làm bạn bên cạnh hắn là một thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm bay lượn trong hư không, qua lại như con thoi. Tiếng kiếm ngân như rồng vĩnh viễn không ngừng lại, nó không thể nói, chỉ có thể dùng phương thức này để đáp lại chủ nhân của mình.

- Gào!

Phương xa vang lên một tiếng gầm giận dữ. Hư Vô Chi Quân sở hữu thân thể bất diệt hút lấy thần lực từ dưới vực sâu, một lần nữa ngưng tụ thân thể, đứng giữa không trung ngửa mặt lên trời gầm lớn, phát ra mệnh lệnh tấn công cuối cùng.

- Gào!

Đại quân đông nghịt như mây đen từ bốn phương tám hướng tràn đến. Trên bầu trời, dưới mặt đất, giữa không trung và trong tầm mắt đều là đại quân yêu ma. Mặt đất rung chuyển ầm ầm, tiếng gió trong trời cao càng gấp gáp hơn.

- Chiến!

Những đệ tử Chiến tộc còn lại hét lên, dải lụa trên trán tung bay, lập tức vọt lên không.

- Gϊếŧ!

Những đệ tử Kiếm các còn lại nắm chặt trường kiếm trong tay, như sông dài lao vào trời cao.

- Gϊếŧ!

Từng cao thủ Thái Cổ vọt lên, xông vào trong màn đêm.

Đối mặt với Hắc Ám Viễn Chinh quân nhiều hơn gấp mấy trăm ngàn lần, nhưng không một ai lùi bước.

"Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, hóa thân ngoài kiếm!"

Dưới bầu trời đêm, phía trước đại quân Thái Cổ, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bắn ra ánh sáng còn chói mắt hơn gấp ngàn vạn lần so với mặt trời. Trong ánh sáng chói mắt kia, từng bóng người sáng rực đột nhiên xuất hiện trong hư không trước người hắn.

Trong nháy mắt, giữa trời đất đã có thêm mấy chục triệu kiếm thể sáng chói, mỗi kiếm thể đều ngưng tụ thành hình người, có khuôn mặt giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ. Kiếm thể hóa thân rợp trời kín đất từ trong người hắn tách ra, như sông ngân lao về phía Hắc Ám Viễn Chinh quân như mây đen. Trong cơ thể hắn vẫn liên tục phân hóa ra vô số kiếm thể sáng chói, mỗi kiếm thể chính là một phân thân.

- A!

Trong tiếng thét, vô số kiếm thể lao vào trong Hắc Ám Viễn Chinh quân, nơi mỗi người biến mất đều bộc phát ra một đoàn ánh sáng như mặt trời, tiếng nổ liên miên không dứt. Bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên, cũng biến mất vào trong hư không.

"Xoẹt!"

Ở dãy núi phía xa, một tên Hắc Ám Viễn Chinh quân trong cổ họng đột nhiên phát ra tiếng lục cục, bàn chân đang bước đi lập tức khựng lại. Tay hắn ôm lấy cổ họng, máu từ trong cổ bắn ra, ngay cả bàn tay cũng không ngăn được.

Một tên, hai tên, ba tên… không có bất kỳ dấu hiệu nào, cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân ở nơi này liền ngã xuống như cỏ héo. Thứ duy nhất có thể chứng minh kẻ ra tay tồn tại là một vết tích vặn vẹo trong hư không.

Phong Vân Vô Kỵ không ngừng tăng tốc trong hư không. Cảm giác lúc hợp thể lại dâng lên trong lòng, hắn lại cảm nhận được thời gian, lại có được năng lực gia tốc thời gian. Không ai có thể thấy rõ bóng dáng của hắn, bao gồm cả Hư Vô Chi Quân. Mỗi giây đều có rất nhiều Hắc Ám Viễn Chinh quân đột ngột tử vong. Phong Vân Vô Kỵ dùng phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất phá hủy sinh mạng của những yêu ma này, phương thức này vốn rất tệ, nhưng dưới tác dụng của thời gian gia tốc lại trở vũ khí sắc bén nhất.

Không có tiếng gào thét, không có tiếng kêu thảm thiết, từng mảng lớn yêu ma ôm lấy cổ họng ngã xuống. Không chỉ có máu chảy ra từ kẽ tay mà còn có linh hồn bị đánh thành mảnh vụn.

- Gào!

