Trong hư vô tối đen, những bóng ma cao lớn đứng sừng sững giữa hư không, yên tĩnh bất động. Chung quanh những bóng ma kỳ dị này là những thi thể nát vụn xen lẫn áo quần rách nát trôi nổi trong bóng tối. Trong mấy ngày này đám Cửu U ma thần đã gϊếŧ chết rất nhiều nhân tộc Thái Cổ muón trở về Thái Cổ báo tin, những thi thể trôi dạt trong hư không kia chính là nhân tộc Thái Cổ bị gϊếŧ chết.
Thời gian lẳng lặng trôi qua. Mấy ngày nay, mặc dù không còn nhân tộc thử xông qua phòng tuyến phong tỏa này trở về Thái Cổ, nhưng đám Cửu U ma thần vẫn giữ nguyên công việc của mình, thi hành mệnh lệnh của Ám Cát Cổ Đức một cách nghiêm túc.
Đột nhiên, một nam tử loài người mặc áo đen xuất hiện trong hư vô ở phía xa. Nam tử này không phải xuất hiện từ bên ngoài hư không mà là từ phương hướng Thái Cổ. Tiếp đó lại có hai nam tử loài người khác xuất hiện. Những cặp mắt trong bóng tối chợt mở ra, như hung thú diệt thế nhìn chằm chằm vào những nhân loại này.
- Gϊếŧ!
Một tiếng hét trầm thấp vang lên trong bóng tối, từng bóng ma vung vẩy chiếc đuôi nhọn sắc bén, như tia chớp lao về phía những nhân loại từ hướng không gian Thái Cổ bay đến. Không ngờ khi đi được nửa đường, đám nhân loại ở đối diện đột nhiên gia tăng với tốc độ gấp nhiều lần. Sau khi bay ra ngàn trượng, trước mặt đám Cửu U ma thần đã xuất hiện mấy chục vạn cao thủ loài người Thái Cổ.
Những nam tử loài người khoác áo choàng đen, tóc dài đến vai đứng giữa hư không, cũng không thèm nhìn Cửu U ma thần đông đảo đang từ đối diện lao tới. Đám người bỗng tách ra hai bên, một nam tử loài người vẻ mặt lạnh lẽo, áo trắng tóc trắng vượt qua đám người bước ra. Ánh mắt của hắn nhìn về phía những bóng ma từ đối diện lao tới, tay phải vung lên, lạnh lùng nói:
- Gϊếŧ chết bọn chúng!
- Rõ!
Trong hư không, đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ hét lên lên tiếng, dưới chân nhún một cái, lập tức hóa thành những vệt cầu vồng màu đen lao về phía đám Cửu U ma thần kia.
- Gào!
Trong hư không đen kịt, một tên Cửu U ma thần đang lao tới bỗng nhiên dừng lại, ngửa đầu phát ra một tiếng gầm chói tai, sau đó thân thể cúi thấp xuống, lại như tên rời khỏi dây cung lao tới đại quân Thần cấp hậu kỳ đông đảo của Thái Cổ. Mệnh lệnh của Ám Cát Cổ Đức là gϊếŧ sạch tất cả loài người đến gần phòng tuyến phong tỏa, vì vậy cho dù đối mặt với nhân loại số lượng đông đảo, đám Cửu U ma thần cũng không hề có ý tránh lui.
Sau một tiếng gầm lớn, đám Cửu U ma thần ở những nơi khác vốn đứng yên bất động, lúc này giống như bị thứ gì kích động, phát ra những tiếng gầm chói tai, đồng thời như tia chớp lao về hướng phát ra tiếng gầm.
Hai bên càng lúc càng gần, khi còn cách nhau mấy trăm trượng liền đồng thời ra tay.
“Đùng!”
Hư không phía trên đột nhiên nổi lên sấm chớp đùng đùng. Những tia sét màu đen ẩn chứa dao động hủy diệt qua lại như con trong hư không. Nơi sấm sét lớn như rễ cây già lướt qua, không gian bắt đầu rạn nứt, lộ ra một mảng lớn vết nứt không gian nhỏ vụn.
- Gào!
Phía dưới sấm sét, đám Cửu U ma thần vẫy tay một cái. Sấm sét màu đen cuồng bạo đầy trời liền ngưng tụ thành một chùm, đánh mạnh xuống nắm tay to lớn của Cửu U ma thần đang giơ qua đỉnh đầu. Từng chùm tia sét màu đen kêu lên lốp đốp, dọc theo thân thể cao lớn của Cửu U ma thần chui vào trường kích màu đen dài mấy trượng trong tay bọn chúng.
“Xẹt xẹt!”
Trường kích màu đen lập tức bắn ra tia sét, mũi kích trong ánh chớp phát ra những vệt sáng lạnh dữ tợn. Từ cách xa ngàn trượng, mấy trăm tên Cửu U ma thần đồng thời ném trường kích sấm sét ẩn chứa lực lượng hủy diệt trời đất trong tay ra ngoài. Trường kích sấm sét vừa rời khỏi tay liền hóa thành một vết đen mắt thường khó nhìn thấy, trong nháy mắt lướt qua không gian mấy ngàn trượng, nơi đi qua lưu lại một vết nứt không gian màu đen thật dài.
Phía sau đại quân, Phong Vân Vô Kỵ mặc áo trắng hờ hững nhìn về phía trước, trong con ngươi như nửa đêm phản chiếu rõ ràng cảnh tượng phía xa. Mấy chục thanh trường kích sấm sét mắt thường khó nhìn thấy đều hiện lên rõ ràng trong mắt hắn. Trông thấy trường kích sấm sét càng lúc càng đến gần, hắn đột nhiên chớp mắt một cái.
“Ầm!”
