Chương 733: Trận chiến cuối cùng (20)

Trong vĩ độ quá khứ, Phong Vân Vô Kỵ giống như một con cá lội không ngừng tăng tốc. Những cảnh tượng quen thuộc lại hóa thành ánh sáng trắng nhanh chóng lướt qua hai bên, trong nháy mắt đã bỏ lại Chủ Thần thứ mười bốn phía sau.

"Vèo!"

Khi một tia thần lực đánh mất trong vĩ độ thời gian chui vào trong người Phong Vân Vô Kỵ đang bay nhanh, thân hình hắn bỗng run lên, từ cực động hóa thành cực tĩnh, dừng lại trong vĩ độ thời gian. Sau kia tia thần lực kia tràn vào, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát ra những dao động thời gian từ yếu đến mạnh.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, thần lực hùng hậu thất lạc trong vĩ độ thời gian đột nhiên tràn vào cơ thể hắn với tốc độ nhanh hơn. Thần lực tràn vào càng nhiều, dao động thời gian trên người hắn lại càng mạnh hơn.

Chỉ trong phút chốc Phong Vân Vô Kỵ lại mở mắt ra, đồng thời chậm rãi giơ một tay qua đỉnh đầu. Sau một tiếng vang lớn, trong vĩ độ thời gian, thân thể hắn đột nhiên hóa thành một tia chớp sáng chói biến mất. Ánh sáng chợt lóe lên, thân hình hắn lại đột nhiên hiện ra tại vị trí ban đầu, trong cặp mắt không hề có dao động tâm tình và linh hồn bỗng bắn ra ánh sáng chói mắt. Sau đó lại nghe được một tiếng vang lớn, Phong Vân Vô Kỵ lại hóa thành một tia chớp sáng chói biến mất trong vĩ độ thời gian mênh mông. Cứ như vậy không ngừng lặp lại, thần lực trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, khí tức cũng càng lúc càng mạnh.

Cảnh tượng này giống hệt như lúc trước Chủ Thần thứ mười bốn ở trên Cửu U tế đàn phát động lực lượng thời gian, trong dòng sông thời gian mênh mông tìm kiếm thần lực gϊếŧ chóc của mình thất lạc ở các nơi trong vũ trụ. Trên thực tế, ba phân thần hợp nhất cũng đang làm chuyện mà Chủ Thần thứ mười bốn đã làm lúc trước.

Phong Vân Vô Kỵ phát động lực lượng thời gian, hóa thành những tia chớp đi vào các vĩ độ thời gian, không ngừng tìm kiếm thần lực hùng hậu và thần cách của mình thất lạc trong đó.

"Ầm!"

Cũng không biết trải qua bao lâu, sau một tiếng vang lớn rung trời, tất cả dao động trong vĩ độ thời gian đều lắng lại, thân hình Phong Vân Vô Kỵ lại hiện ra. Dưới ánh chớp làm nổi bật, ba viên thần cách trên trán hắn hiện lên rất rõ ràng. Lúc này công việc tìm kiếm đã hoàn thành, khí tức của hắn đã đạt đến trạng thái mạnh nhất. Ngay cả dòng thời gian trôi qua bên cạnh hắn cũng trở nên gấp khúc.

Ánh mắt ngưng tụ lại, cặp mắt không có dao động tâm tình nào xuyên qua tầng tầng cách trở, nhìn vào sâu trong vĩ độ thời gian. Sau một tiếng sấm, Phong Vân Vô Kỵ trong vĩ độ thời gian lại biến mất một lần nữa.

Trong vĩ độ thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn nhìn Phong Vân Vô Kỵ biến mất ở cuối tầm mắt, bước chân dừng lại. Lúc này tiếp tục đuổi theo cũng không còn ý nghĩa, bởi vì khoảng cách này không phải thuộc về không gian mà là thời gian. Một cảm giác suy yếu dâng lên trong lòng, di chứng do thi triển "thời gian ngược dòng" tiêu hao rất nhiều thần lực đã hiện ra. Chủ Thần thứ mười bốn cũng không do dự, gần như ngay khi bước chân dừng lại, lý trí của hắn đã nghĩ ra chuyện cần phải làm. Phương án tốt nhất là trở về vĩ độ thời gian bình thường, nhanh chóng hấp thu thần lực bóng tối để bù đắp thần lực tiêu hao do thi triển "thời gian ngược dòng", chuẩn bị nghênh đón một trận chiến mới.

