Thái Cổ đã bị Hắc Ám Viễn Chinh quân bao vây, mọi người đều đã sẵn sàng hi sinh. Lúc này biến hóa chợt xảy ra, phía sau Hắc Ám Viễn Chinh quân dày đặc bỗng trở nên hỗn loạn, những luồng kiếm khí chọc trời bắn ra. Từ trong kiếm khí kia, Ứng Đông Lai cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
“Chí Tôn!” – Khi nhận ra khí tức của Phong Vân Vô Kỵ, tinh thần lực của Ứng Đông Lai chợt rung lên, lập tức kêu lớn:
- Vô Kỵ!
- Chí Tôn, Đệ Ngũ Chí Tôn đến rồi!
Phía sau Ứng Đông Lai, ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên. Trong lúc còn chưa rõ tình hình của ba vị Chí Tôn, sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kỵ đối với mọi người là một tin tức rất phấn khởi.
- Gϊếŧ!
Sĩ khí của đại quân nhân tộc Thái Cổ tăng lên, gào thét lao về phía Hắc Ám Viễn Chinh quân. Phía bên kia, nghe được tiếng kêu của Ứng Đông Lai, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngẩng đầu hét lên một tiếng rung trời, thân hình của hắn lại biến mất. Thực lực của Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai rất mạnh, nhưng trong giọng nói của người đứng đầu Bắc Hải Tù Đồ này, Phong Vân Vô Kỵ lại cảm nhận được một sự suy yếu. Hiển nhiên tình hình vô cùng nguy hiểm.
Bóng trắng chợt lóe lên bên cạnh Ứng Đông Lai, một bóng người cao lớn giống như từ trong âm phủ bước ra, lặng lẽ xuất hiện phía trước đại quân nhân tộc. Nhìn thấy bóng người này, tâm thần mọi người đều giật mình. Tại Tháo Cổ, Chí Tôn chính là đại biểu cho tinh thần của cả nhân tộc, là thần thoại vô địch của loài người đối kháng với chư thần. Chỉ cần một vị Chí Tôn còn tồn tại thì Thái Cổ vẫn còn hi vọng.
Phong Vân Vô Kỵ không nói chuyện với Ứng Đông Lai, cũng không có thời gian để hàn huyên, ngay khi vừa xuất hiện liền ra tay. Hắn ngẩng đầu lên, mái tóc trắng như sương tung bay, hai mắt nhắm lại, một bàn tay trắng nõn vươn ra giống như chậm nhưng thực sự lại nhanh, năm ngón tay mở rộng, “quy tắc của kiếm” trong nháy mắt phát ra.
“Ầm!”
Trong phạm vi ngàn dặm, tất cả Hắc Ám Viễn Chinh quân đang lao tới, kể cả đám yêu ma đang loạn chiến với nhân tộc Thái Cổ giữa không trung, đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống trên đất không nhúc nhích. Chiến trường rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại vô số thi thể.
- Sư… tôn!
Trên lưng một tên nhân tộc Thái Cổ, Viên Tề Thiên dường như cảm giác được Phong Vân Vô Kỵ đã đến, đột nhiên tỉnh lại. Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn, trong lòng cảm thấy đau xót. Linh hồn của Viên Tề Thiên đã bị thương rất nặng, thậm chí…
Phong Vân Vô Kỵ đi đến nhìn Viên Tề Thiên, ôn nhu nói:
- Tề Thiên, ngươi có tin tưởng sư tôn không?
- Tin… tưởng…
Viên Tề Thiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác, dường như không hiểu vì sao Phong Vân Vô Kỵ lại hỏi như vậy:
- Sư tôn, Tề Thiên… cảm thấy đầu rất đau… con muốn ngủ!
Cặp mắt của nó từ từ khép lại.
Tâm thầm Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên, xoa đầu Viên Tề Thiên, trong lòng đau đớn nói: “Tề Thiên, đây không phải là trận chiến của ngươi. Sư tôn đã định để ngươi ở lại thành Hoàng Kim, nhưng ngươi vẫn đến.”
Phong Vân Vô Kỵ đón lấy thân thể Viên Tề Thiên, năm ngón tay đặt lên lưng nó. Quy tắc chung quanh dao động. Dưới sự quan sát của Huyết Hải Ma Quân, thân thể Viên Tề Thiên bỗng từ từ hóa thành một tảng đá đen kịt, chung quanh lại có nhiều lớp đất đá bao bọc lại.
“Tề Thiên, đi đi! Mấy chục ngàn năm sau, ngươi sẽ khôi phục lại như ban đầu.” – Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ yên lặng nói, bàn tay vươn ra, đẩy Viên Tề Thiên đã hóa thành một khối vẫn thạch lớn vào trong hư không. Sau mấy chục trượng, vẫn thạch do Viên Tề Thiên biến thành lại phá vỡ một thông đạo không gian, biến mất không còn thấy.
Bên ngoài Thái Cổ, “phong tỏa không gian” do hắc vu sư thi triển khẽ rung động, trên phong ấn đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ. Vẫn thạch do Viên Tề Thiên biến thành liền chui vào trong đó, biến mất vào hư không.
Trong hư không mênh mông cách Thái Cổ mấy chục triệu năm ánh sáng, không có một bóng người nào, một khoảng không gian đột nhiên hơi vặn vẹo, sau đó một khối vẫn thạch to lớn xuất hiện, bay vào trong một vành đai vẫn thạch, không còn thấy bóng dáng.
Cho đến sau này rất lâu, vẫn thạch do Viên Tề Thiên biến thành rơi vào một không gian, cuối cùng lại phá đá chui ra, có điều khi đó nó đã mất đi tất cả ký ức.
Sau khi dùng năng lực đưa Viên Tề Thiên đi, Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại:
- Ứng Đông Lai, nơi này tạm thời giao cho ngươi, ta đi xem thử thương thế của mấy vị Chí Tôn một chút!
Không đợi Ứng Đông Lai trả lời, Phong Vân Vô Kỵ liền xoay người lại, lời nói vừa dứt thì bóng dáng đã biến mất như cơn gió. Khi lướt qua bên cạnh Ứng Đông Lai, Phong Vân Vô Kỵ bỗng vỗ một chưởng vào vai hắn, một đoàn năng lượng hùng hậu như sông biển cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể. Tiếng gió thổi qua, đã không còn thấy bóng dáng của Phong Vân Vô Kỵ.