Trường kích sấm sét vốn đang bay vυ"t đến nhân tộc Thái Cổ chỉ còn cách trăm trượng, đột nhiên hơi chậm lại, sau đó phát ra tiếng loẹt xoẹt, bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn lúc ban đầu, phân biệt cắm vào l*иg ngực từng tên Cửu U ma thần.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy chục tên Cửu U ma thần bị trường kích sấm sét ném ra cắm vào người, mũi kích sắc bén từ sau lưng đâm ra, dư lực mạnh mẽ còn đẩy những tên phía trước nhất bay ngược lên.
“Ầm ầm ầm!”
Năng lượng đáng sợ ẩn chứa trong trường kích sấm sét lập tức nổ tung trong cơ thể đám Cửu U ma thần. Đứng trước lực lượng hủy diệt này, thân thể cường hãn của Cửu U ma thần ào ào tan thành mảnh vụn bắn ra bốn phía.
Một lần đánh chết mấy chục tên Cửu U ma thần ra tay trước, trên mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn bình thản, giống như vừa làm một việc nhỏ bé không đáng kể. Trước mặt hắn, mấy chục tên Cửu U ma thần lại cầm trường kích sấm sét làm vũ khí, không còn dám múa rìu qua mắt thợ. Đối với Phong Vân Vô Kỵ, mỗi thanh trường kích sấm sét chính là một thanh trường kiếm, lực lượng trên thân kiếm có lớn đến mấy thì cũng chỉ là một thanh kiếm. Không một thanh kiếm nào có thể thoát khỏi sự khống chế của Kiếm Thần.
- Gào!
Mấy chục tên Cửu U ma thần nổ tung mà chết vẫn không khiến cho đám Cửu U ma thần còn lại sợ hãi, ngược lại còn khơi dậy khí tức tàn bạo của bọn chúng. Từng chiếc đuôi nhọn to dài quét qua hư không, phát ra tiếng lốp đốp làm cho người kinh hãi, thân hình nhoáng lên bắn ra ngoài, không hề tránh né lao thẳng đến đám nhân tộc Thái Cổ.
“Ầm ầm ầm!”
Cầu vồng đen do đám nhân tộc Thái Cổ biến thành và Cửu U ma thần va mạnh vào nhau. Sau cuộc va chạm ngắn ngủi, những vầng sánh lĩnh vực liền lóe lên trong hư không, vô số Cửu U ma thần lập tức biến mất không thấy.
“Ầm!”
Hư không rung chuyển, phương hướng tây bắc đột nhiên xuất hiện một trận ma khí dao động dày đặc. Phong Vân Vô Kỵ ngưng thần nhìn lại, trông thấy Cửu U ma thần số lượng ít nhất đến mấy vạn đang bay đến nơi này nhanh như sao băng. Đây là những Cửu U ma thần trấn thủ ở nơi khác, cảm giác được chiến đấu xảy ra ở nơi này nên chạy tới chi viện.
- Thân thể Cửu U ma thần vốn cường hãn, công kích đơn thuần e rằng rất khó hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, hãy dùng lĩnh vực công kích bọn chúng!
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, sau đó vung tay lên. Một nhóm tộc nhân Thái Cổ khác phía sau liền bước ra, chân nguyên trong cơ thể toàn lực vận chuyển, lần lượt hóa thành những vệt cầu vồng bay đi.
Đám nhân tộc Thái Cổ vừa mới bay ra, bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, Tây Môn Y Bắc áo trắng tóc trắng cũng đột nhiên bước nghiêng sang một bước, vừa lúc đối diện với đám Cửu U ma thần mới xuất hiện kia.
“Keng!”
Trong tiếng kim thiết réo rắt, vỏ kiếm trên lưng Tây Môn Y Bắc đột nhiên bắn lên. Tay phải vươn ra, một vệt cầu vồng trắng liền từ trong vỏ kiếm thoát ra, rơi vào trong tay hắn.
Tay cầm thiết kiếm rỉ sét không nổi bật, Tây Môn Y Bắc bình tĩnh nhìn về phía trước, trên con ngươi phản chiếu rõ ràng cảnh tượng phương xa, mái tóc dài trắng như tuyết sau đầu không gió tự tung bay.
“Ầm!”
Một thanh âm giống như vũ trụ sơ khai đột nhiên vang lên. Trong tiếng nổ lớn này, tất cả mọi người đều cảm thấy hư không dưới chân đột nhiên rung chuyển một cái, sau đó hư không vốn tối tăm lại càng đen kịt hơn. Khi tiếng nổ này vang lên, tất cả mọi thứ đều bị bóng tối vô tận bao trùm, không có một chút ánh sáng nào. Ở nơi sâu nhất của bóng tối, một luồng sáng chói lọi như mặt trời bỗng nổ tung, khí thế như bẻ gãy cành khô, bộc phát ra ánh sáng và hơi nóng vô tận , chia bóng tối ra làm hai nửa.
“Ầm ầm!”
Bóng tối nuốt chửng mọi thứ cuối cùng biến mất, tất cả lại khôi phục bình thường. Vẻ mặt Tây Môn Y Bắc lạnh lùng, tay phải thu lại, trường kiếm rỉ sét trong tay lại chui vào vỏ kiếm. Ở trước người hắn, trong đại quân Cửu U ma thần đông đảo đang lao tới bỗng xuất hiện một lối đi rộng mấy trăm trượng, dài đến mấy ngàn dặm. Tất cả Cửu U ma thần đứng trong khu vực này đều hóa thành tro bụi. Uy lực của một kiếm này khiến người ta phải kinh hãi.
