Chủ Thần thứ mười bốn im lặng không nói gì. Bổn Tôn nói không sai, chỉ cần một trong hai người không chịu từ bỏ thần cách thời gian, nhất định bọn họ phải có một trận đánh, không chết không thôi.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Trong hư không sấm chớp đùng đùng, thần lực hùng hậu không ngừng công kích. Bất kể Chủ Thần thứ mười bốn hay Bổn Tôn, trong khi dùng ý thức trao đổi vẫn không hề phân tâm.
Chủ Thần thứ mười bốn suy nghĩ một chút, sóng ý thức lại vượt qua hư không, truyền vào trong đầu Bổn Tôn: "Không thể nào tồn tại Thời Gian Chi Chủ đơn độc, bởi vì thần cách thời gian cần phải có thần cách khác cung cấp thần lực. Nếu như ngươi muốn thành thần thì chỉ có thể dựa vào thần cách cứu rỗi của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát, khi đó Hắc Ám chư thần nhất định sẽ ra tay. Chỉ cần ngươi từ bỏ thần cách thời gian, hai chúng ta có thể đồng thời ngồi lên ngôi vị của thần, đến lúc đó ta có thể che chở cho ngươi."
Cặp mắt màu vàng của Bổn Tôn xuyên qua thần lực quang ám hỗn loạn và hư không vỡ tan, nhìn chăm chú vào Chủ Thần thứ mười bốn một cách không hề có cảm xúc, chỉ đơn giản lắc đầu một cái. Cử động nho nhỏ này đã khiến Chủ Thần thứ mười bốn giận tím mặt.
"Nghịch thần giả, ngươi là đang tự chuốc lấy diệt vong!" - Chủ Thần thứ mười bốn nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên đánh ra một chưởng, thần lực như sông biển tràn về phía Bổn Tôn. Tâm tình của Bổn Tôn lại chẳng hề biến hóa, cũng đánh ra một chưởng.
Tiếng vang ầm ầm không dứt bên tai, những tia chớp màu đen ẩn chứa lực lượng hủy diệt qua lại như con thoi bên trong. Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng di chuyển chiến đấu trong hư không phạm vi một triệu dặm, hai người đều dốc hết khả năng, toàn lực ra tay. Chỉ thấy những bóng sáng lóe lên trong hư không mênh mông, không thấy bóng dáng bọn họ đâu.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên vung một quyền đánh bay Bổn Tôn, sau đó quay người bước vào trong dòng sông thời gian cuồn cuộn. Bổn Tôn lập tức dùng một chiêu "thời gian bất động" khiến cho hư không dừng lại, sau đó theo sát phía sau bước vào trong dòng sông thời gian, biến mất không thấy.
Không còn tác dụng của "thời gian chảy ngược", thần lực quang ám do Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn dùng "thời gian chảy ngược" bắn trở về lúc này hoàn toàn bộc phát.
"Ầm ầm!"
Trong tiếng nổ lớn như trời đất sơ khai, thần lực quang ám ẩn chứa lực lượng hủy diệt kinh khủng hoàn toàn nổ tung. Sáu cao thủ vừa mới bước vào khoảng hư không này sắc mặt liền biến đổi, hoảng sợ lui về phía sau. Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn vừa bước vào dòng sông thời gian, quy tắc thời gian và không gian liền khôi phục lại yên tĩnh. Đệ Nhất phân thần, Xi Vưu, Ma Đế Hoàng và ba vị Chí Tôn vừa bước vào khoảng không gian hỗn loạn này, liền thấy được một đoàn ánh sáng chói mắt hơn gấp trăm ngàn lần so với mặt trời từ sâu trong bóng tối tỏa ra, thần lực vô tận chiết xạ về bốn phía. Toàn bộ vũ trụ đều rung chuyển trong cơn sóng của vụ nổ này, giống như Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn liên thủ công kích. Sáu cao thủ mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với công kích như vậy cũng đành phải tránh lui.