“Hắn đã vượt qua cảnh giới của Chí Tôn rồi, có lẽ Hiên Viên Chí Tôn lúc trước cũng không thể bằng!” - Cảm nhận được năng lượng dập dờn trong cơ thể, Ứng Đông Lai yên lặng thầm nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười vui mừng, có điều rất nhanh lại chuyển thành cay đắng: “Không biết lần này chúng ta có thể vượt qua cuộc chiến thần ma hay không.”
Sự tồn vong của Thái Cổ gắn liền với bốn Chí Tôn, mà hôm nay ba vị Chí Tôn Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại bị thương, không biết sống chết.
Nơi ba vị Chí Tôn rơi xuống cách đó cũng không xa. Với tu vi của Ứng Đông Lai, chỉ cần dùng thần thức tra xét sẽ có thể biết được hư thật. Nhưng y lại không dám, bởi vì trong lòng y đang run rẩy, sợ phát hiện ra sự thật không thể tiếp nhận.
Ứng Đông Lai đứng trên mặt đất, nắm chặt xích sắt trong tay, yên lặng nhìn về phương xa, trong lòng bình tĩnh và thản nhiên, nhưng đó chỉ là tạm thời. Một triệu yêu ma mặc dù rất nhiều, nhưng so với Hắc Ám Viễn Chinh quân dày đặc thì chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc. Rất nhiều Hắc Ám Viễn Chinh quân đang từ bốn phía chạy tới, một đợt tấn công mới rất nhanh sẽ đến, chiến tranh còn lâu mới kết thúc.
Phong Vân Vô Kỵ từ xa xa nhìn thấy thân thể to lớn của thánh thú bao trùm trên mấy dãy núi lớn, không hề cử động, máu vàng như suối phun từ trên đỉnh núi chảy xuống, nhuộm núi đá thành một màu vàng ánh. Vào lúc này trái tim hắn lạnh như băng. Càng đến gần ba vị Chí Tôn, trong lòng hắn lại càng nặng như chì, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm trọng.
Khi đến đỉnh núi, thân hình Phong Vân Vô Kỵ hơi chậm lại, sau đó lấy hết can đảm bước qua đỉnh núi nghiêng nghiêng này. Sau khi vượt qua đỉnh núi, trước mắt rộng rãi sáng ngời, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã nhìn thấy ba vị Chí Tôn sau núi.
“Ầm!”
Ngay khi thấy được cảnh tượng sau đỉnh núi, Phong Vân Vô Kỵ giống như bị sấm sét đánh trúng, trong đầu lập tức trống rỗng, thân thể cao lớn lắc lư kịch liệt.
Mặc dù đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không ngờ được khi nhìn thấy Huyền Vũ Chí Tôn lại là như vậy.
Vừa nhìn thấy Huyền Vũ Chí Tôn, nước mắt Phong Vân Vô Kỵ không kìm được rơi xuống, một sự bi thương không thể đè nén lan khắp toàn thân. Bên dưới chân núi, Bạch Hổ Chí Tôn đang ôm lấy thân thể Huyền Vũ Chí Tôn, ngẩng mặt nhìn lên trời, yên lặng dựa vào vách đá không nhúc nhích. Trong lòng Bạch Hổ Chí Tôn, Huyền Vũ Chí Tôn nằm yên cử động, đã sớm mất đi sinh mệnh. Mặc dù thân thể của y vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng linh hồn đã vỡ tan và biến mất, hoàn toàn tử vong.
Phong Vân Vô Kỵ đã quên mất mình làm sao vượt qua đỉnh núi đi xuống, cũng quên mất mình đi tới trước người Bạch Hổ Chí Tôn lúc nào, cúi đầu quỳ xuống. Khi hắn khôi phục ý thức, câu nói đầu tiên là:
- Ta… đã tới muộn rồi!
Một câu nói dường như đã hao hết tất cả sức lực trong người hắn.
- Vô Kỵ, ngươi đã đến rồi!
Bạch Hổ Chí Tôn dựa vào thân núi, lẩm bẩm nói. Da thịt khắp người y nứt ra, nhưng y lại giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn ôm thi thể Huyền Vũ Chí Tôn, yên lặng ngước đầu nhìn lên trời. Giọng nói của y lại rất bình tĩnh, không hề có sự bi thương hay thống khổ.
Sự bình tĩnh khác thường này khiến trong lòng Phong Vân Vô Kỵ dâng lên một cảm giác bất an. Hắn ngẩng đầu lên, thấy được hai vệt máu kinh khủng từ hai gò má của Bạch Hổ Chí Tôn chảy xuống, lúc này mới chú ý tới hai mắt của y đã mù. Y ngước đầu lên cũng không phải đang nhìn Phong Vân Vô Kỵ, bởi vì lúc này y đã không còn nhìn thấy gì nữa.
“Chí Tôn!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ run lên, vươn tay ra dường như muốn chạm vào mắt y, nhưng nửa đường lại run rẩy thu về.
- Không cần thử, cặp mắt của ta đã mù rồi.
Bạch Hổ Chí Tôn bình tĩnh nói. Sự bình tĩnh này lại hoàn toàn tương phản với vết máu kinh khủng trên áo bào trắng rộng thùng của y. Y vốn không thể nào bình tĩnh, nhưng giờ phút này y lại thản nhiên như vậy. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Hổ Chí Tôn ngồi xếp bằng dưới vách núi. Bóng dáng uy nghiêm và cao lớn trước kia, giờ phút này lại hiện lên một sự tịch mịch và thản nhiên, giống như một người đã nhìn thấu tất cả sau phong ba bão táp.
Bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi lướt qua thi thể lạnh giá của Huyền Vũ Chí Tôn, trên gương mặt Bạch Hổ Chí Tôn khẽ nhíu lại rất khó phát giác. Thần sắc đau đớn kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó y nói:
- Vô Kỵ, ta không tiện hành động, ngươi hãy giúp ta đỡ thân thể Huyền Vũ Chí Tôn, để y ngồi xếp bằng bên cạnh ta!