Một kiếm của Tây Môn Y Bắc khiến cho số lượng nhân tộc Thái Cổ và Cửu U ma thần đảo ngược, hơn nữa còn giúp kéo lớn khoảng cách. Mặc dù thân thể của Cửu U ma thần cường hãn, sở hữu Cửu U ma khí có tính ăn mòn rất mạnh, thực lực bản thân lại mạnh mẽ, nhưng đối mặt với đại quân Thần cấp hậu kỳ của nhân tộc Thái Cổ số lượng đông hơn rất nhiều, kết quả chiến đấu đã không cần phải nói.
Trong hư không cách chiến trường mấy chục vạn cây số, Ám Cát Cổ Đức khẽ chíu mày, nhìn chăm chú vào bản đồ không gian thu nhỏ trước người do cát bụi tạo thành. Dựa vào bản đồ không gian do cát bụi tạo thành này, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ kế hoạch. Hiện giờ tất cả mọi thứ đều đang tiến hành theo kế hoạch của hắn, đám Cửu U ma thần liên tục tiến vào các không gian gϊếŧ chóc trắng trợn, một số không gian nhỏ không ổn định đã hoàn toàn bị đám Cửu U ma thần hủy diệt. Mệnh lệnh của Chủ Thần thứ mười bốn đã hoàn thành bước đầu, hắn cần phải suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Đột nhiên, khí tức của đám Cửu U ma thần lần lượt biến mất trong đầu Ám Cát Cổ Đức một cách nhanh chóng. Lúc đầu hắn còn chưa để ý, chỉ cho là đám nhân tộc Thái Cổ co cụm trong một không gian kia đồng thời xuất động, cũng không quan tâm đến chút tổn thất nhỏ nhặt này. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, khí tức của mấy vạn Cửu U ma thần đã hoàn toàn biến mất.
“Xảy ra chuyện gì?” - Ám Cát Cổ Đức đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Bản đồ không gian mỏng như lụa do cát bụi tạo thành ở trước người lập tức tiêu tan, hóa thành một chùm hạt cát chui vào trong lòng bàn tay hắn.
“Không hay, Thái Cổ lại xuất động đại quân!” - Ám Cát Cổ Đức cuối cùng nghĩ đến điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng không gian Thái Cổ. Là người hầu của Chủ Thần thứ mười bốn, giữa hắn và đám Cửu U ma thần có một sự liên hệ rất kỳ diệu.
Ám Cát Cổ Đức nhìn về hướng Thái Cổ, hai con ngươi đột nhiên trở nên đen kịt như mực nước chảy ra, nhanh chóng nhuộm cả cặp mắt thành một mảng đen kịt, không mang theo một chút màu sắc nào khác.
“Bồng!”
Mái tóc dài đen nhánh của Ám Cát Cổ Đức không gió tự phất lên. Khi mái tóc rũ xuống, khí tức linh hồn trong cơ thể hắn đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại một thân xác đứng trong vòng vây của đám Cửu U ma thần không nhúc nhích.
Trong chiến trường ở gần Thái Cổ, Cửu U ma thần và đại quân Thần cấp hậu kỳ đang chiến đấu kịch liệt với nhau. Vô số Cửu U ma thần bị cao thủ Thần cấp hậu kỳ cuốn vào lĩnh vực, dựa vào lợi thế của lĩnh vực để giao chiến. Chiến đấu vô cùng kịch liệt, Phong Vân Vô Kỵ, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thì đứng thành hình tam giác ở phía sau lược trận.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng nhìn chăm chú vào toàn bộ chiến trường, cũng không có dấu hiệu muốn ra tay. Đây là một cuộc thử luyện đối với nhân tộc Thái Cổ, chỉ khi nào quen thuộc với phương thức chiến đấu của Cửu U ma thần, nhân loại Thái Cổ trong trận chiến tương lai mới không rơi vào thế yếu. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí không dùng lĩnh vực quy tắc của kiếm, nhằm để cho những cao thủ Thái Cổ nhanh chóng quen thuộc cách chiến đấu với Cửu U ma thần.
“Ầm ầm ầm!”
Biến hóa chợt xảy ra. Phía sau chiến trường, mấy ngàn tên Cửu U ma thần còn không bị cuốn vào lĩnh vực, đang kịch chiến với nhân loại Thái Cổ, đột nhiên phát ra Cửu U ma khí như dời non lấp biển, ép đối thủ trước người tách ra, sau đó thân hình lóe lên, mang theo tiếng rít hóa thành những vệt cầu vồng đen từ các hướng bắn ngược trở về, tụ lại thành một khối.
- Phong Vân Vô Kỵ…
Một giọng nói kỳ dị đồng thời phát ra từ trong miệng mấy ngàn Cửu U ma thần tụ lại thành một cụm, trong mắt bọn chúng lập loè ánh sáng khác thường, thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.
- Lui xuống!
Tay áo Phong Vân Vô Kỵ phất lên, lập tức ra lệnh cho đại quân Thần cấp hậu kỳ vốn đang chuẩn bị lao đến rút lui, sau đó tiến lên trước một bước, nói:
- Ám Cát Cổ Đức?
Từ trên người mấy ngàn tên Cửu U ma thần hành động khác thường kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được khí tức linh hồn thuộc về Ám Cát Cổ Đức.
- Hà hà!
Mấy ngàn tên Cửu U ma thần đồng thời gật đầu, trông rất quái dị giống như cùng một người:
- Kiếm Thần, chúng ta sẽ còn gặp mặt.
Lời nói vừa dứt, mấy ngàn tên Cửu U ma thần liền quay người lại, nhanh như gió bay vυ"t vào sâu trong vũ trụ.
Trông thấy mấy ngàn Cửu U ma thần còn sót lại sắp biến mất vào trong bóng tối, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ.
Nhìn đám Cửu U ma thần phía xa hóa thành những tia chớp ngoằn ngoèo bay vυ"t đi, Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt lắc đầu một cái, sau đó vươn tay ra. Sau một tiếng ngân réo rắt, một vệt sáng màu đen từ trong tay áo trượt ra, chui vào trong bàn tay hắn. Vệt sáng rung lên, trong nháy mắt hóa thành một thanh trường kiếm dài ba thước không chuôi, chính là Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà hắn đã rất lâu không dùng
“Vèo!”
Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vung lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền thoát khỏi tay, mang theo tiếng ngân vô cùng réo rắt, vẽ nên một đường cong hình chữ “S” to lớn trong hư không, sau đó tốc độ đột nhiên tăng vọt, biến mất vào trong bóng tối.
Ám Cát Cổ Đức đang dựa vào giao ước thừa kế từ An Đức Liệt, điều khiển mấy ngàn Cửu U ma thần bay nhanh về hướng mình, đột nhiên cảm giác được một uy hϊếp mạnh mẽ từ phía sau truyền đến. Tâm niệm xoay chuyển, hắn lập tức điều khiển mấy trăm Cửu U ma thần xoay người lại, đồng thời gầm lên một tiếng, Cửu U ma khí trong cơ thể dâng trào, chuẩn bị nghênh đón công kích từ phía sau. Không ngờ đám Cửu U ma thần vừa mới vận khí, Ám Cát Cổ Đức đột nhiên cảm giác hệ thống quy tắc chung quanh dao động kịch liệt, đám Cửu U ma thần vốn ngưng tụ chân khí trong cơ thể bỗng mất đi khống chế, Cửu U ma khí lập tức cắn trả. Đứng trước “quy tắc của kiếm” của Phong Vân Vô Kỵ, tất cả hành động công kích đều sẽ hóa thành vũ khí sắc bén công kích chính mình.
“Xoẹt!”
Đám Cửu U ma thần do Ám Cát Cổ Đức điều khiển chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó không còn biết gì nữa. Không chỉ như vậy, Ám Cát Cổ Đức cũng gần như đồng thời mất đi khống chế đối với mấy ngàn Cửu U ma thần này.
“Ầm ầm ầm!”
Mấy ngàn Cửu U ma thần đồng thời ngã xuống. Trước mặt Đệ Ngũ Kiếm Đảm, thân thể cường hãn của đám Cửu U ma thần lại giống như đậu hủ, mấy ngàn chiếc đầu gần như cùng lúc bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm chém xuống.
“Ong!”
Đệ Ngũ Kiếm Đảm lơ lửng phía trên thi thể mấy ngàn Cửu U ma thần, thân kiếm rung động giống như muốn kể công với chủ nhân.
“Bồng!”
Phía sau đại quân, tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ rung động, thân hình hóa thành một vệt trắng nhàn nhạt mắt thường khó nhìn thấy, bay vυ"t về phía đám Cửu U ma thần đang rút lui. Khi bay qua phía trên mấy ngàn thi thể Cửu U ma thần trôi nổi, tay phải của hắn vẫy một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền vẽ nên một đường cong to lớn trong hư không, chui vào trong tay.
“Đáng chết!” – Trong vòng vây của đám Cửu U ma thần, Ám Cát Cổ Đức không nhúc nhích cuối cùng tỉnh lại, màu đen trong mắt nhanh chóng rút đi, bàn tay trong ống tay áo nổi lên gân xanh. Năm ngón tay hắn xiết chặt phát ra một trận tiếng lốp đốp đáng sợ.
“Ầm!”
Ám Cát Cổ Đức đứng yên một lúc giữa hư không, sắc mặt lúc sáng lúc tối, đột nhiên vung quyền đánh vào hư không trước người, nhìn về hướng Thái Cổ oán hận nói:
- Phong Vân Vô Kỵ, chúng ta còn sẽ gặp lại. Mười vạn Cửu U ma thần này xem như là quà gặp mặt cho ngươi, nhưng sớm muộn sẽ gì ta cũng sẽ lấy lại món quà này từ ngươi.
Dứt lời Ám Cát Cổ Đức liền phất tay áo một cái, dẫn theo một đám Cửu U ma thần hộ vệ bên cạnh nhanh chóng rời đi. Sau khi hắn rời đi không lâu, không gian nơi hắn vừa đứng đột nhiên nổ tung, lực lượng bóng tối thuần túy lập tức phá hủy toàn bộ tin tức của hắn lưu lại trong hư không.
Một lúc sau, ánh sáng chợt lóe lên trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ người mặc áo trắng, tay cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm bỗng xuất hiện ở nơi cuối cùng Ám Cát Cổ Đức dừng lại. Trong hư không vẫn còn lưu lại khí tức dày đặc của lực lượng bóng tối. Phong Vân Vô Kỵ đứng trong khoảng hư không bị phá hủy này, lẳng lặng nhìn về hướng Ám Cát Cổ Đức biến mất, cũng không có ý định đuổi theo.
Tốc độ của Ám Cát Cổ Đức rất nhanh, nhưng hắn lại không hề che giấu khí tức của mình. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy hắn kêu gọi đám Cửu U ma thần đang gϊếŧ chóc trong những không gian khác, cùng nhau đi về hướng trung tâm vũ trụ nơi Hư Vô Chi Quân trấn giữ.
“Ám Cát Cổ Đức… rốt cuộc muốn làm gì?” - Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày. Hành động trắng trợn này của đối phương dường như là cố ý để cho hắn nhìn thấy, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
- Chí Tôn!
Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang cúi đầu trầm tư, phía xa bỗng có hai bóng người như chim ưng lớn vượt qua tầng tầng hư không bay đến, chính là Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.
- Các người đã tới rồi.
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại.
- Vâng, Chí Tôn có phát hiện gì không?
Độc Cô Vô Thương hỏi.
- Không có gì, chúng ta đi thôi!
