- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến
- Chương 38: Cố chấp cũng là một loại tâm ma
Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến
Chương 38: Cố chấp cũng là một loại tâm ma
Trên mảnh đất thê lương, phía sau đám người mấy gốc ngô đồng, Quân Thiên Thương mặc áo xanh, cả người tỏa ra khí tức nho nhã phong độ của người trí thức, lẳng lặng đứng bên cạnh một gốc ngô đồng trơ trọi, vỏ cây biến thành màu đen, im lặng không nói gì.
Đối với cái chết của Trì Thương, Quân Thiên Thương có phần tiếc nuối, cũng có phần cảm động, nhưng lại không cảm thấy bi thương như Phong Vân Vô Kỵ. Đối với y thì cái chết chẳng là gì cả. Dù là Đao vực ban đầu vất vả xây dựng bị một đao kinh người của Chiến Đế hóa thành băng tuyết, vô số cao thủ Đao vực hóa thành tượng băng, sinh cơ biến mất, Quân Thiên Thương cũng chưa từng quá bi thương, huống hồ là hôm nay.
Quân Thiên Thương đã nhìn thấy quá nhiều cái chết. Từ trước đến nay nhân tộc Thái Cổ vẫn không ngừng chết đi, sau hôm nay vẫn sẽ có rất nhiều tộc nhân Thái Cổ phải nằm xuống.
“Đây là một thời loạn thế. Thân ở Thái Cổ thì cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bao gồm cái chết của tất cả thân nhân bên cạnh, cùng với tùy thời hi sinh thân mình, Vô Kỵ.” - Quân Thiên Thương yên lặng nhìn chăm chú vào bóng người màu trắng cao lớn đứng trong đám người, trong cặp mắt trong vắt không lân một chút tạp chất nào phản chiếu rõ ràng mái tóc dài trắng như tuyết theo gió lay động: “Từ khi ngươi phi thăng Thái Cổ đến nay, hiện giờ mới xem như thật sự trưởng thành.”
“Trước kia, ta dùng thế giới luân hồi để rèn luyện ý chí của ngươi, giúp ngươi hiểu rõ phương hướng và mục tiêu trong cả đời. Nhưng muốn rèn luyện linh hồn, thế giới linh hồn của ta cũng không thể nào trợ giúp được. Không trải qua thực tế tàn nhẫn, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu rõ được thế giới chờ đợi ngươi tàn khốc như thế nào.” - Ánh mắt từ lướt qua mọi người, Quân Thiên Thương nhìn mây đen âm trầm trên bầu trời. Trong thoáng chốc, y lại nhớ đến cảnh tượng khi thánh thú Thanh Long chết đi.
- Trời đất… một luân hồi.
Quân Thiên Thương khẽ lẩm bẩm. Chẳng biết tại sao, trên mặt y bỗng nở một nụ cười như được giải thoát .
“Trời đất này không ngừng tuần hoàn, tự hình thành một luân hồi. Ngay cả trời đất cũng không tránh được, huống hồ là con người.” - Quân Thiên Thương đứng chắp tay nhìn lên trời cao, mỉm cười im lặng. Giờ phút này y đã được giải thoát.
Xoay người lại, Quân Thiên Thương mang theo nụ cười giải thoát kia, thản nhiên và ung dung cất bước đi ra bên ngoài bình nguyên dung nham.
Cố chấp cũng là một loại tâm ma.
Khi Đao vực bị hủy diệt, Quân Thiên Thương cho rằng mình đã từ bỏ, nhưng y không làm được.
Luân hồi là vô tình nhất. Thời gian tu luyện và bế quan dài đằng đẵng cũng không thể khiến y bước ra một bước cuối cùng. Nhưng tại giây phút Thanh Long bỏ mình, y đã ngộ ra.
Trời đất là vô tình nhất. Mạnh như thánh thú Thanh Long, tại khoảnh khắc sinh ra ý thức cũng không thoát khỏi vận mệnh hi sinh, huống hồ là loài người hèn mọn.
Luân hồi là vô tình nhất. Nếu như muốn thành tựu cảnh giới tối cao, chỉ có từ bỏ chấp niệm cuối cùng, đó là sinh mệnh.
Dùng sinh mệnh để thành toàn luân hồi tàn khốc và vô tình, đó mới là luân hồi cuối cùng.
“Vô Kỵ, hẹn gặp lại! Hi vọng lần sau khi chúng ta gặp mặt, cũng là lúc chúng ta có thể chung vai gánh vác sự sinh tồn của chủng tộc này.” - Quay lưng về phía mọi người, trong lòng Quân Thiên Thương lẩm bẩm, bước ra một bước, bóng người chợt trở nên mờ ảo nước gợn. Một vòng luân hồi màu xanh nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trong hư không, còn thân hình Quân Thiên Thương lại dần dần biến mất.
Dưới cây ngô đồng, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có dự cảm, đột nhiên quay đầu lại, mái tóc trắng bay lên, nhưng chỉ nhìn thấy một lọn tóc xanh cuối cùng, mang theo một sự ung dung và thoải mái biến mất trong hư không.