Những lời này của Bạch Hổ Chí Tôn rất bình thường, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại cảm thấy có gì đó khác thường, có điều hắn cũng không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc khác thường ở đâu. Hắn không nói gì, lặng lẽ nhận lấy di thể của Huyền Vũ Chí Tôn từ trong tay Bạch Hổ Chí Tôn, sau đó đặt ở bên cạnh Bạch Hổ Chí Tôn, lại giúp y chỉnh sửa vạt áo, truyền một tia chân khí vào, khiến cho sắc mặt y trở nên hồng hào, thoạt nhìn giống như vẫn còn sống.
- Trên đường trở về Thái Cổ chúng ta đã bị chư thần tập kích. Trong ba người chúng ta thì thực lực của Chu Tước là yếu nhất. Hiên Viên huynh đã chết trận, không thể nào để thê tử của y nối gót theo y. Trước khi sấm sét thần phạt đánh xuống, ta đã cố sức đưa Chu Tước ra khỏi phạm vi công kích. Lúc đó ta vốn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng cuối cùng Huyền Vũ lại ra tay cứu ta.
Khi Phong Vân Vô Kỵ di chuyển thân thể của Huyền Vũ Chí Tôn, Bạch Hổ Chí Tôn ở bên cạnh nói. Trên mặt y vẫn bình tĩnh như trước, nhưng máu tươi ở hai bên khóe mắt lại chảy xuống nhanh hơn, cũng không biết chỉ là máu hay là còn cả nước mắt trộn lẫn vào.
- Trong số bốn thánh thú thì Thanh Long có sức công kích lớn nhất, còn Huyền Vũ lại phòng ngự mạnh nhất. Ta và Huyền Vũ đã chiến đấu với nhau vô số năm, vốn tưởng rằng lần này là y đưa tiễn ta, không ngờ lại là ta đưa tiễn y.
Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ thoáng hiện lên vẻ ảm đạm. Bạch Hổ Chí Tôn mặc dù bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng đôi môi run rẩy lại rõ ràng nói cho hắn biết, dưới bề ngoài kiên cường này, nội tâm của y thực ra vô cùng thống khổ và bi thương. Đột nhiên, Phong Vân Vô Kỵ nhớ ra cái gì đó, trong lòng giật mình:
- Chu Tước Chí Tôn thì sao?
Đến lúc này, những tiếng nức nở thật thấp mới truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ:
- Mẹ! Mẹ! Mẹ không thể chết, mẹ đừng bỏ lại con!
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chợt run lên. Theo hướng giọng nói truyền tới, bên cạnh ngọn núi sụp đổ ở đối diện, hắn nhìn thấy Phượng Phi mặt đầy nước mắt và Chu Tước Chí Tôn người đầu máu tươi. Chẳng biết từ lúc nào Phượng Phi đã chạy đến nơi này, hai tay nàng ôm lấy Chu Tước Chí Tôn, thân thể run rẩy vì nghẹn ngào. Chu Tước Chí Tôn quyến luyến nhìn con gái duy nhất của mình, bàn tay dính đầy máu tươi chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của Phượng Phi, dường như muốn dùng cách này để an ủi nàng.
Cách hai mẹ con không xa, thân thể thánh thú Chu Tước đã nhỏ đi rất nhiều đang vặn vẹo nằm trong vũng máu, máu tươi từ trong chiếc mỏ màu vàng óng chảy ra, một cánh của nó gập ra sau lưng, chung quanh rải đầy lông đỏ. Máu tươi tạo thành một dòng sông nhỏ dưới người thánh thú, sau đó hóa thành muôn vàn dòng thác chảy qua núi đá lởm chởm, từ đỉnh núi trút xuống. Trong vũng máu, Chu Tước nắm yên không nhúc nhích, đã đến lúc hấp hối. Trên người nó, thứ duy nhất có thể cử động là cặp mắt trong suốt đang chậm rãi nhấp nháy. Cặp mắt vốn sắc bén yên lặng nhìn hai mẹ con cách đó không xa, ánh mắt càng lúc càng rời rạc.
“Vù!”
Gió lạnh xác xơ gào thét thổi qua bầu trời, một sự lạnh lẽo lan khắp toàn thân. Phong Vân Vô Kỵ từ từ quay đầu sang, ánh mắt trở nên ngơ ngác. Trong dãy núi sụp đổ này, hắn thấy được thánh thú Bạch Hổ nằm giữa dãy núi, cả người đầy vết thương, cũng thấy được thi hài của thánh thú Huyền Vũ nằm dưới đáy cốc. Những điểm sáng hiện lên trên thi thể khổng lồ của thánh thú Huyền Vũ, chui vào trong bóng đêm mênh mông. Thân thể Huyền Vũ cũng từ từ biến mất trong ánh sáng. Bóng đêm vô tận lan ra khắp trời. Ở phía xa, tiếng Hắc Ám Viễn Chinh quân xé gió lao đến rõ ràng truyền vào trong tai. Tại nơi xa hơn, những tia sét mang theo khí tức vượt trên hàng tỉ sinh mệnh liên tục lướt qua không gian Thái Cổ.
Trong trời đất tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc. Hắn dường như nghe được tiếng máu tươi ồ ạt chảy ra trong những thân thể tộc nhân ngã xuống, thấm vào mặt đất. Một cảm giác nghẹt thở không thể miêu tả giữ chặt lấy cổ họng của hắn, áp lực nặng nề khiến hắn gần như không thể hít thở được.
Phong Vân Vô Kỵ ngơ ngác đứng yên trong trời đất. Khi thấy được di hài của ba thánh thú, một góc trong lòng hắn bỗng nhiên sụp đổ. Trong nháy mắt tất cả âm thanh đều rời xa, giữa trời đất rộng lớn dường như chỉ còn lại một mình hắn.
- Quang Ám chư thần đã liên kết lại.
Trong bóng tối, Phong Vân Vô Kỵ nghe được tiếng thở dài mang theo sự tịch mịch vô tận của của Bạch Hổ Chí Tôn:
- Thời đại của bốn thánh thú đã qua. Vô Kỵ, Thái Cổ đã hết rồi.
“Thái Cổ đã hết rồi… Thái Cổ đã hết rồi… Thái Cổ đã hết rồi…” – Khi giọng nói mang theo tiếng thở dài nhàn nhạt truyền vào tai, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chợt nổ vang, chỉ còn lại một giọng nói không ngừng vang vọng trong biển ý thức, cuối cùng biến thành hàng chục triệu giọng nói đồng thời kêu vang. Trong âm thanh vang dội, mặt đất dày dưới chân và bầu trời vô tận cũng đang xoay tròn, càng lúc càng nhanh.
“Ầm!”
Một tia chớp lướt qua trên ngọn núi, trời đất bỗng trở nên sáng ngời. Trong ánh chớp chợt lóe lên rồi biến mất, một khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện lên trong bóng tối.
“Phịch!”
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ lắc lư, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Bạch Hổ Chí Tôn. Hai tay hắn chống xuống, năm ngón tay cắm sâu vào trong đất, trên trán chảy đầy mồ hôi hột, khuôn mặt kiên nghị giờ phút này hoàn toàn tái nhợt.
Quang Ám chư thần đã liên kết lại, Thái Cổ hết rồi.
Một câu nói đơn giản do Bạch Hổ Chí Tôn thốt ra đã hoàn toàn phá hủy thế giới mà Phong Vân Vô Kỵ hết lòng bảo vệ. Lúc này hắn giống như một con kiến càng rơi vào trong dòng nước mênh mông, theo con sóng nhấp nhô trôi dạt trong biển rộng, mờ mịt chẳng biết về đâu.
“Thái Cổ hết rồi sao?” – Tiếng than khe khẽ giống như tự hỏi mình, lại giống như sự giãy giụa cuối cùng. Thực ra từ khi đặt chân đến nơi này, hắn đã sớm biết được đáp án, nhưng hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận. Thái Cổ có thể tồn tại là vì Quang Ám chư thần chưa bao giờ liên kết, bọn họ vẫn luôn chiến đấu vì tín ngưỡng, là vì Thái Cổ còn có Tứ Tượng đại trận có thể ngăn cách thần lực của chư thần.
Nhưng hiện giờ thánh thú sắp chết, Chí Tôn chia lìa, Tứ Tượng đại trận đã không công mà tự phá. Tất cả mơ ước đều đã vỡ tan. Từ khi đặt chân đến thánh địa này, giấc mơ khiến Phong Vân Vô Kỵ không ngừng phấn đấu đã sụp đổ trước sự thật tàn khốc.
Gió lớn gào thét, tóc trắng tung bay, Phong Vân Vô Kỵ quỳ rạp trên đất, bóng lưng bi thương và tịch mịch, giống như một con sói bị thương.
“Ai!” – Trong lòng Bạch Hổ Chí Tôn thở dài một tiếng, vươn bàn tay đầy máu tươi ra, chậm rãi vỗ lên vai Phong Vân Vô Kỵ. Y vẫn nhìn lên trời, nói với giọng cô đơn:
- Vô Kỵ, thời đại của chúng ta đã kết thúc rồi… bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, đó vẫn là sự thật… Trước đây rất lâu khi Hiên Viên qua đời, chúng ta từng có một mơ ước. Chỉ cần Thái Cổ vẫn có thể tụ tập bốn Chí Tôn, tạo thành Tứ Tượng đại trận, vậy thì Thái Cổ sẽ tồn tại vĩnh hằng. Nhưng thật ra mơ ước này chỉ là một ảo tưởng tự gạt mình mà thôi.
Bạch Hổ Chí Tôn lẩm bẩm nói:
- Ôm trong lòng ảo tưởng này, chúng ta tự gạt mình vô số năm, cũng khiến cho tộc nhân cả Thái Cổ bị lừa gạt vô số năm… Khi Huyền Vũ chết đi, ta đột nhiên tỉnh táo lại. Tại đã ở bên cạnh thi thể y suy nghĩ rất lâu…
- Thực ra từ khi thánh thú Thanh Long chết ở Đông Hải, vận mệnh của Thái Cổ đã được định sẵn. Nếu nói chuẩn xác, có lẽ là đã được quyết định từ lúc Hiên Viên qua đời.
Mái tóc rối tung của Bạch Hổ Chí Tôn phất phơ trong gió, giờ phút này y đột nhiên già hơn rất nhiều, trên trán hiện lên những nếp nhăn nhỏ bé:
- Chí Tôn không phải là Chủ Thần. Chỉ có Chủ Thần mới có thể đối kháng với Chủ Thần. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, chúng ta mặc dù đã mượn lực lượng thánh thú đánh chết hai Chủ Thần, nhưng đó dù sao cũng không phải là lực lượng của chính chúng ta.
- Chỉ có Chủ Thần mới có thể đối kháng với Chủ Thần.
Bạch Hổ Chí Tôn thở dài, lẩm bẩm nhắc lại một lần:
- Trong ba tộc, chỉ có nhân tộc chúng ta là không có Chủ Thần. Loài người muốn sinh tồn giữa chư thần, chỉ có cách sinh ra một vị Chủ Thần thuộc về mình, ngoài ra không còn con đường nào khác.
Bạch Hổ Chí Tôn lắc đầu một cái, cười cười tự giễu, hai vết máu chảy xuống trên gương mặt tái nhợt trong suốt:
- Đây là một đạo lý rất rõ ràng, nhưng đáng cười ta vẫn luôn nhìn không thấu, lại còn nghĩ ra một cái chính sách máu tanh.
- Vô Kỵ, còn nhớ những gì ta nói với ngươi không?
Bạch Hổ Chí Tôn thu lại bàn tay đặt lên vai Phong Vân Vô Kỵ, cúi đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang quỳ trên mặt đất. Phong Vân Vô Kỵ im lặng không trả lời, bên tai lại nghe được giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn:
- Nhớ kỹ, nếu như Thái Cổ diệt vong, ba người chúng ta chết đi, ngươi nhất định phải sống sót rời khỏi Thái Cổ, hơn nữa còn phải sống thật tốt!
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn càng về phía sau càng lớn, cuối cùng trở nên trịnh trọng giống như ra lệnh.
Phong Vân Vô Kỵ giật mình, cuối cùng tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Bạch Hổ Chí Tôn, đôi môi giật giật. Hắn vừa định nói gì, lại bị Bạch Hổ Chí Tôn ngăn cản.