Một vệt sáng lướt qua cặp mắt màu vàng óng, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn chuyển động, bước ra một bước, như cơn gió biến mất trong vĩ độ thời gian. Ở chung quanh, bánh xe thời gian lại chuyển động, vô số cảnh tượng đã xảy ra lại như ánh sáng nhanh chóng lướt qua hai bên. Thân thể to lớn của hắn như tia chớp bay về một đầu khác của vĩ độ thời gian. Gần như cùng lúc, một cái bóng trắng khác cũng lập tức bay về phía đầu cuối của thời gian.

"Ong!"

Sâu trong bầu trời, cửu tinh rung chuyển. Dưới sự dẫn dắt của một lực lượng không thể miêu tả, chín chùm ánh sáng lớn xuyên qua bóng tối vô tận, chiếu vào một điểm trong hư không. Trong hư không tối đen, một khoảng không gian đột nhiên hơi vặn vẹo, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường. Khi không gian khôi phục lại, thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên hiện ra trong bóng tối, đứng sừng sững trong khoảng hư không đen kịt trống rỗng này.

- Gào!

Chủ Thần thứ mười bốn đang suy yếu rít lên một tiếng, há miệng ra, lực lượng cửu tinh mang theo năng lượng đen tối liền tràn về phía hắn.

Tại trung tâm vũ trụ, Xi Vưu thông qua cửu tinh nhìn thấy được cảnh này, trong lòng liền chấn động: "Chủ Thần thứ mười bốn!"

Trong lòng Xi Vưu trầm xuống. Một dao động ý thức nóng nảy lướt qua trong hư không, trong nháy mắt dường như y đã có một quyết định quan trọng. Áo bào xám trên người tung bay, sau đó nứt ra từng tấc, trôi dạt trong hư không. Dưới áo bào vỡ tan có một bóng đen mờ ảo bắn ra, biến mất vào trong bóng tối.

Biến hóa chợt xảy ra.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn rung trời, cách thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn không xa, một khoảng hư không đen kịt đột nhiên vặn vẹo, chính giữa khoảng không xuất hiện một vết nứt hẹp dài. Trong hư không, Chủ Thần thứ mười bốn đang hấp thu lực lượng cửu tinh để bổ sung tiêu hao chợt quay đầu lại, cặp mắt hoàng kim như đèn l*иg nhìn chằm chằm vào vết nứt hẹp dài kia.

"Ầm ầm!"

Trong vết nứt hẹp dài đen kịt kia vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, dường như có thứ gì đang bay về phía Chủ Thần thứ mười bốn với tốc độ không thể tưởng tượng. Trong tiếng sấm ầm ầm, lực lượng thời gian chung quanh vết nứt trăm trượng cũng trở nên cực kỳ hỗn loạn.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang nhỏ, phía trước Chủ Thần thứ mười bốn trăm trượng, một bóng trắng nhỏ bé đột nhiên từ trong vết nứt màu đen bay ra với tốc độ kinh người. Ngay khi bóng người màu trắng kia xuất hiện, một luồng tinh thần lực khiến người ta sợ hãi cũng đồng thời lan về bốn phía. Hư không vô tận cũng rung chuyển dưới áp lực vô hình này. Nguồn truyện: TruyenHD

"Ầm!"

Con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn chợt co lại. Ngay khi nhìn rõ bóng người kia, hắn không hề do dự, bàn tay sắt to lớn lập tức vươn ra.

"Thời gian bất động" thi triển.

Bàn tay sắt to lớn kia vắt ngang trong hư không. Thần cách thời gian to lớn trên trán Chủ Thần thứ mười bốn bắn ra ánh sáng chói mắt. Dưới thần cách điều khiển, pháp tắc thời gian trong hư không lại dao động kịch liệt.

Khi Chủ Thần thứ mười bốn giơ tay lên, thời gian chợt dừng lại, tất cả mọi thứ chung quanh đều đứng yên. Giống như một đoạn phim quay chậm, một tàn ảnh màu trắng nhàn nhạt đột nhiên hiện ra trước bàn tay sắt to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đầu khoảng chừng hai trượng, mà bóng trắng ngưng tụ phía sau lại từ từ biến mất.