Cảnh ngộ của chúng ta quyết định sứ mạng và vận mệnh khác nhau của chúng ta. Đối với mỗi người, trở thành Chí Tôn cũng không phải là sứ mạng cuối cùng. Nhân vật nhỏ cũng đồng dạng sở hữu sứ manh của nhân vật nhỏ.
Đối với người đã trải qua tình cảnh khốc liệt sau cuộc chiến thần ma, nhìn thấy đông đảo tộc nhân chết thảm như Quân Thiên Thương, mục đích ban đầu của Luân Hồi quyết không phải là nhắm vào chư thần cao cao tại thượng kia.
Quân Thiên Thương rời đi kiên quyết và thoải mái, bóng người màu xanh nhanh chóng xuyên qua vô số không gian, biến mất ở trước mặt mọi người. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng nhìn Quân Thiên Thương rời đi, trong lòng lại không hề dao động. Cái chết của Trì Thương đã mang đi một chút ấm áp cuối cùng trong lòng hắn, khiến cho cả trái tim hắn hóa thành một ngôi giếng cổ đóng băng, không vui buồn cũng không dao động.
- Ta muốn một mình yên tĩnh một chút.
Xoay người lại, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói. Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó lặng lẽ gật đầu một cái.
- Vô Kỵ, chúng tôi đi trước…
Mọi người nói.
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt gật đầu một cái, từng sợi tóc mai bên tai như tuyết phất phơ. Mọi người nhìn thấy đều ưu tư, trong lòng thổn thức không thôi.
Quay đầu lại liếc nhìn nơi Trì Thương chìm xuống, trong mắt Bạch Hổ Chí Tôn thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn. Khóe mắt lướt qua mái tóc trắng bạc của Kiếm Thần, sự hổ thẹn trong lòng y càng sâu hơn.
“Ai…” - Trong lòng thật dài thở dài một tiếng, tay áo của Bạch Hổ Chí Tôn phất lên, hóa thành một luồng ánh sáng trắng mờ ảo bay đi. Sau khi Bạch Hổ Chí Tôn rời đi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi. Trong nháy mắt khu vực trống trải này chỉ còn lại Phong Vân Vô Kỵ và đám người Kiếm các.
“Tây Môn, chúng ta cũng đi thôi, để y và Trì Thương ở đây thêm một lát đi!”- Độc Cô Vô Thương vỗ vỗ bả vai Tây Môn Y Bắc, dùng thần thức nói.
Tây Môn Y Bắc áo trắng tóc trắng liếc nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, đôi môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Y vốn không am hiểu những lời an ủi. Mái tóc dài trên trán phất một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu xoay người lại, không nói một lời, cùng với Độc Cô Vô Thương mặc áo xanh yên lặng đi về Kiếm các phương xa.
“Vù!”
Cuồng phong gào thét bên tai. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt cũng không tập trung vào một nơi nào đó, chỉ đứng nhìn như vậy. Trong tầm mắt của hắn một mảng trắng xóa, không có bầu trời cũng không có mặt đất, không có niềm vui cũng không có bi thương.
Tính mạng của Trì Thương đã được giữ lại, nhưng trong lòng hắn lại không hề vui sướиɠ, ngay cả sức để bi thương cũng không có.
Từ xưa đến nay, ánh mắt của người lãnh đạo nhất định phải có thể vượt qua sông dài lịch sử, thấy được vận mệnh tương lai của chủng tộc mà y lãnh đạo.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ, cái chết của Trì Thương là một sự nhắc nhở, đó không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
Trong xa xăm, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dường như đã khuấy động dòng sông vận mệnh, nhìn vào tương lai vô tận. Trong mắt có một mảng màu đỏ từ bốn phía tràn đến, làm cho người ta nghẹt thở. Trong mũi càng giống như ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc. Vô số thân thể mang theo máu tươi ngã xuống trong ánh mắt của hắn, tiếng kêu than dậy khắp đất trời… Đó là một tương lai yên lặng như tờ.
- A!
Thở mạnh ra một hơi, Phong Vân Vô Kỵ chợt khôi phục tinh thần lại, hai bàn tay nắm chặt run rẩy, chậm rãi vươn ra, đốt ngón tay hiện lên màu tái nhợt.
Tại một nơi cách Thái Cổ rất xa, ánh sáng và bóng tối luân chuyển, Phong Vân Vô Kỵ thấy được hai mươi bóng đen vô cùng to lớn đứng sừng sững trong vũ trụ, mang theo khí tức khiến vũ trụ run rẩy, dùng ánh mắt lạnh nhạt và tàn khốc từ xa nhìn xuống Thái Cổ.
Còn ở một đầu khác, trên vùng đất Ma Giới tối tăm, một cặp mắt âm tà và đen tối xuyên thấu hư không, lúc nào cũng nhìn chăm chú vào mảnh đất này, đó là Chủ Thần thứ mười bốn.
Lần này trở về thực lực của Phong Vân Vô Kỵ đã tăng mạnh. Nhìn khắp Thái Cổ, cho dù là ba vị Chí Tôn còn đã bị hắn bỏ lại phía sau.
Trong đạo của võ tu, Phong Vân Vô Kