Chương 70: Tuyệt cảnh

Mắt thấy Ma Vực ngũ tướng cùng các Ma Vực chiến sĩ dũng mãnh xông tới, Phong Vân Vô hai mắt đỏ ngàu, tình hình trước mắt nguy cấp vạn phần. Một tên Ám Vực Ma Quân đã rất khó đối phó rồi, lại có tứ đại ma tướng, còn may là Thủy ma tướng tịnh không tới, nhưng dù như thế thì tình huống hiện tại của Kiếm Vực cũng đã tồi tệ tới mức không thể tồi tệ hơn nữa.

Có lẽ trời muốn diệt ta! Lòng Phong Vân Vô Kị chẳng khác gì tro tàn, quay đầu nhìn lại những chiến sĩ của Kiếm Các đang hãm nhập vào trong trạng thái khổ chiến, nhãn thần sung mãn đợi chờ, lòng Phong Vân Vô Kị chứa đầy sự áy náy và phẫn nộ.

Phong Vân Vô Kị thống khổ vô hạn nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu quay lại về phía sau mà hét to:"Mọi chiến sĩ của Kiếm Các nghe lệnh, lập tức thối lui, không có mệnh lệnh của ta tuyệt không được quay đầu lại. Rút! Rút! Rút!..."

Phong Vân Vô Kị vừa nói xong, y bào đột nhiên phất phơ, một cổ thần thức tuyệt cường tức thì oanh động khắp tứ phía, cả vạn Ma Vực chiến sĩ bao quát cả Ám Vực Ma Quân đều đau đớn la lên một tiếng, ôm đầu lăn lộn bên trên mặt đất. Còn Phong Vân Vô Kị thì lại hừ lạnh một tiếng, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch, trông chẳng khác gì vừa mới trải qua cơn bệnh nặng.

Chúng đệ tử Kiếm Vực sững sờ, tấn tốc chuyển mình lao thẳng về đám Ma Vực chiến sĩ đang ôm đầu kêu thảm thiết mà gϊếŧ chóc.

"Chạy đi! Chạy nhanh lên!..Trì Thương, con dẫn đầu, không có mệnh lệnh của ta thì ai cũng không được quay đầu lại!" Phong Vân Vô Kị cố nén cơn đau kịch liệt trong đầu quát, dùng ý thức tấn công là hung hiểm nhất, dù cho Phong Vân Vô Kị có cường độ thần thức cao hơn xa so với những cao thủ bình thường, nhưng dù có như thế thì khi phân ra công kích cả vạn người, bản y cũng thụ thương không nhẹ.

Trì Thương nhìn về phía Ma Vực chiến sĩ rồi lại hướng thân ảnh của Phong Vân Vô Kị, đột nhiên y phát giác thấy bóng dáng của Phong Vân Vô Kị càng lúc càng cao lớn, càng lúc càng cao lớn, rồi trở thành một ngọn núi đâm thẳng lên trời.

Chỉ cần là người sáng mắt, hay chí ít cũng là người bình thường – đều có thể nhìn thấy trong tình huống này, tại sao Phong Vân Vô Kị lại làm như vậy, mọi cặp mắt của những đệ tử trong Kiếm Vực đều trở nên ẩm ướt, đỏ hồng, đối với Phong Vân Vô Kị - lúc đầu, chúng nhân chỉ nhân vì y là vị tổ sư trên danh nghĩa, hơn nữa công lực cũng là cao nhất, nên mới cam chịu làm thuộc hạ để có được sự che chở, con người ai ai cũng tự tư, tự nhiên là không thể vì Phong Vân Vô Kị mà có ý niệm ngu si như bỏ quên sinh tử hay phụng hiến sinh mạng. Nhưng tại thời khắc này, khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đứng ngạo nghễ, một người ngăn trở hơn cả vạn Ma Vực đệ tử, từ sâu trong lòng của mọi người đều dấy lên sự cảm động lẫn chấn động. Tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kị - vị tổ sư kiêm chủ công và vực chủ này mới chân chính thâm nhập vào trong tâm lí của mọi người.