Dưới tác dụng của "thời gian bất động", Phong Vân Vô Kỵ vẫn có thể di chuyển một cách chậm chạp, nhưng lại càng lúc càng nhanh. Trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn hiện lên vẻ nóng nảy, đột nhiên ngẩng đầu rít lên một tiếng. Ánh sáng do thần cách thời gian trên trán phát ra càng mạnh hơn, một chút thần lực cuối cùng trong cơ thể hắn cũng dồn vào "thời gian bất động", muốn dừng lại Phong Vân Vô Kỵ nhờ vào tốc độ tuyệt đối đang từng bước tiến tới gần. Một lực lượng vô hình từ trong thần cách thời gian to lớn bắn ra, bao trùm bốn phương.

"Ong!"

Khi lực lượng thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn tăng mạnh, trên trán Phong Vân Vô Kỵ cũng tỏa ra một vòng ánh sáng mờ mịt, hai đoàn ánh sáng hoà vào nhau trong hư không tối đen. Dưới bóng tối làm nổi bật, hai viên thần cách thời gian một lớn một nhỏ từ xa đối diện với nhau, cùng phát sáng, dường như đang lâm vào một trận chiến cấp bậc khác.

Hai đoàn lực lượng thời gian hoàn toàn khác biệt va chạm trong hư không, sau đó đột ngột nổ tung.

"Ầm!"

Vụ nổ mạnh hoàn toàn xé rách lực lượng thời gian do Chủ Thần thứ mười bốn thi triển. Ở phía trước, vệt tàn ảnh màu trắng mờ ảo kia nhoáng lên, lướt qua bàn tay to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn, trong nháy mắt vượt qua tầng tầng không gian xuất hiện trước người hắn. Một bàn tay hoàn toàn không tương xứng với thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn lạnh lùng đánh vào ngực hắn.

"Ầm!"

Một quyền này giống như mang theo uy thế của trời đất, đánh mạnh vào ngực Chủ Thần thứ mười bốn. Thần lực cứu rỗi hùng hậu cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, như bẻ gãy cành khô hoàn toàn hủy diệt thần thể hoàng kim của hắn. Nơi thần lực quang minh đi qua, thần thể đen kịt cứng rắn giống như mặt đất khô cằm nứt ra từng tấc, máu vàng rải khắp trời cao.

- Không!

Tiếng hét tuyệt vọng của Chủ Thần thứ mười bốn như một mũi tên nhọn xuyên qua toàn bộ vũ trụ. Thần thể to lớn của hắn như sao băng từ trung ương vũ trụ rơi xuống phía dưới, vượt qua tầng tầng hư không chìm vào sâu trong bóng tối. Từng chùm máu hoàng kim vẩy ra trong trời đất. Miệng của hắn mở lớn, trên con ngươi vẫn phản chiếu rõ ràng bóng dáng đứng ở trung tâm vũ trụ, tay áo tung bay, lãnh khốc và mạnh mẽ.

"Ầm!"

Một bàn chân đạp mạnh xuống hư không, khiến cho trời đất biến sắc. Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, muốn cho Chủ Thần thứ mười bốn một đòn cuối cùng, hoàn toàn cắt đứt sinh cơ của hắn.

Khi Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước này, phía trên hàng tỉ không gian, chiến trường của chư thần bỗng trở nên yên tĩnh như chết chóc, tất cả công kích đột nhiên biến mất không còn bóng dáng. Sự yên lặng khiến người ta nghẹt thở này chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó toàn bộ chiến trường của chư thần đều sôi trào. Hai bên chiến trường, mấy bóng đen to lớn đang chiến đấu đột nhiên dừng lại, từng cặp mắt hoàng kim quay về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

"Thật mạnh… độc thần giả!"

"Hắn đã chạm đến ranh giới rồi!"

Vài luồng sóng ý thức vượt trên chúng sinh lướt qua hư không, sau đó hai bóng đen to lớn ở hai đầu chiến trường lặng lẽ biến mất.

Tại trung tâm vũ trụ, khi Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, thân thể hơi nghiêng tới, chuẩn bị ra tay cho Chủ Thần thứ mười bốn một đòn hủy diệt, một giọng nói chất phác và yếu ớt đột nhiên xuyên qua tầng tầng hư không, chui vào trong đầu hắn:

- Vô Kỵ… mau trở về… Thái Cổ!