"Ầm!"
Từ đầu đến giờ Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn men theo khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn, bay vυ"t bên trong dòng sông thời gian mênh mông cuồn cuộn. Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay rung động, làm nổi lên bọt sóng đầy trời. Chủ Thần thứ mười bốn vừa bước vào trong dòng sông thời gian, nghênh đón hắn là một đợt công kích rợp trời kín đất.
"Ong!"
Phong Vân Vô Kỵ áo trắng như tuyết, mái tóc như sương tung bay, tay trái giơ lên, một lần nữa phát ra "dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất". Đồng thời Đệ Ngũ Kiếm Đảm trên tay phải hắn vung lên, một vệt sáng màu bạc hình vòm như thủy ngân bắn ra, đó là "lĩnh vực của kiếm" có sát thương cực mạnh.
Khí tức của Bổn Tôn từ phía sau nhanh chóng tiến đến gần. Trông thấy cảnh tượng lúc trước sắp sửa lặp lại, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng gầm lên một tiếng, năm ngón tay như sắt thép mở ra, "thời gian bất động" thình lình xuất thủ.
Thời gian dừng lại, ánh sáng do "dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất" và "lĩnh vực của kiếm" phát ra chợt đứng yên. Chỉ cần một chút thời gian này đã đủ cho Chủ Thần thứ mười bốn bước vào trong dòng sông thời gian mênh mông.
"Ầm!"
Ngay khi "thời gian bất động" vừa kết thúc, ánh sáng của "dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất" và "lĩnh vực của kiếm" liền đánh vào hư không nơi Chủ Thần thứ mười bốn vừa đứng, kiếm khí tung hoành khiến cho trong dòng sông thời gian dâng nên sóng lớn ngàn trượng.
- A!
Cách xa vị trí khi mới bước vào dòng sông thời gian khoảng chừng ngàn trượng, Chủ Thần thứ mười bốn như tháp sắt màu đen đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức đánh một chưởng vào hư không trước người. Trước khi bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống, một tên nam tử áo trắng tóc trắng đột ngột từ trong hư không xuất hiện, nhanh chóng lui ra trước khi công kích của đối phương đến nơi. Trên lưỡi kiếm màu xám của Đệ Ngũ Kiếm Đảm mang theo một dòng máu vàng, rơi xuống trong dòng sông thời gian cuồn cuộn.
Chủ Thần thứ mười bốn có thể dùng "thời gian bất động" dừng lại "dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất" và "lĩnh vực của kiếm" do Phong Vân Vô Kỵ phát ra, nhưng lại không thể dừng được Đệ Ngũ Chí Tôn. Sau khi tốc độ đạt tới cực hạn, Phong Vân Vô Kỵ đã có năng lực không thể tưởng tượng được, tác dụng của "thời gian bất động" hoàn toàn bị hắn dùng tốc độ vượt qua cực hạn xóa bỏ. Khi Chủ Thần thứ mười bốn dừng lại công kích của Phong Vân Vô Kỵ, bản thể của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm thoát khỏi trói buộc của lực lượng thời gian, xuất hiện ở trước người Chủ Thần thứ mười bốn, một kiếm đâm vào l*иg ngực đối phương. Ngay khi trường kiếm đâm vào, kiếm nguyên hùng hậu ngưng tụ như thực chất liền bộc phát trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, khiến cho hắn bị thương.
"Rào rào!"
Trong dòng sông thời gian cuồn cuộn, những cơn sóng bạc bắn tung tóe, một mảng bọt sóng đột nhiên nổ tung ra. Bổn Tôn áo trắng lạnh nhạt vô tình từ trong bọt sóng bước đến, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, lại mang theo một khí thế vô tận. Con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên co lại, đành phải từ bỏ ý định ra tay với Phong Vân Vô Kỵ.