Dứt lời Phong Vân Vô Kỵ liền bay về Thái Cổ, đột nhiên một chùm bụi bặm nhỏ bé nơi khóe mắt đã thu hút sự chú ý của hắn. Bàn tay vươn ra, đám bụi nhàn nhạt không nổi bật kia liền bay vào trong tay hắn. Đây là một chùm cát bụi màu vàng nhạt. Chân mày hắn nhíu lại, đám bụi này vốn không thể xuất hiện ở đây.
Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ liền nhắm hai mắt lại, thi triển năng lực ý niệm mô phỏng. Trong ánh mắt của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, trên người Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng hiện lên khí tức nhàn nhạt tương tự như Ám Cát Cổ Đức. Nhưng rất nhanh hắn lại mở mắt ra. Tin tức ở nơi này đã bị ngoại lực phá hủy, thứ để lại cho hắn chỉ là tin tức hỗn loạn tàn phá, đây là do một chưởng của Ám Cát Cổ Đức trước khi rời đi gây nên.
“Ha ha, Ám Cát Cổ Đức, ngươi ra tay vẫn còn không đủ sạch gọn.” - Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười một tiếng, kiếm xá lợi giữa trán nhảy lên, tinh thần lực hùng hậu lập tức khoách triển ra. Tay phải của hắn vuốt lên hư không, nhất thời tất cả quy tắc trong một góc hư không này đều dao động.
Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ lại nhắm mắt thi triển ý niệm mô phỏng. Lần này những dòng tin tức hoàn chỉnh điên cuồng tràn vào trong đầu hắn. Những tin tức này tạo thành từng hình ảnh trong đầu, trên mỗi hình ảnh đều có Ám Cát Cổ Đức, còn có chùm cát bụi kia.
- Độc Cô tiền bối, Tây Môn huynh, ta có một việc muốn nhờ các người!
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, nói với hai người bên cạnh.
- Không dám, xin Chí Tôn dặn dò!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, sau đó một luồng tinh thần lực tiến vào trong biển ý thức của hai người, lưu lại một phần dấu ấn tinh thần vừa mới nhìn thấy, nói:
- Chuyện này xin nhờ các người. Ta tin tưởng với thực lực của các người, cũng đủ cho Ám Cát Cổ Đức phải chịu thiệt thòi rồi.
Phong Vân Vô Kỵ đã lưu lại trong đầu hai người những hình ảnh liên quan đến Ám Cát Cổ Đức. Trong mỗi hình ảnh, trước người Ám Cát Cổ Đức đều có một tấm bản đồ không gian do cát bụi tạo thành, đó là kế hoạch chỉ rõ thời cơ tấn công. Mà lúc này Ám Cát Cổ Đức vẫn không hề hay biết bố trí của hắn đã bị người ta vạch trần.
“Ta sẽ để lại dấu ấn trên người các người, nếu như hành động gặp trở ngại thì ta sẽ xuất hiện kịp thời.” - Nói xong những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền biến mất trong hư không mênh mông.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc nhìn nhau cười một tiếng. Có bản đồ kế hoạch chỉ rõ hành động của Ám Cát Cổ Đức, hai người hoàn toàn có lòng tin sẽ cho hắn một đòn chí mạng.
Trong dãy núi mênh mông ở phía tây Đông Hải Thái Cổ.
Thành Hoàng Kim cổ xưa được bao phủ trong một tầng ánh sáng tím mờ mịt, lẳng lặng đứng sừng sững tại dãy núi này. Bên trong thành Hoàng Kim bóng người nhốn nháo, những pháp tu mặc các loại pháp bào khác nhau, hoặc ngồi trên mặt đất nhắm mắt minh tư, hoặc cưỡi trên pháp khí tỏa ra ánh sáng lơ lửng giữa không trung. Khắp nơi trong ngoài thành Hoàng Kim đều có đệ tử pháp tu, cảnh tượng có vẻ rất bận rộn.
“Bùng!”
Một luồng gió nhẹ thổi qua, thân hình của Phong Vân Vô Kỵ liền xuất hiện trong hư không đối diện thành Hoàng Kim to lớn. Khi hắn xuất hiện phía trên thành Hoàng Kim, đám người pháp tu vốn đông đúc bận rộn đột nhiên an tĩnh lại.
- Tham kiến Tân Tổ!
Giọng nói vang dội truyền khắp chân trời. Trên không trung và dưới mặt đất của thành Hoàng Kim, vô số đệ tử pháp tu lộ ra vẻ vui mừng, cung kính quỳ rạp xuống đất. Trong trí nhớ của mọi người, vị Tân Tổ của pháp tu này đã rất lâu rồi không xuất hiện ở thành Hoàng Kim.
“Cạch!”
Tháp nhọn của thành Hoàng Kim đột nhiên mở rộng, một người cất bước đi ra, chính là Thánh Giả. Y có vẻ như không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện ở nơi này nhanh như vậy, liền kinh ngạc nói:
- Vô Kỵ!
Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một bóng trắng lướt qua phía trên đám đệ tử pháp tu, xuất hiện trên ngọn tháp thứ ba của thành Hoàng Kim. Đám đệ tử pháp tu phía dưới đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ đã sớm nghe nói người thừa kế do Pháp Tổ lựa chọn này vốn tu luyện võ đạo, hôm nay đã trở thành Chí Tôn của Thái Cổ, không ngờ màn hào quang màu tím có thể ngăn cản võ giả lại không hề có tác dụng với y. Không chỉ như vậy, trong khoảng thời gian này mọi người đã bày tầng tầng trận pháp có năng lực lớn ở trong ngoài thành Hoàng Kim, nhưng vị Tân Tổ này giống như đã sớm phát hiện, không hề chạm vào bất kỳ trận pháp nào, tốc độ không giảm lướt qua phía trên thành Hoàng Kim.
- Vô Kỵ, tu vi pháp thuật của ngươi hình như đã tiến bộ rất nhiều.
Biểu tình của đám đệ tử pháp tu dưới thành đều in vào trong mắt Thánh Giả. Đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng y cảm thấy rất vui mừng. Mặc dù pháp tu giả cũng không để ý đến bối cảnh võ tu của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng nhìn thấy vị Chí Tôn của Thái Cổ này còn có tu vi pháp thuật cực cao, đối với Thánh Giả hay pháp tu bình thường đều là một chuyện rất đáng vui mừng.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, hờ hững nói:
- Ta đã sớm xem qua Thánh Điển, mặc dù không dốc lòng tu luyện, nhưng một pháp thông thì vạn pháp thông, những lời này vốn có trong Thánh Điển. Mặc dù ta không chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, nhưng cũng nắm giữ được bản nguyên của pháp thuật.
Thánh Giả mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
- Ngươi đã chuẩn bị đi đến nơi tận cùng của pháp tu rồi chứ?
- Ừm.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói:
- Tất cả công việc của Thái Cổ đều đã thu xếp ổn thỏa, trước mắt ma tộc cũng không nhiều khả năng tấn công vào Thái Cổ. Ta định nhân dịp này đi đến nơi tận cùng của pháp tu một chuyến, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Thánh Giả đã sớm hiểu được. Sau đó trong ánh mắt của đám đệ tử pháp tu, hai người Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả liền bay lên không, dần dần biến mất phía trên thành Hoàng Kim.
Vũ trụ rộng lớn vô biên. Sau khi ra khỏi Thái Cổ, Thánh Giả đã lựa chọn một con đường vắng vẻ, tiến về phía trước trong hư không tối đen, xuyên qua không gian vô tận và những vành đai vẫn thạch. Trên đường đi Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả đã tiêu diệt rất nhiều yêu ma, cuối cùng xuất hiện trước mặt hai người chỉ hoàn toàn là bóng tối vô tận, không có bất kỳ thứ gì. Thứ duy nhất có thể chỉ rõ phương hướng là trí nhớ của Thánh Giả. Trên đường đi hai người cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng tiến về phía trước trong bóng tối.
Xuất hiện trước mặt hai người vĩnh viễn là một khoảng bóng tối không hề biến đổi. Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Thánh Giả ngừng lại, xoay người nói:
- Đến rồi.
Cách hai người không xa, trong hư không tối đen vô tận có một vòng xoáy màu đen to lớn bán kính đạt đến mấy ngàn cây số vắt ngang ở trước người. Mặc dù còn cách rất xa, nhưng hai người đều cảm nhận được lực hút to lớn từ trong vòng xoáy màu đen này phát ra.
- Nơi tận cùng của pháp tu là ở trong hố đen này.
Thánh Giả chỉ vào vòng xoáy màu đen to lớn trước mắt nói:
- Nơi này có bố trí rất nhiều trận pháp, nếu không hiểu rõ về trận pháp thì rất dễ bị công kích. Ngươi hãy đi theo ta!
Dứt lời Thánh Giả liền tiến lên, men theo lực hút mạnh mẽ kia bay về hướng trung tâm vòng xoáy màu đen. Ở giữa đường, pháp bào của y tung bay, toàn thân đột nhiên được bao phủ trong một lớp hào quang năm màu, từ từ biến mất trong thông đạo tối đen.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không lập tức đi theo Thánh Giả, ngược lại quay đầu nhìn về phía tây vòng xoáy màu đen to lớn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn luôn cảm thấy trong khoảng hư không trống rỗng kia dường như có vẻ khác thường, có một ít tin tức đứt quãng trôi dạt đến đây. Trong hư không loáng thoáng còn sót lại dao động của thần lực.
- Vô Kỵ!
Sâu trong vòng xoáy bỗng vang lên tiếng gọi, Thánh Giả vốn đã biến mất trong vòng xoáy lại từ trong bóng tối xuất hiện, đứng ở nơi miệng vòng xoáy màu đen, sắc mặt có phần đỏ ửng, toàn thân bừng lên ánh sáng, dường như đang cố sức ngăn cản lực hút mạnh mẽ từ cửa động.
Tạp niệm trong đầu nhanh chóng rút đi, Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng bay lên, theo lực hút càng lúc càng mạnh tiến đến gần Thánh Giả.
- Đây là một hố đen của thiên nhiên, sư tôn đã cải tạo nó một chút, biến nó thành nơi tận cùng của pháp tu. Thông đạo này khá phức tạp, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị hút đến nơi nào không biết.
Thánh Giả lên tiếng giải thích, dứt lời lại chìm vào sâu trong vòng xoáy. Phong Vân Vô Kỵ không nói lời nào, lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Bên trong vòng xoáy màu đen là một thông đạo không gian quanh co, bên vách đầy nếp gấp giống như trong ruột của một quái thú to lớn. Trong bóng tối thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp sáng chói ngoằn ngoèo, khiến bên trong thông đạo càng cỏ vẻ thần bí. Đi xuống bên dưới lực hút càng lúc càng lớn, Phong Vân Vô Kỵ không thể không vận chuyển chân nguyên trong cơ thể để chống lại lực hút to lớn này.
“Ầm ầm!”
Trong thông đạo tiếng sấm càng lúc càng lớn, những ngã ba không biết dẫn đến nơi nào thỉnh thoảng lại lướt qua trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng dường như vẫn chưa đến đầu cuối.
Ở nơi tận cùng của pháp tu gần chỗ Pháp Tổ qua đời này, hai người đều yên lặng. Trong mắt Thánh Giả thỉnh thoảng lộ ra vẻ đau khổ và suy tư, giống như đang nhớ về quê nhà. Còn Phong Vân Vô Kỵ lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, những ý niệm thỉnh thoảng lại lướt qua trong đầu. Đây là nơi qua đời của cao thủ nhân tộc duy nhất có thể leo lên ngôi vị của thần, mà tất cả những thứ liên quan đến y vẫn là bí mật tại Thái Cổ.