Giọng nói suy yếu kia giống như một hòn đá ném vào trong linh hồn Phong Vân Vô Kỵ, gây nên sóng gợn đầy trời. Thân thể đang nghiêng tới bỗng nhiên khựng lại, bất động trong hư không. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trong linh hồn mới sinh ra. Sau khi ba phân thần dung hợp, ba luồng dao động ý thức vẫn luôn bị áp chế, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này cuối cùng đã tỉnh lại.

"Bạch Hổ Chí Tôn, là Bạch Hổ Chí Tôn!" - Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chấn động, ý thức bị kiềm chế sau khi hợp thể trong nháy mắt thức tỉnh.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại xuất hiện tình huống này? Đệ Tam, lúc trước không phải ngươi đã nói tình huống này tuyệt đối sẽ không xảy ra sao?" – Khi ý thức của Phong Vân Vô Kỵ tỉnh lại, ý thức của Đệ Nhất phân thần cũng đồng thời thức tỉnh. Hắn vừa giận dữ gào thét, vừa giãy giụa kịch liệt trong đầu. Vì ứng phó với uy hϊếp của Chủ Thần thứ mười bốn, tâm tư ba người trở nên nhất trí hơn bao giờ hết, nhờ vậy mới khiến cho ba phân thần hợp thể thành công. Nhưng hiện giờ Chủ Thần thứ mười bốn đã không còn uy hϊếp, ba phân thần đã không còn lý do phải hợp thể nữa, Đệ Nhất phân thần làm sao cam tâm trở lại như trước kia.

"Bổn Tôn, để ta đi! Trong ba phân thần ngươi là mạnh nhất, bây giờ ngươi đã có tư cách ngồi lên ngôi vị của thần, chẳng lẽ ngươi cũng cam tâm trở lại trước khi phân thần sao?" - Lúc này tâm thần của Đệ Tam đang hốt hoảng, người duy nhất duy trì sự liên hệ giữa ba phân thần chính là Bổn Tôn, vì vậy Đệ Nhất phân thần lập tức kêu lên với Bổn Tôn.

Nghe được câu hỏi của Đệ Nhất phân thần, Bổn Tôn trả lời bằng cách yên lặng, trong linh hồn không hề có chút dao động tâm tình nào. Chỉ khi ba phân thần tâm tư đồng lòng mới có thể hợp nhất, tương tự nếu như muốn tách ra cũng cần phải được hai phân thần khác đồng ý.

Lúc này Phong Vân Vô Kỵ căn bản không để ý đến Đệ Nhất và Bổn Tôn, tâm thần của hắn hoàn toàn bị giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn chiếm cứ. Giọng nói Bạch Hổ Chí Tôn suy yếu cực độ, tin tức ẩn giấu trong đó như sấm sét nổ vang, khiến cho tâm thần hắn trở nên hỗn loạn. Mặc dù chỉ cần vươn tay là có thể gϊếŧ chết Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ đã không còn lòng dạ nào quan tâm đến một kẻ đã không còn uy hϊếp.

"Chủ Thần thứ mười bốn đã bị ta đánh bại, tại sao mấy vị Chí Tôn lại bị thương?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ tràn đầy kinh hãi. Mấy vị Chí Tôn không chỉ bị thương đơn giản như vậy. Trong cảm giác của hắn, Bạch Hổ Chí Tôn dường như đã đến lúc hấp hối. Chí Tôn của Thái Cổ rất mạnh, ngay cả Chủ Thần thứ mười bốn nhiều lần giao thủ cũng không thể gϊếŧ chết bất kỳ một vị Chí Tôn nào. Trong vũ trụ rốt cuộc còn ai có thể uy hϊếp được Chí Tôn của Thái Cổ?

Đáp án đã ở trong lòng, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không dám nghĩ tới. Trong thân thể, mầm mống thánh thú Thanh Long để lại trước khi chết đang lay động kịch liệt. Khi thánh thú hấp hối sẽ có cảm ứng với nhau, dù là thời không cũng không thể nào ngăn cách được sự cảm ứng này. Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được, khí tức của Bạch Hổ Chí Tôn vô cùng yếu ớt giống như nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể vụt tắt. Khí tức sinh mệnh của Chu Tước Chí Tôn cũng khi liền khi đứt, không ai biết lúc nào sẽ tắt. Còn về Huyền Vũ Chí Tôn, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không cảm ứng được khí tức của y.