- Vô Kỵ, ngươi đừng nói gì cả, trước tiên hãy nghe ta nói. Ta muốn ngươi nhớ kỹ mỗi chữ mà ta nói, dùng linh hồn của ngươi để nhớ!
Bạch Hổ Chí Tôn đã không còn sự bình tĩnh lúc trước, cặp mắt mù lòa nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt lộ ra vẻ trịnh trọng trước đó chưa từng có.
- Chuyện gì?
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hỏi.
- Vô Kỵ, ngươi hãy nghe cho kỹ. Tại Thái Cổ còn ẩn giấu một bí mật. Bên dưới Bắc Hải ở phía bắc Hiên Viên khâu có một vòng xoáy năng lượng cuồng bạo, phía dưới có ẩn giấu một thông đạo không gian, thông đến hư không bên ngoài Thái Cổ một tỉ cây số. Đó là đường lui cuối cùng của tộc ta.
- Từ rất lâu trước đây, vào giai đoạn giữa của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, khi đó ta và Hiên Viên vẫn còn rất trẻ. Sau khi nhìn thấy thực lực hùng mạnh không thể chống lại của chư thần, chúng ta đã suy nghĩ đến, Thái Cổ có thể sẽ sụp đổ trong cuộc chiến thần ma. Trong chiến tranh chủng tộc, phong tỏa không gian chính là một chiến thuật cần thiết. Lúc ấy chúng ta đã nghĩ cách lưu lại cho tộc nhân một đường lui. Sau đó chúng ta dựa vào lực lượng của bốn thánh thú, bí mật mở ra một thông đạo không gian bên dưới Bắc Hải. Sau khi hoàn thành thông đạo cũng chưa từng sử dụng, hơn nữa còn dùng thánh lực bảo vệ để ngăn cản sự dò xét của chư thần. Ngươi có thời gian ba nén nhang để đưa tất cả tộc nhân ra khỏi Thái Cổ, sau thời gian đó thông đạo sẽ tự sụp đổ.
- Thái Cổ đã hết rồi, nhưng tai họa của loài người chỉ vừa mới bắt đầu. Không có Thái Cổ chống đỡ phía trước, yêu ma, huyết tộc và thiên sứ sẽ toàn diện tấn công chiếm giữ tất cả không gian. Thái Cổ còn tồn tại thì chư thần còn e ngại, mặc dù đã chiếm lĩnh một số không gian nhưng vẫn không dám làm càn quá mức. Nhưng sau khi Thái Cổ hủy diệt, đám yêu ma sẽ không còn kiêng nể gì cả. Thời kỳ tối tăm của loài người lại sắp tới rồi. Vô Kỵ, thời đại của chúng ta đã kết thúc, sau này chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. Rời khỏi đi!
Một tiếng thở dài vọng lại trong cốc, Bạch Hổ Chí Tôn dựa lưng vào vách đá không nhúc nhích. Phía trước Bạch Hổ Chí Tôn, mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ bay tán loạn, hai tay chống trên mặt đất không nhúc nhích. Sự yên tĩnh chết chóc giống như một làn khói vô hình tràn ngập giữa hai người.
“Bốn thánh thú chết đi, Thái Cổ… đã hết rồi!” - Phong Vân Vô Kỵ nghe được một giọng nói vang lên từ đáy lòng. Bạch Hổ Chí Tôn nói không sai, rút lui là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tại sao thân thể hắn lại không nhúc nhích? Là thứ gì khiến cho hắn mọc rễ trên mặt đất, không hề muốn cử động?
- Đã thất bại rồi sao?
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu. Bên dưới mây đen có tiếng gió lạnh xác xơ thổi qua. Trong không khí tràn đầy khí tức bi thương.
“Thái Cổ đã hết rồi!” - Giọng nói kia lại cất lên, một tâm tình kỳ lạ dâng lên trong lòng. Đó là gì, là bất cam sao? Phong Vân Vô Kỵ ngơ ngác nhìn lên trời. Trong bóng tối truyền đến tiếng giọt nước rơi xuống, hắn bất giác đưa tay vuốt qua, mới phát hiện mình đã lệ rơi đầy mặt.
- Chí Tôn, chúng ta thật sự đã thua sao?
Mái tóc trắng tung bay. Trong tiếng gió, Phong Vân Vô Kỵ nghe được giọng nói của mình, âm thanh đó giống như không thuộc về hắn.
Bạch Hổ Chí Tôn không trả lời, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, yên lặng dựa vào vách đá lạnh giá không nhúc nhích.
- Nhưng nếu như chúng ta đi… bọn họ phải làm sao? Những tộc nhân hi sinh phải làm sao?
Phong Vân Vô Kỵ nghe được giọng nói thật nhỏ của mình. Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt quét qua tiếng gió, quét qua núi cao, quét qua bình nguyên, quét qua toàn bộ vùng đất Thái Cổ bị tàn phá. Đây chính là Thái Cổ, quê quán của hắn, nơi mà vô số người đã dùng tính mạng để chiến đấu và bảo vệ, nhưng bây giờ bọn họ lại phải vĩnh viễn rời khỏi nơi này.
Phong Vân Vô Kỵ lại nhớ đến Thánh Giả, nhớ đến Huỳnh Hoặc, nhớ đến Tây Môn Y Bắc, nhớ đến Độc Cô Vô Thương, nhớ đến Cổ Vu, nhớ đến Đông Phương Phá Thiên… từng khuôn mặt lướt qua trước mắt như ánh chớp, những này khuôn mặt có quen thuộc và cũng có xa lạ.
Hắn nhớ đến thủy lao dưới lòng đất Ma Giới, nhớ đến những xương khô trôi nổi bên trong, cũng nhớ đến lời thề mà mình để lại.
Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, vô số cao thủ Thái Cổ chết trận trong hư không nơi đất khách quê người, cũng có vô số nhân tộc Thái Cổ bỏ mạng trên mảnh đất này, chẳng lẽ bọn họ đều chết uổng sao?
Chính sách máu tanh của Thái Cổ đã hi sinh ngàn vạn tộc nhân, chẳng lẽ bọn họ đều chết uổng sao?
Hàng triệu tộc nhân bước vào Ma Giới, hóa thân thành ma, không màng sống chết chém gϊếŧ làm tiêu hao lực lượng của Ma Giới, chẳng lẽ bọn họ đều chết uổng sao?