- Đến rồi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của Thánh Giả đột nhiên vang lên từ trong bóng tối. Vừa dứt lời, phía trước bỗng xuất hiện một tia sáng, sau đó một lực hút mãnh liệt truyền đến. Lực hút này rất mạnh, so với Đệ Nhất phân thần toàn lực thi triển Hấp Tinh đại pháp cũng không kém bao nhiêu. Phong Vân Vô Kỵ đang định toàn lực chống cự, chợt khôi phục tinh thần lại, men theo lực hút kia bay về phía trước.
“Ầm!”
Sau một tiếng vang lớn long trời lở đất, Phong Vân Vô Kỵ bị lực hút mãnh liệt kia hút vào, tiếp đó chợt cảm thấy trước mắt rộng rãi sáng ngời, mà lực hút cũng biến mất không thấy.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy rõ ràng thế giới phía sau vòng xoáy màu đen, một loại cảm giác rung động liền dâng lên trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng nơi tận cùng của pháp tu là một không gian do Pháp Tổ sáng tạo ra, tất nhiên sẽ có trời có đất, thậm chí giống như một không gian bình thường khác, nhưng thực tế thì không phải.
Trước mắt Phong Vân Vô Kỵ là một khoảng hư không khác. Trong hư không mênh mông bị bóng tối bao phủ, không có trời cũng không có đất, có chỉ bóng tối và hư vô tận cùng. Trong không gian rộng lớn này, vô số nhân loại ngồi xếp bằng thành một đoàn lẳng lặng trôi nổi trong hư không, trên người bọn họ phát ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt, trải dài từ xa đến gần.
Từ xa nhìn lại, nơi tận cùng của pháp tu giống như một khoảng vũ trụ khác, còn những cao thủ pháp tu đang trong ngủ mê này là các ngôi sao phát ra ánh sáng yếu ớt trong vũ trụ. Toàn bộ không gian tràn đầy một cảm giác thê lương. Khi bước vào không gian tối đen này, Phong Vân Vô Kỵ liền cảm nhận được một sự đau thương và hoài niệm, tâm tình này từ các hướng tản mát ra, hợp thành một dòng nước lũ trong hư vô, cuồn cuộn chảy khắp nơi tận cùng của pháp tu này.
- Đây là nơi tận cùng của pháp tu sao?
- Đúng vậy, đây chính là nơi tận cùng của pháp tu.
Thánh Giả trả lời, trong giọng nói lộ ra sự thất vọng. Trong không gian này đều là sư huynh sư đệ của y, là đệ tử của phái pháp tu. Khi sư tôn qua đời, bọn họ đều bảo vệ ở bên cạnh sư tôn, còn y thì lại phiêu bạt ở bên ngoài. Nghĩ đến đây, giữa đôi lông mày của y lại hiện lên một vệt mây đen đau khổ.
Cách Thánh Giả không xa, một nam tử tóc đen bù xù, dưới cằm có ba chòm râu đen đang ngồi xếp bằng bất động, đôi tay khép lại trước ngực, đột nhiên giống như cảm ứng được điều gì, mí mắt run rẩy mấy cái, mở mắt ra nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời quát lớn:
- Người nào?
Tiếng hét này giống như tiếng sấm cuồn cuộn lan ra khắp nơi tận cùng của pháp tu. Những cặp mắt từ trong bóng tối mở ra, sau đó tiếng tay áo vang lên, những bóng đen cầm pháp khí trong tay lập tức từ các nơi bay đến.
- Xảy ra chuyện gì?
Tiếng hỏi vang lên. Bên cạnh nam tử trung niên dưới cằm có ba chùm râu đen nhanh chóng xuất hiện một đám cao thủ pháp tu, khí tức như sông biển cuồn cuộn. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thánh Giả thì tất cả lời nói đều dừng lại.
- Tham kiến Thánh Giả đại nhân!
Mọi người thi lễ một cái, cung kính nói.
- Chư vị sư huynh không cần đa lễ!
- Sư huynh, vị này là?
Cao thủ pháp tu trung niên vừa hét lớn dưới cằm có ba chùm râu đen, trên người mặc áo bào xanh, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ liền nghi hoặc hỏi. Vừa rồi bởi vì nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, vị pháp tu trung niên mới đột nhiên thức tỉnh, sau đó y mới chú ý đến Thánh Giả, tự biết mình nghĩ sai.
- Vị này chính là Tân Tổ của tộc ta, cũng là Phong Vân Vô Kỵ trong lời tiên đoán của sư tôn.
Thánh Giả mỉm cười giới thiệu.
- A!
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, dường như không dám tin người trước mắt này lại chính là tộc nhân Thái Cổ trong lời tiên đoán của Pháp Tổ.
- Tham kiến Tân Tổ!
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn và kinh ngạc, mọi người vẫn cung kính thi lễ với vị Tân Tổ chưa bao giờ gặp mặt này. Trong lòng mọi người, vị nam tử mặc áo trắng này cả người đều bao trùm trong sự thần bí, mái tóc dài trắng như tuyết, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng pha lẫn chút tang thương kia càng tăng thêm sự nghi hoặc của bọn họ.
“Trên người y có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện, mới khiến cho mái tóc của y biến thành màu trắng như vậy.” - Trong lòng mọi người yên lặng thầm nghĩ.
- Chư vị xin đứng lên!
- Tạ Tân Tổ!