"Ầm!"

Trong biển linh hồn nổ vang một tiếng, hai luồng dao động tinh thần mạnh mẽ bay ra từ trong bản thể đang đứng yên. Không gian tối đen phía sau bản thể xoay chuyển, đột nhiên sinh ra một lực hút cực lớn, hút lấy linh hồn hai phân thần vừa tách ra vào trong vĩ độ thời gian mênh mông.

Trong vĩ độ thời gian mênh mông, tại nơi ba phân thần hợp nhất, những điểm sáng lấp lánh một lần nữa hội tụ trong quá khứ. Trong nháy mắt, thân thể Phong Vân Vô Kỵ và Đệ Nhất phân thần đã biến mất lại hiện ra.

"Ầm!"

Tại trung tâm vũ trụ, hư không cách Bổn Tôn khoảng ngàn trượng đột nhiên rung động kịch liệt, từng làn sóng gợn vô hình từ trong hư không lan về bốn phía. Tại trung tâm sóng gợn, một bóng đen dang đôi cánh dơi to lớn, dùng sức rung lên, vẽ nên một vệt đen lưu loát trong hư không bay về phương xa.

- Đệ Tam, ba phân thần hợp nhất đối phó với Chủ Thần thứ mười bốn, bản tọa đã tận tình tận nghĩa rồi. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng dung hợp, vĩnh viễn đừng hi vọng ba phân thần hợp nhất lần nữa, bản tọa tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Giọng nói vang vọng trong hư không trống trải, bóng dáng của Đệ Nhất phân thần đã sớm biến mất trong màn đêm vô tận.

"Ầm!"

Phía trên Bổn Tôn mấy ngàn trượng, bóng tối dập dờn như nước. Một bóng người màu trắng đột nhiên từ trong bóng tối chui ra, dừng lại trong hư không, sau đó tốc độ tăng vọt, vẽ ra một tàn ảnh dài hơn mười trượng, lập tức biến mất về hướng Thái Cổ.

Trong vũ trụ này, người có thể uy hϊếp được Chí Tôn của Thái Cổ đã mất đi Tứ Tượng đại trận che chở, ngoại trừ chư thần phía trên hàng tỉ không gian thì còn có ai. Tâm tình của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn rối loạn.

"Nhất định đừng xảy ra chuyện gì. Ta đã đến rồi, hãy chờ ta!"

Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ không ngừng tăng tốc bay về hướng Thái Cổ. Tốc độ của hắn vốn có một không hai trong thiên hạ, nhìn khắp vũ trụ cũng không ai có thể so sánh được, khoảng cách chục triệu cây số trong nháy mắt đã qua, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy mình quá chậm.

Phong Vân Vô Kỵ từ xa xa thấy được bóng dáng của Hắc Ám Viễn Chinh quân. Vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân tạo thành một bức tường người dài mấy ngàn cây số, vây quanh Thái Cổ tầng tầng lớp lớp, khí tức chiến tranh dày đặc tỏa ra từ trong khe hở của bức tường người. Bên ngoài bức tường là vô số thi thể yêu ma chồng chất như biển, trôi dạt trong hư không tối tăm. Ở hướng tây bắc Thái Cổ có một bánh xe lớn màu xanh vắt ngang giữa trời đất, từ trong bánh xe lớn kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một khí tức tử vong.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ run lên, kết cục của Quân Thiên Thương đã không cần nói cũng biết, nhưng hắn cũng không có thời gian để bi thương. Ý thức của hắn quét qua, phát hiện khí tức của Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương và Cổ Vu đã hoàn toàn biến mất khỏi mảnh đất Thái Cổ, giống như đột ngột bị xóa đi.

Một sự bi thương và đau đớn mãnh liệt bao trùm thể xác và tinh thần Phong Vân Vô Kỵ. Bằng hữu và thân nhân thường ngày bên cạnh, giờ phút này đều đã ra đi. Thánh Giả, Cổ Vu, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, Huỳnh Hoặc… tất cả đều chết trận. Trong trời đất trống rỗng này dường như chỉ còn lại một mình hắn.