Trong bóng tối, Hư Vô Chi Quân lại buộc phải ra tay. Quyền trượng tinh không trong tay giơ ngang, thân hình hắn bay lên như chớp, đồng thời trong miệng ngâm xướng thần chú kêu gọi chư thần. Hư Vô Chi Quân vừa mới bay lên giữa không trung, một bóng đen mà đám yêu ma không thể nhìn thấy xuyên qua tầng tầng không gian, lướt qua người hắn. Thần chú chợt im bặt, Hư Vô Chi Quân kêu lên quái dị, như diều đứt đây bay ra ngoài. Thân hình hắn như sao băng, trong chớp mắt xuyên qua lỗ hổng không gian, bay vào trong hư không mênh mông, biến mất còn không thấy. Một lúc sau mới có tiếng nổ truyền đến.

Tại nơi Hư Vô Chi Quân biến mất, một luồng ý thức khiến trời đất biến sắc chiết xạ ra, bao trùm toàn bộ khu vực phía tây Thái Cổ.

"Ầm!"

Trời đất huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, tiếng vang lớn này giống như lúc vũ trụ sơ khai. Nơi luồng sóng ý thức kia bao trùm, vô số yêu ma rơi xuống như mưa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenHD

"Xuýt!"

Những tiếng hít hơi lạnh từ phía xa truyền đến. Tại lỗ hổng không gian, vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân dừng bước, kinh hãi nhìn nam tử loài người giữa không trung giống như tử thần. Dưới chân hắn là thi thể yêu ma như lá khô chất chồng trên đất.

- Còn chưa kết thúc sao?

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chung quanh, tự lẩm bẩm nói. "Quy tắc của kiếm" mở rộng đến phạm vi lớn như vậy đã tiêu hao rất nhiều năng lượng tinh thần của hắn. Một cảm giác suy yếu cực độ dâng lên trong lòng, nhưng lại bị hắn tự quên đi. Hắn đứng trong hư không, ngỡ ngàng nhìn chung quanh, cũng không biết khi nào chiến tranh mới có thể kết thúc.

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn từ trên bầu trời truyền đến, sau đó một cánh cổng ánh sáng hình vòm cao gần mười ngàn trượng đột nhiên xuất hiện ở hư không phía trên. Từng đoàn thánh quang như suối phun rửa sạch bóng tối chung quanh.

- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng!

Tiếng ngâm xướng vang dội và thành kính vang khắp bầu trời. Cánh cổng ánh sáng hình vòm đột nhiên bừng lên, từng đoàn ánh sáng trong vắt lan về bốn phương. Những cánh cổng truyền tống ánh sáng lần lượt hiện ra trong thánh quang mờ mịt.

- Chủ ở trên trời, ca ngợi ngài, nguyện ân huệ của ngài dưới đất cũng như trên trời!

Trong tiếng ngâm xướng vang vọng, vô số thiên sứ ánh sáng từ trong những cánh cổng truyền tống tràn ra, nhanh chóng chiếm cứ nửa bầu trời, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất bay về bốn phương.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn, từ trong một cánh cổng ánh sáng bắn ra thánh quang lấp lánh. Sáu đôi cánh chói mắt mở ra trong hư không, một Sí thiên sứ có mái tóc dài màu bạc xuất hiện giữa không trung, đó là Sí thiên sứ Lạp Phỉ Nhĩ.

"Ầm!"

Lại thêm một tiếng vang lớn, Sí thiên sứ Ô Liệt Nhĩ có mái tóc dài uốn khúc màu nâu cũng xuất hiện trong một cánh cổng truyền tống ánh sáng khác.

"Ầm!"

Sau tiếng vang lớn thứ ba, Sí thiên sứ Gia Bách Liệt cũng xuất hiện. Ba thiên sứ thủ lĩnh của Thiên Đường đứng sóng vai giữa tầng mây, nhìn xuống mặt đất bên dưới. Phía trước ba thủ lĩnh của Thiên Đường này Sáng thiên sứ có khí tức như vực sâu, cặp mắt màu vàng lạnh giá xuyên qua bầu trời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Những cánh cổng truyền tống ánh sáng liên tiếp xuất hiện trong hư không phía trên, vô số thiên sứ từ bên trong tràn ra.

Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai ngây người, năm tên Bắc Hải tù đồ ngây người, bảy vị chưởng khống giả Thánh điện ngây người, các trưởng lão Bắc Hải ngây người, trưởng lão Thanh Long ngây người, trưởng lão Bạch Hổ ngây người… những nhân tộc Thái Cổ còn sót lại đều ngây người.