Trong cảm giác của Chủ Thần thứ mười bốn, uy hϊếp của Bổn Tôn còn mạnh hơn nhiều so với Phong Vân Vô Kỵ. Hắn dừng bước lại, trên gương mặt như sắt thép hiện lên vẻ ngưng trọng.
- Bổn Tôn…
Khi bóng dáng cao lớn của Bổn Tôn bước vào dòng sông thời gian, đôi môi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên khẽ mấp máy. Đã rất lâu không thấy Bổn Tôn, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một cảm giác rất quái lạ. Ban đầu nguyên thần phân ba, diễn sinh ra Bổn Tôn lý trí, Đệ Nhất phân thần tà ác và mình. Hôm nay mỗi người đã tự thành một thể riêng, Bổn Tôn dường như đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của nguyên thần phân ba, hình thành nhân cách hoàn chỉnh.
Tại khoảnh khắc bước vào dòng sông thời gian, ánh mắt Bổn Tôn bất giác lướt qua Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chỉ khẽ liếc nhìn liền dời đi, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Từ trong ánh mắt của Bổn Tôn, Phong Vân Vô Kỵ không cảm giác được bất cứ tâm tình nào.
"Ầm!"
Ngay khi vừa dời mắt đi, thân hình Bổn Tôn đột nhiên hóa thành một hư ảnh mờ ảo, kéo dài ra vài thước trong hư không, sau đó biến mất không thấy. Gần như cùng lúc, Phong Vân Vô Kỵ cũng hiểu ngầm vọt lên không, hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo, biến mất trong dòng sông thời gian trắng bạc mênh mông.
"Rào rào!"
Không thấy bất kỳ bóng người nào, trong dòng sông thời gian cuồn cuộn đột nhiên nổi lên sóng lớn đầy trời, hai dòng nước mênh mông lướt qua tầng tầng hư không lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn.
"Đinh!"
Trong cặp mắt màu vàng tối của Chủ Thần thứ mười bốn lóe lên một tia sáng, trong hai con ngươi hiện lên hình ảnh Bổn Tôn và Phong Vân Vô Kỵ đang nhanh chóng lao đến. Sắc mặt của hắn âm trầm như nước, thân thể đen kịt sừng sững bất động. Khi sóng lớn ngập trời kia còn cách mười trượng, hắn đột nhiên đạp mạnh vào trong dòng nước, thân thể cao lớn từ dưới đất vọt lên.
Một làn sóng gợn nhàn nhạt lặng lẽ lướt qua tầng tầng hư không. Ngay khi thân hình Chủ Thần thứ mười bốn di chuyển, làn sóng gợn nhàn nhạt kia đột nhiên hóa thành một cơn sóng thần, cuốn theo tinh thần lực hùng hậu, như một chiếc chùy lớn đánh vào linh hồn của hắn.
TruyenHD- Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn đau đớn kêu lên một tiếng. Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ vốn không có thần lực, công kích của hắn rất khó làm cho Chủ Thần thứ mười bốn trọng thương. Nhưng tinh thần lực thì lại khác, bởi vì tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ vốn không kém hơn so với Chủ Thần thứ mười bốn. Một đoàn tinh thần lực cuồng bạo như chùy lớn đánh vào linh hồn Chủ Thần thứ mười bốn, đối với loại công kích này, tất cả kỹ xảo chiến đấu không có bất cứ tác dụng gì. "Thời gian bất động" có thể dừng lại năng lượng công kích hùng hậu, nhưng lại không thể dừng được công kích tinh thần lặng lẽ.
Một đòn công kích tinh thần không hề màu mè, khiến cho linh hồn của Chủ Thần thứ mười bốn như muốn văng ra ngoài cơ thể. Đưới cơn đau nhức, khí tức tàn bạo bẩm sinh của hắn cũng bị kí©h thí©ɧ ra.
- Gào!