"Sư tổ, chúng tôi không đi, chúng tôi nguyện đồng sinh cộng tử với người!" một gã Kiếm Vực đệ tử nhiệt huyết dâng trào, nhiệt lệ khoanh tròng hét to lên.

"Chạy đi! Các người đều đi hết cho ta! Giờ phút này các người còn có thể yếu đuối như nữ nhi như thế nữa sao?" Tiếng quát giận dữ này không ngờ lại phát ra từ chính miệng của Trì Thương, mắt Trì Thương đỏ ngầu, đưa tay kéo lấy một gã đệ tử khác bỏ chạy.

"Chạy đi!...Phong Vân Vô Kị giận dữ quát lên một tiếng,lại một chiêu thần thức công kích phát ra, chúng Ma Vực dệ tử vừa mới đứng lên đã lại ngã xuống ôm đầu ngã xuống đất là lăn lộn.

Phốc!

Phong Vân Vô Kị ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, bộ đồ trắng đã bị nhiễm lấm tấm những giọt máu, trông thấy rất rõ ràng.

Mọi người đều biết kết cục của tối nay, chỉ cần mọi người không chết hết, chỉ cần còn có người chạy thoát được, lưu lại rừng xanh, ngày sau còn có thể báo thù. Nếu lưu lại nơi này tất sẽ chết hết, hơn nữa là ôm hận mà chết, nên quyết định như thế nào thì mọi người đều đã biết từ sớm, chỉ là không chuiụ thừa nhận mà thôi.

Kiếm Vực đệ tử mắt ai cũng đỏ ngàu con mắt, lưu luyến quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kị một cái, sau đó dứt khoát quay đầu về phương hươngds ngược lại với Kiếm Các mà bay đi, trong trời đêm, từng điểm tửng điẻm tinh oánh lấp lánh ….

Phong Vân Vô Ki giang hai tay ra, mấy vạn thanh kiếm khí xán lạn phân bố dày đặc ở hai bên, hai tay liên tục niết lấy kiếm quyết, mấy vạn thanh kiếm khí phân bố khắp trường không dày dày đặc đặc, chẳng thấy một chỗ nào trống, mắt thấy một vạn mấy ngàn Ma Vực chiến sĩ đã dần dần khôn phục, chầm chậm đứng lên, áp lực trên thân thể đã đạt đến một trình độ nhất định, nếu tăng thêm nữa thì e là sẽ bị bảo thể mà chết, phía sau lưng – Kiếm Vực đệ tử đang đào li, nên còn cần phải có một đoạn thời gian nhất định.

Phong Vân Vô Kị cắn răng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu đau đớn, hai chiếc cánh dài do vô số kiếm khí xán lạn tổ thành đột nhiên bạo trướng lên gấp mấy lần, nhưng toàn thân Phong Vân Vô Kị máu chảy như suối chỉ trong chớp mắt liền chẳng khác gì một con người máu.

"Chết đi!" Phong Vân Vô Kị điên cuồng hét lên một tiếng, hai luồng kiếm khí cực kì khủng bố ở hai phía bên thân thể lao vun vυ"t về một vạn mấy ngàn chiến sĩ Ma Vực mà xạ tới, kiếm khí xán lạn chiếu sáng cả phiến thiên địa.

"Mau ngăn cản hắn lại!" Ám Vực Ma Quân hướng sang tứ đại ma tướng nói, tuy hắn ta chưa trùng đến phạm vi của kiếm khí, vừa bay đí được ba trượng thì một đạo ô hồng quang mang chẳng khác gì từ sâu trong u minh lòi ra, lẳng lặng lao thẳng vào ngực của Ám Hắc Ma Quân đang định thoát thân.