Bên cạnh Thánh Giả, trong hư không đột nhiên nổi lên một trận dao động kỳ dị. Trong nháy mắt, một lão nhân mặc áo bào màu bạc, râu tóc bạc trắng, trên trán đầy nếp nhăn từ trong bóng tối xuất hiện. Vừa nhìn thấy Thánh Giả, trong mắt lão nhân kia liền hiện lên vẻ ướŧ áŧ, kích động nói:
- Sư huynh, cuối cùng huynh đã trở lại rồi!
- Phục Ma sư huynh!
Thánh Giả vừa nhìn thấy lão nhân kia cũng tỏ ra kích động.
- Sư huynh!
Trong mắt lão nhân rơm rớm lệ:
- Sao bây giờ huynh mới trở về? Sư tôn… sư tôn đã chết rồi.
Lão nhân nghẹn ngào, trong mắt ngân ngấn nước. Mọi người chung quanh nghe vậy đều lộ ra vẻ nhớ thương. Pháp Tổ Phục Hy là người sáng lập nên pháp tu, cảm giác của tất cả tộc pháp tu đối với Pháp Tổ không cần nói cũng biết.
- Ngày đó sư tôn bảo ta trở về Thái Cổ từng có nghiêm lệnh, không có mệnh lệnh của sư tôn thì không được trở về nơi tận cùng của pháp tu, chỉ khi nào thời cơ đến mới có thể trở về. Khi sư tôn qua đời, ta cũng muốn trở về nơi tận cùng của pháp tu, nhưng nhớ đến lời dặn của sư tôn nên không dám vi phạm…
Thánh Giả nói đến đây không khỏi nghẹn ngào rơi lệ.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, biết rằng Thánh Giả và đám cao thủ pháp tu đã rất lâu không gặp mặt, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn bàn luận, những vì ngại mình ở bên cạnh nên có phần bất tiện, vì vậy liền nói:
- Thánh Giả, nếu đã đến nơi tận cùng của pháp tu thì ta muốn đi khắp nơi xem thử một chút, không quấy rầy chư vị nữa.
Thánh Giả hiểu ý liền cảm kích gật đầu. Ngày đó Pháp Tổ Phục Hy để lại mệnh lệnh, bảo y không được trở về nơi tận cùng của pháp tu, trong lòng y trăm điều không thể lý giải. Đến sau này tin tức Phục Hy qua đời truyền đến Thái Cổ, y cuối cùng mới hiểu được. Hành động bày bát quái suy diễn thành thần nguy hiểm rất lớn, với sự hiểu biết của sư tôn, khi ánh sáng trắng kia xuất hiện nhất định mình sẽ xông tới… Ngày đó sự đau đớn trong lòng thật khó nói rõ thành lời. Cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ yêu cầu đi đến nơi tận cùng của pháp tu, Thánh Giả mới hiểu được thời cơ thích hợp nhất mà sư tôn nói đến là gì.
“Cám ơn ngươi, Vô Kỵ!” – Giọng nói của Thánh Giả vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cũng không nói gì, chỉ gật đầu với mọi người, sau đó tùy ý chọn một hướng bay đi.
“Vô Kỵ, nếu như ngươi biết chút gì đó thì có thể đến nơi ở của sư tôn xem thử một chút. Nơi ở của sư tôn là ngay chính giữa không gian này.” – Trước khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Thánh Giả bỗng dùng tâm niệm thông báo.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ biến mất vào trong bóng, Thánh Giả cuối cùng dời mắt đi, tụ họp cùng với các sư huynh đệ.
Sau khi từ biệt Thánh Giả, Phong Vân Vô Kỵ một mình chậm rãi bước đi trong bóng tối. Những cao thủ pháp tu chìm vào ngủ say, được bao phủ trong ánh sáng màu sắc khác nhau, lần lượt lướt qua bên cạnh hắn. Sự xuất hiện của hắn không hề làm kinh động đến những cao thủ pháp tu đang tu luyện này.
Nhìn khắp bốn phía, vô số cao thủ pháp tu như sao trên trời lơ lửng trong bóng tối. Khi trông thấy được cao thủ pháp tu chìm vào trong ngủ mê này, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã hiểu được, vì sao năm đó pháp tu có đủ tư cách chống lại võ tu, mặc dù cuối cùng bọn họ đã thất bại, đi vào trong hư không này.
Nơi tận cùng của pháp tu vô cùng yên tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng đi xuyên qua hư không. Sự thê lương và thương nhớ của đám pháp tu giả tràn ngập trong khoảng không gian này. Cứ đi tới không mục đích như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng một luồng khí tức xót thương trong hư không bỗng thu hút sự chú ý của hắn.
Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, đưa mắt nhìn lại. Trước người hắn xuất hiện một khối đất bằng phẳng, nhìn kỹ lại thì khối đất bằng phẳng này lại do một khối sắt lạnh đen kịt đúc thành. Điều khiến hắn chú ý không phải là khối huyền thiết to lớn mặt ngoài có vẻ sặc sỡ, mà là một căn nhà cỏ đơn sơ lẳng lặng đứng giữa khối huyền thiết này.
Căn nhà cỏ nhó bé này không khác gì so với những căn nhà cỏ đơn sơ mà nhân loại bình thường cư trú ở bất kỳ không gian nào, nhưng luồng khí tức xót thương to lớn mà Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được trong hư không lại chính từ trong căn nhà cỏ không nổi bật này phát ra.
“Cộp!”
Theo tiếng bước chân trong trẻo, Phong Vân Vô Kỵ bước lên sàn nhà do sắt lạnh đen kịt tạo thành. Sau khi đi qua một đoạn, cuối cùng hắn đã đến trước cánh cửa gỗ của căn nhà cỏ này, trông thấy trước cửa gỗ có đề hai hàng chữ mạnh mẽ.
Bên trái: “Nhất niệm sinh, hư không dò hỏi tìm một đường!”
Bên phải: “Bày bát quái, vô tận biến số nhân thắng thiên!”