Cặp mắt Chủ Thần thứ mười bốn hiện lên vẻ dữ tợn, không hề tránh né, hai nắm tay mang theo sấm sét màu đen nóng rực đánh về phía Bổn Tôn đang từ trong hư không bay vυ"t đến. Bất ngờ là Bổn Tôn lại không dùng thần cách thời gian, cũng không dùng "thời gian bất động", mà lại vung tay đánh thẳng về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Hai nhân vật kinh khủng giữa vũ trụ dường như đều hiểu được, nếu cứ tiếp tục dùng lực lượng thời gian tranh đấu thì không thể chấm dứt, không ai làm gì được người kia. Chỉ trong một ý niệm, chiến đấu của hai người lại trở về so đấu thần lực.
"Ầm!"
Bốn nắm tay va chạm, thần lực quang ám hùng hậu phát ra một mảng ánh sáng chói mắt. Cách hai người không xa, hư không bỗng nhiên vặn vẹo, sau đó một bóng trắng hiện ra, chính là Phong Vân Vô Kỵ. Đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn toàn lực giao thủ, thần lực quang ám hùng hậu cuốn về bốn phương, dù là Phong Vân Vô Kỵ cũng phải cẩn thận ứng phó. Đối mặt với dòng thần lực cuồng bạo bắn đến, mái tóc dài của Phong Vân Vô phất lên, lông mày khẽ nhíu lại, bàn tay trắng nõn vươn ra giơ thẳng như đao, năm ngón tay chém xuống, "quy tắc của kiếm" lập tức phát động. Thần lực quang ám cuồn cuộn đang tràn đến lập tức dùng tốc độ nhanh hơn bắn về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Chủ Thần thứ mười bốn giật mình, vội vàng đánh ra một chưởng, thần cách thời gian trên trán lập lòe, lập tức thi triển "thời gian chảy ngược", đồng thời thân hình nhanh chóng lui về phía sau. Bổn Tôn lập tức đuổi theo. Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ đã thoát khỏi lực lượng thời gian cũng đuổi nhanh đến.
"Rắc rắc!"
Cách đám người Xi Vưu mấy triệu cây số, một tia chớp đột nhiên nổ ra, tiếng sấm ầm ầm vang khắp vũ trụ. Trong hư không cách Thái Cổ rất xa, nơi Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn giao thủ lần cuối cùng, sau khi một đợt thần lực quang ám mãnh liệt nổ tung, cuối cùng tất cả đều lắng lại. Ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp vẫn đứng ở chỗ ban đầu, cũng không rời khỏi.
Ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp mặc dù có thực lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào trong dòng sông thời gian cũng không có cách nào. Xi Vưu vốn chưa từng giao đấu với Chủ Thần thứ mười bốn, cho nên không biết Chủ Thần thứ mười bốn nắm trong tay lực lượng thời gian. Còn Ma Đế Hoàng thì vẫn luôn cố ý tránh né vị vua của chư thần đã rơi xuống này. Về phần Đệ Nhất phân thần, lần cuối cùng mà hắn nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn tstrongi đối phương còn chưa nắm giữ lực lượng thời gian. Không ai nghĩ tới ngoại trừ thần cách gϊếŧ chóc, Chủ Thần thứ mười bốn còn sở hữu một viên thần cách thời gian, mà người sở hữu viên thần cách này lại có thể trốn vào dòng sông thời gian.
Thời gian không ngừng lưu động. Sau khi bước vào dòng sông thời gian lại giống như một điểm trôi đi trên đường thẳng thời gian, không hề ngừng lại. Cho dù là cao thủ đỉnh cấp như Xi Vưu cũng không thể nào nắm bắt được.
- Bọn họ chắc là đã bước vào trong dòng sông thời gian rồi…
Xi Vưu đứng chắp tay, ánh mắt dời khỏi hướng tiếng sấm ầm ầm truyền đến, lẩm bẩm nói. Trong bầu trời đêm đen kịt, ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp đứng thẳng người giữa hư không.
- Chúng ta đã khó mà nhúng tay vào trận chiến của bọn họ…
Ma Đế Hoàng có phần không cam lòng nói. Một thân thần lực của Chủ Thần thứ mười bốn, hắn còn chưa lấy được một phần nào.