Ám Vực Ma Quân sắc mặt biến đổi, đạo ô hồng quang mang này hắn ta vẫn có thể nhận ra được, bộ giáp vai mà hắn ta tự nhận không có vật nào có thể phá hủy, nhưng lại bị hủy dưới tay của vật này, mắt thấy Phong Vân Vô Kị rõ ràng đã mang ý tưởng đồng ư quy tận, đạo ô hồng quang mang càng đại trướng thanh thế, phun xuất một đạo kiếm mang màu xanh, khiến cho Ám Vực Ma Quân e dè mãi không thôi, không thẻ làm gì, chỉ biết liên tục oanh kích kiếm khí, đồng thời cấp tốc thối lui, trong lúc nhất thời vô pháp thoát khỏi phiến kiếm khí xán lạn nối thông thiên địa.

Tứ đại ma tướng nhìn thấy cả ngàn vạn đến gần cả ức thanh kiếm khí có thanh thế lớn đến thế, lí nào còn không biết được sự chênh lệch giưa hai bên, kiếm hoàng cảnh giới, dù cho là mới đạt đến kiếm hoàng sơ đẳng cảnh giới, nhưng một khi định hạ quyết tâm, dĩ bổn thân tổn hao làm cái giá, thậm chí có thể tiêu diệt cao thủ cùng cảnh giới chứ đừng nói bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn

Oanh oanh oanh!!!

Hàng loạt tiếng nổ kịch liệt sung xích khắp thiên địa, khí lãng trùng trùng, bụi cát mù mịt, trong phạm vi mấy ngàn thước –khói bụi dày đặc, bên trong đó là gần tám ngàn Ma Vực chiến sĩ ngã ngang dọc xuống vũng máu, thân thể bị xuyên thủng hoang loạt động huyệt dày đặc .

Phong Vân Vô Kị giữ nguyên tư thế dương lên cao, trong mắt, trong mũi – máu chảy ròng ròng, tĩnh lặng đứng lơ lửng trong không trung, bộ y phục vỗ phành phạch trong gió, ở trước thân thể - khói bụi tiêu tán hết, một cái hố to lớn hiện ra, thi thể biến bố dày đặc, chu vi – những chiến sĩ Ma Vực còn lại đều đứng lên, kinh khủng nhìn vào tình trạng chết thê thảm của những kẻ đang nằm trong cái hố to lớn đó, rồi quay sang nhìn Phong Vân Vô Kị một cái, thì không khỏi hạ ý thức lui về phía sau nửa bước.

Ở sau lưng, đột nhiên truyền lại hàng loạt những âm thanh phá không, tựa như đang có một quần người đang bay tới, Phong Vân Vô Kị cường áp thương thế, quay đầu nhìn lại, thì thấy những người vừa đến chính là đám Kiếm Vực đệ tử vừa mới bỏ đi.

"Trì Thương … các con làm sao còn chưa đi! ...."Phong Vân Vô Kị căn bản không có liệu được, bọn họ không ngờ là đã đi nhưng lại quay trở về, đón thời thương thế áp chế không được, há miệng hộc ra một ngụm máu nhiễm hồng trường không.

"Hãy để bổn tọa đến trả lời ngươi!" Một thanh âm của một người còn trẻ xuyên thấu trường không, thanh âm chưa dứt thì một thanh niên tóc dài, tay án vào chuôi trường đao ở bên hông, theo sau lưng là mấy ngàn đệ tử của Đao Vực đang vùn vụt lao tới.

"Đao vực…!" Phong Vân Vô Kị toàn thân như bị điện giật, ngàn tính vạn tính nhưng lại bỏ qua Đao Vực, hiện nay trước mặt thì có Ma Vực, sau lưng lại có Đao Vực, trừ phi hôm nay là ngày tàn của Phong Vân Vô Kị ta, suy nghĩ đến chuyện này, y không khỏi cảm thấy bi thương, nổi tuyệt vọng trong lòng chẳng khá gì lúc bá vương Hạng Vũ từ biệt ái cơ mà tự vẫn trên dòng sông Ô giang ….