Trước đây không lâu, mục tiêu lớn nhất của hắn là trở thành Chí Tôn, dẫn dắt nhân tộc thoát ra khỏi khốn cảnh khuất nhục. Hôm nay mơ ước đã hoàn thành, hắn đã trở thành Chí Tôn, tại sao hắn vẫn phải rời đi như vậy?
“Vù!”
Tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn, bên ngoài đỉnh núi truyền đến tiếng la hét của Hắc Ám Viễn Chinh quân rung chuyển trời đất. Chỉ một khoảnh khắc lại dường như trở nên rất xa xôi. Một giọng nói vang lên trong lòng, càng lúc càng lớn, thậm chí che lấp tất cả thanh âm bên ngoài.
“Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng!” – Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ xiết lại thật chặt, trong nắm tay phát ra tiếng lốp đốp. Tâm tình bất cam như một ngọn lửa nóng cháy lên trong lòng, khiến hắn cảm thấy l*иg ngực mình như sắp nổ tung.
- Ta không cam lòng!
Trong bóng đêm đen kịt, một nam tử áo trắng ngẩng mặt lên trời, hét lên một tiếng khàn khàn, âm thanh như mũi tên cắm thẳng vào trời.
“Ầm ầm!”
Khi tiếng hét như sấm phát ra, trên bầu trời bỗng nổi lên sấm chớp đùng đùng, vô số tia chớp như những dòng suối bao phủ khắp nơi, lưới điện nhỏ bé từ trong mây đen trải khắp bốn phương.
“Đùng!”
Một tia sét ngoằn nghèo lớn như vại nước từ bầu trời đánh xuống, vẽ nên một dấu vết tích rực rỡ trong màn đêm, chợt lóe lên rồi biến mất. Sau đó từng tia, từng dòng, từng chuỗi mưa lớn từ bầu trời trút xuống, nước mưa dày đặc như khói như lụa khiến trời đất trở nên mơ hồ.
- Gϊếŧ!
Vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân như sấm sét tràn đến, bóng tối che phủ khuôn mặt của bọn chúng. Trong cơn mưa chỉ thấy những bóng đen cao lớn mặc áo giáp lạnh giá, chiết xạ ra những tia sáng lạnh thấu xương. Vô số trường kích màu đen chĩa lên trời, bay vυ"t về phía đại quân Thái Cổ.
Trong vòng vây của Hắc Ám Viễn Chinh quân, từng tên nhân tộc Thái Cổ chậm rãi đứng lên, những cặp mắt trong bóng tối lóe ánh sáng kiên định.
Mưa như trút nước nhanh chóng thấm ướt y phục và mái tóc. Giọt mưa mờ mịt dính đầy chân mày, chóp mũi và đôi môi. Phong Vân Vô Kỵ không lau đi, cũng không dùng chân khí ngăn cản nước mưa, mặc cho mưa lớn thấm ướt thể xác và tinh thần. Hắn đứng thẳng người, nhìn Bạch Hổ Chí Tôn, chỉ nói một câu:
- Chúng ta còn có hi vọng… Thái Cổ còn chưa kết thúc… ta vẫn còn chưa ngã xuống.
“Đùng!”
Một ánh chớp lướt qua bầu trời, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ đã không còn thấy. Đôi môi Bạch Hổ Chí Tôn khẽ run lên đau đớn, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời giống như đang chờ đợi điều gì. Trên ngọn núi cách đó không xa, Phượng Phi đã ngừng khóc, ngơ ngẩn nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
“Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất!”
Dưới bóng đêm xa xôi, một tên nam tử áo trắng tóc dài tung bay, bàn tay mở ra, năm ngón tay giơ về phía Hắc Ám Viễn Chinh quân dày đặc đang xông tới và ma khí cuộn trào phía trước.
“Ầm!”
Trời đất chợt tối sầm lại, đại quân Ma Giới đông nghịt lặng lẽ ngã xuống. Phía sau càng có nhiều Hắc Ám Viễn Chinh quân bước qua những thi thể này, tốc độ không hề giảm tràn tới.
“Quy tắc của kiếm”, “Lĩnh vực của kiếm”, “Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất”… nam tử dưới bóng đêm giống như đã phát điên, không ngừng luân phiên sử dụng những chiêu thức cực kỳ hao tổn tâm thần. Tiếng nổ vang khắp trời đất, từng hàng Hắc Ám Viễn Chinh quân ngã xuống, nhưng phía sau càng có nhiều bóng ma tràn tới. Đại quân Hắc Ám Viễn Chinh dường như vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng không thể gϊếŧ hết.
Dưới bầu trời ảm đạm, thân hình nam tử áo trắng lắc lư, giống như một vương giả cô độc không ngừng chiến đấu trong trời đất. Hắn đi đến nơi nào lại đưa cái chết đến nơi đó. Dưới người hắn luôn là núi thi thể thật dày, chung quanh hắn luôn là kẻ địch gϊếŧ không hết. Bóng lưng của hắn cô đơn và tịch mịch, mang theo một sư bi thương sâu tận xương tủy. Thứ duy nhất làm bạn bên cạnh hắn là một thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm bay lượn trong hư không, qua lại như con thoi. Tiếng kiếm ngân như rồng vĩnh viễn không ngừng lại, nó không thể nói, chỉ có thể dùng phương thức này để đáp lại chủ nhân của mình.
- Gào!
Phương xa vang lên một tiếng gầm giận dữ. Hư Vô Chi Quân sở hữu thân thể bất diệt hút lấy thần lực từ dưới vực sâu, một lần nữa ngưng tụ thân thể, đứng giữa không trung ngửa mặt lên trời gầm lớn, phát ra mệnh lệnh tấn công cuối cùng.
- Gào!
Đại quân đông nghịt như mây đen từ bốn phương tám hướng tràn đến. Trên bầu trời, dưới mặt đất, giữa không trung và trong tầm mắt đều là đại quân yêu ma. Mặt đất rung chuyển ầm ầm, tiếng gió trong trời cao càng gấp gáp hơn.
- Chiến!
Những đệ tử Chiến tộc còn lại hét lên, dải lụa trên trán tung bay, lập tức vọt lên không.