Thánh quang mãnh liệt tràn ngập trời đất, chiếu rọi vùng đất Thái Cổ giống như ban ngày. Đám người đứng trên núi thi thể, ngơ ngác nhìn thánh quang màu trắng sữa của Thiên Đường, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ và tuyệt vọng.

"Ngay cả Thiên Đường cũng tham gia rồi, Thái Cổ… sẽ kết thúc như vậy sao?" - Một giọng nói vang lên trong lòng mọi người, âm thanh đó che lấp cả tiếng gió trong trời cao. Gió thổi qua lạnh đến thấu xương. Trời đất mặc dù bừng sáng trong thánh quang, nhưng mọi người lại cảm nhận được rõ ràng bóng tối đang bao phủ phía trên.

- Gào!

Bên ngoài lỗ hổng không gian xa xôi, một tiếng kêu như mũi tên truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được thần lực dao động mãnh liệt ở phía xa. Hư Vô Chi Quân lại ngưng tụ thân thể, đang nhanh chóng chạy tới, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không nghe được tiếng kêu kia. Khí tức Hư Vô Chi Quân đang tràn đến, Phong Vân Vô Kỵ cũng không hề nhìn một cái. Bên tai nghe được tiếng ngâm xướng trầm bổng của pháp thuật Thiên Đường, hắn cũng không có ý định ngăn cản. Trời đất dường như trở nên yên tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn của mình, trong cơ thể dâng lên một cảm giác suy yếu cực độ, đó là di chứng do sử dụng lực lượng quá mức.

- Đây… đã là cực hạn của ta sao?

Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu lẩm bẩm, cặp mắt biến ảo. Gió thổi qua mặt đất như đang than khóc. Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ba thủ lĩnh và Sáng thiên sứ cả người bốc lên lửa thiêng hừng hực giữa tầng mây, ánh mắt lạnh lùng.

- Hỡi chư thần thiên giới cư ngụ trong hải dương ánh sáng, nguyện tên gọi của ngài được mọi người ca tụng, nguyện uy danh của ngài lừng lẫy khắp nơi… ánh sáng thiên giới!

- Người tin vào chủ có thể được khoan thứ, kẻ đối nghịch nhất định sẽ diệt vong!

- Chủ ở trên cao hàng tỉ không gian, nguyện ân huệ của ngài dưới đất cũng như trên trời!

- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng… ánh sáng phán xét!

- Tội ác nhất định sẽ bị hủy diệt, ánh sáng nhất định sẽ được hiển dương… thanh kiếm mặt trời!

Tiếng ngâm xướng không ngừng vang khắp trời đất. Một đoàn thánh quang cọ rửa hư không. Trong thánh quang chói mắt, một đám thiên sứ quỳ xuống trên bầu trời, vẻ mặt thành kính, hai tay hơi khoanh lại, cất lên tiếng ngâm xướng thật thấp. Thánh lực dao động từ trên người bọn chúng phát ra càng lúc càng mãnh liệt.

Tại cánh cổng ánh sáng hình vòm phía trước nhất của Thiên Đường, ba thủ lĩnh của Thiên Đường cao hơn mười trượng đưa mắt nhìn. Mái tóc trắng của Lạp Phỉ Nhĩ khẽ phất lên, đột nhiên tiến lên trước một bước, sau đó quỳ xuống, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ thành kính và trang trọng:

- Dùng danh nghĩa của Sí thiên sứ Lạp Phỉ Nhĩ…

- Sí thiên sứ Gia Bách Liệt…

Một cánh tay đặt lên vai trái Lạp Phỉ Nhĩ, đó là Sí thiên sứ Gia Bách Liệt.

- Sí thiên sứ Ô Liệt Nhĩ…

Một bóng sáng lấp lánh khác cũng tiến lên trước một bước, xuất hiện ở bên phải Lạp Phỉ Nhĩ, một cánh tay đặt lên vai phải của hắn. Những đôi cánh trên lưng ba thủ lĩnh Thiên Đường đồng thời bừng sáng, thánh quang mãnh liệt tràn ra phía xa. Trong trời đất đồng thời vang lên tiếng cầu nguyện thành kính của ba người:

- Dùng danh nghĩa ba Sí thiên sứ, khẩn cầu mười hai Quang Minh chư thần thiên giới ban xuống…

- Tai nạn!

Lạp Phỉ Nhĩ lên tiếng.

- Đau đớn!

Gia Bách Liệt lên tiếng.

- Hủy diệt!

Ô Liệt Nhĩ lên tiếng.

- Sự trừng phạt của chư thần!

Ba bàn tay trong suốt đồng thời giơ lên cao.