Ba người trầm mặc, trong lòng đều không dễ chịu. Thực lực mà Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn thể hiện ra, rõ ràng vượt xa bọn họ một khoảng cách lớn. Một viên thần cách thời gian đã trở thành giới hạn mà bọn họ vĩnh viễn không thể vượt qua được. Đứng trong hư không, ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp nhìn về đầu cuối hư không tối đen, nơi đó ba vị Chí Tôn đang bước đến. Ba người di chuyển giống như chậm nhưng thực sự lại rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lướt qua hư không mấy chục ngàn trượng, như sao băng bay vυ"t đến nơi này.
Ba cao thủ ma đạo đỉnh cấp cũng đồng thời di chuyển, nghênh đón ba vị Chí Tôn. Giữa cao thủ vốn có cảm ứng lẫn nhau, ba vị Chí Tôn vừa bước vào ven rìa khu vực này thì đám người Xi Vưu đã cảm ứng được. Có điều lúc đó bọn họ đang đang toàn lực đối phó với Chủ Thần thứ mười bốn, cũng không có thời gian tụ họp.
Khi còn cách nhau chừng năm mươi trượng, sáu cao thủ đỉnh cấp trong vũ trụ liền dừng bước.
- Chí Tôn của Thái Cổ!
Người lên tiếng đầu tiên không phải ba vị Chí Tôn, cũng không phải là Xi Vưu, mà là Ma Đế Hoàng. Bất kể trận chiến giữa ba vị Chí Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn như thế nào, thánh lực của thánh thú trời sinh vốn đã có khả năng khắc chế sinh vật Ma Giới. Đối với Chủ Thần và với thần lực hắc ám, sinh vật Ma Giới phần lớn là kính nể, còn đối với Chí Tôn của Thái Cổ, đám ma tộc lại là sợ hãi. Ma Đế Hoàng không phải là Chủ Thần thứ mười bốn, cũng không phải là Chủ Thần, ngay cả Chủ Thần cũng sợ hãi thánh lực Chí Tôn của Thái Cổ, huống hồ là hắn.
Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Ma Đế Hoàng chính là thống soái của đại quân Ma Giới, tất nhiên đã thấy qua uy thế của bốn Chí Tôn Thái Cổ, đến bây giờ nghĩ lại còn sợ. Trong cuộc chiến đó Thái Cổ đã tổn thất nặng nề. Lúc này khi lại gặp nhau, hắn thật sự lo lắng ba vị Chí Tôn sẽ ra tay. Mặc dù thực lực đã tăng mạnh, nhưng liệu có thể ngăn cản được thánh lực trời sinh khắc chế sinh vật hắc ám hay không, trong lòng hắn không hề nắm chắc. Trong lòng có cố kị, dĩ nhiên phải tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại kêu lên.
Tâm tư của Ma Đế Hoàng làm sao có thể lừa gạt được ba vị Chí Tôn. Mặc dù Ma Đế Hoàng là thống soái của Ma Giới trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nhưng theo như ba vị Chí Tôn thấy, hắn cũng chẳng qua là một con rối của Hắc Ám chư thần mà thôi. Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm còn bị bốn Chí Tôn hủy diệt, một vương triều đại đế làm sao có thể được bọn họ để vào mắt. Với tình hình hiện tại thì đối phó Ma Đế Hoàng chỉ là chuyện nhỏ. Phải giải quyết Chủ Thần thứ mười bốn, loại trừ nguy cơ cho Thái Cổ, đó mới điều ba vị Chí Tôn quan tâm.
Lạnh nhạt liếc nhìn Ma Đế Hoàng một cái, ba vị Chí Tôn không cũng không để ý đến tên vương triều đại đế trong lòng thấp thỏm này nữa, liền quay đầu lại, ba cặp mắt đồng thời nhìn về Xi Vưu:
- Xi Vưu…