- Gϊếŧ!
Những đệ tử Kiếm các còn lại nắm chặt trường kiếm trong tay, như sông dài lao vào trời cao.
- Gϊếŧ!
Từng cao thủ Thái Cổ vọt lên, xông vào trong màn đêm.
Đối mặt với Hắc Ám Viễn Chinh quân nhiều hơn gấp mấy trăm ngàn lần, nhưng không một ai lùi bước.
“Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, hóa thân ngoài kiếm!”
Dưới bầu trời đêm, phía trước đại quân Thái Cổ, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bắn ra ánh sáng còn chói mắt hơn gấp ngàn vạn lần so với mặt trời. Trong ánh sáng chói mắt kia, từng bóng người sáng rực đột nhiên xuất hiện trong hư không trước người hắn.
Trong nháy mắt, giữa trời đất đã có thêm mấy chục triệu kiếm thể sáng chói, mỗi kiếm thể đều ngưng tụ thành hình người, có khuôn mặt giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ. Kiếm thể hóa thân rợp trời kín đất từ trong người hắn tách ra, như sông ngân lao về phía Hắc Ám Viễn Chinh quân như mây đen. Trong cơ thể hắn vẫn liên tục phân hóa ra vô số kiếm thể sáng chói, mỗi kiếm thể chính là một phân thân.
- A!
Trong tiếng thét, vô số kiếm thể lao vào trong Hắc Ám Viễn Chinh quân, nơi mỗi người biến mất đều bộc phát ra một đoàn ánh sáng như mặt trời, tiếng nổ liên miên không dứt. Bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên, cũng biến mất vào trong hư không.
“Xoẹt!”
Ở dãy núi phía xa, một tên Hắc Ám Viễn Chinh quân trong cổ họng đột nhiên phát ra tiếng lục cục, bàn chân đang bước đi lập tức khựng lại. Tay hắn ôm lấy cổ họng, máu từ trong cổ bắn ra, ngay cả bàn tay cũng không ngăn được.
Một tên, hai tên, ba tên… không có bất kỳ dấu hiệu nào, cao thủ Hắc Ám Viễn Chinh quân ở nơi này liền ngã xuống như cỏ héo. Thứ duy nhất có thể chứng minh kẻ ra tay tồn tại là một vết tích vặn vẹo trong hư không.
Phong Vân Vô Kỵ không ngừng tăng tốc trong hư không. Cảm giác lúc hợp thể lại dâng lên trong lòng, hắn lại cảm nhận được thời gian, lại có được năng lực gia tốc thời gian. Không ai có thể thấy rõ bóng dáng của hắn, bao gồm cả Hư Vô Chi Quân. Mỗi giây đều có rất nhiều Hắc Ám Viễn Chinh quân đột ngột tử vong. Phong Vân Vô Kỵ dùng phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất phá hủy sinh mạng của những yêu ma này, phương thức này vốn rất tệ, nhưng dưới tác dụng của thời gian gia tốc lại trở vũ khí sắc bén nhất.
Không có tiếng gào thét, không có tiếng kêu thảm thiết, từng mảng lớn yêu ma ôm lấy cổ họng ngã xuống. Không chỉ có máu chảy ra từ kẽ tay mà còn có linh hồn bị đánh thành mảnh vụn.
- Gào!
Trong bóng tối, Hư Vô Chi Quân lại buộc phải ra tay. Quyền trượng tinh không trong tay giơ ngang, thân hình hắn bay lên như chớp, đồng thời trong miệng ngâm xướng thần chú kêu gọi chư thần. Hư Vô Chi Quân vừa mới bay lên giữa không trung, một bóng đen mà đám yêu ma không thể nhìn thấy xuyên qua tầng tầng không gian, lướt qua người hắn. Thần chú chợt im bặt, Hư Vô Chi Quân kêu lên quái dị, như diều đứt đây bay ra ngoài. Thân hình hắn như sao băng, trong chớp mắt xuyên qua lỗ hổng không gian, bay vào trong hư không mênh mông, biến mất còn không thấy. Một lúc sau mới có tiếng nổ truyền đến.
Tại nơi Hư Vô Chi Quân biến mất, một luồng ý thức khiến trời đất biến sắc chiết xạ ra, bao trùm toàn bộ khu vực phía tây Thái Cổ.
“Ầm!”
Trời đất huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, tiếng vang lớn này giống như lúc vũ trụ sơ khai. Nơi luồng sóng ý thức kia bao trùm, vô số yêu ma rơi xuống như mưa.
“Xuýt!”
Những tiếng hít hơi lạnh từ phía xa truyền đến. Tại lỗ hổng không gian, vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân dừng bước, kinh hãi nhìn nam tử loài người giữa không trung giống như tử thần. Dưới chân hắn là thi thể yêu ma như lá khô chất chồng trên đất.
- Còn chưa kết thúc sao?
Phong Vân Vô Kỵ nhìn chung quanh, tự lẩm bẩm nói. “Quy tắc của kiếm” mở rộng đến phạm vi lớn như vậy đã tiêu hao rất nhiều năng lượng tinh thần của hắn. Một cảm giác suy yếu cực độ dâng lên trong lòng, nhưng lại bị hắn tự quên đi. Hắn đứng trong hư không, ngỡ ngàng nhìn chung quanh, cũng không biết khi nào chiến tranh mới có thể kết thúc.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn từ trên bầu trời truyền đến, sau đó một cánh cổng ánh sáng hình vòm cao gần mười ngàn trượng đột nhiên xuất hiện ở hư không phía trên. Từng đoàn thánh quang như suối phun rửa sạch bóng tối chung quanh.
- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng!
Tiếng ngâm xướng vang dội và thành kính vang khắp bầu trời. Cánh cổng ánh sáng hình vòm đột nhiên bừng lên, từng đoàn ánh sáng trong vắt lan về bốn phương. Những cánh cổng truyền tống ánh sáng lần lượt hiện ra trong thánh quang mờ mịt.
- Chủ ở trên trời, ca ngợi ngài, nguyện ân huệ của ngài dưới đất cũng như trên trời!
Trong tiếng ngâm xướng vang vọng, vô số thiên sứ ánh sáng từ trong những cánh cổng truyền tống tràn ra, nhanh chóng chiếm cứ nửa bầu trời, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất bay về bốn phương.
“Ầm!”
Sau một tiếng vang lớn, từ trong một cánh cổng ánh sáng bắn ra thánh quang lấp lánh. Sáu đôi cánh chói mắt mở ra trong hư không, một Sí thiên sứ có mái tóc dài màu bạc xuất hiện giữa không trung, đó là Sí thiên sứ Lạp Phỉ Nhĩ.
“Ầm!”
Lại thêm một tiếng vang lớn, Sí thiên sứ Ô Liệt Nhĩ có mái tóc dài uốn khúc màu nâu cũng xuất hiện trong một cánh cổng truyền tống ánh sáng khác.
“Ầm!”
Sau tiếng vang lớn thứ ba, Sí thiên sứ Gia Bách Liệt cũng xuất hiện. Ba thiên sứ thủ lĩnh của Thiên Đường đứng sóng vai giữa tầng mây, nhìn xuống mặt đất bên dưới. Phía trước ba thủ lĩnh của Thiên Đường này Sáng thiên sứ có khí tức như vực sâu, cặp mắt màu vàng lạnh giá xuyên qua bầu trời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Những cánh cổng truyền tống ánh sáng liên tiếp xuất hiện trong hư không phía trên, vô số thiên sứ từ bên trong tràn ra.
Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai ngây người, năm tên Bắc Hải tù đồ ngây người, bảy vị chưởng khống giả Thánh điện ngây người, các trưởng lão Bắc Hải ngây người, trưởng lão Thanh Long ngây người, trưởng lão Bạch Hổ ngây người… những nhân tộc Thái Cổ còn sót lại đều ngây người.
Thánh quang mãnh liệt tràn ngập trời đất, chiếu rọi vùng đất Thái Cổ giống như ban ngày. Đám người đứng trên núi thi thể, ngơ ngác nhìn thánh quang màu trắng sữa của Thiên Đường, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ và tuyệt vọng.
“Ngay cả Thiên Đường cũng tham gia rồi, Thái Cổ… sẽ kết thúc như vậy sao?” - Một giọng nói vang lên trong lòng mọi người, âm thanh đó che lấp cả tiếng gió trong trời cao. Gió thổi qua lạnh đến thấu xương. Trời đất mặc dù bừng sáng trong thánh quang, nhưng mọi người lại cảm nhận được rõ ràng bóng tối đang bao phủ phía trên.
- Gào!
Bên ngoài lỗ hổng không gian xa xôi, một tiếng kêu như mũi tên truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được thần lực dao động mãnh liệt ở phía xa. Hư Vô Chi Quân lại ngưng tụ thân thể, đang nhanh chóng chạy tới, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không nghe được tiếng kêu kia. Khí tức Hư Vô Chi Quân đang tràn đến, Phong Vân Vô Kỵ cũng không hề nhìn một cái. Bên tai nghe được tiếng ngâm xướng trầm bổng của pháp thuật Thiên Đường, hắn cũng không có ý định ngăn cản. Trời đất dường như trở nên yên tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn của mình, trong cơ thể dâng lên một cảm giác suy yếu cực độ, đó là di chứng do sử dụng lực lượng quá mức.
- Đây… đã là cực hạn của ta sao?
Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu lẩm bẩm, cặp mắt biến ảo. Gió thổi qua mặt đất như đang than khóc. Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ba thủ lĩnh và Sáng thiên sứ cả người bốc lên lửa thiêng hừng hực giữa tầng mây, ánh mắt lạnh lùng.
- Hỡi chư thần thiên giới cư ngụ trong hải dương ánh sáng, nguyện tên gọi của ngài được mọi người ca tụng, nguyện uy danh của ngài lừng lẫy khắp nơi… ánh sáng thiên giới!
- Người tin vào chủ có thể được khoan thứ, kẻ đối nghịch nhất định sẽ diệt vong!
- Chủ ở trên cao hàng tỉ không gian, nguyện ân huệ của ngài dưới đất cũng như trên trời!
- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng… ánh sáng phán xét!
- Tội ác nhất định sẽ bị hủy diệt, ánh sáng nhất định sẽ được hiển dương… thanh kiếm mặt trời!
Tiếng ngâm xướng không ngừng vang khắp trời đất. Một đoàn thánh quang cọ rửa hư không. Trong thánh quang chói mắt, một đám thiên sứ quỳ xuống trên bầu trời, vẻ mặt thành kính, hai tay hơi khoanh lại, cất lên tiếng ngâm xướng thật thấp. Thánh lực dao động từ trên người bọn chúng phát ra càng lúc càng mãnh liệt.
Tại cánh cổng ánh sáng hình vòm phía trước nhất của Thiên Đường, ba thủ lĩnh của Thiên Đường cao hơn mười trượng đưa mắt nhìn. Mái tóc trắng của Lạp Phỉ Nhĩ khẽ phất lên, đột nhiên tiến lên trước một bước, sau đó quỳ xuống, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ thành kính và trang trọng:
- Dùng danh nghĩa của Sí thiên sứ Lạp Phỉ Nhĩ…
- Sí thiên sứ Gia Bách Liệt…
Một cánh tay đặt lên vai trái Lạp Phỉ Nhĩ, đó là Sí thiên sứ Gia Bách Liệt.
- Sí thiên sứ Ô Liệt Nhĩ…
Một bóng sáng lấp lánh khác cũng tiến lên trước một bước, xuất hiện ở bên phải Lạp Phỉ Nhĩ, một cánh tay đặt lên vai phải của hắn. Những đôi cánh trên lưng ba thủ lĩnh Thiên Đường đồng thời bừng sáng, thánh quang mãnh liệt tràn ra phía xa. Trong trời đất đồng thời vang lên tiếng cầu nguyện thành kính của ba người:
- Dùng danh nghĩa ba Sí thiên sứ, khẩn cầu mười hai Quang Minh chư thần thiên giới ban xuống…
- Tai nạn!
Lạp Phỉ Nhĩ lên tiếng.
- Đau đớn!
Gia Bách Liệt lên tiếng.
- Hủy diệt!
Ô Liệt Nhĩ lên tiếng.
- Sự trừng phạt của chư thần!
Ba bàn tay trong suốt đồng thời giơ lên cao.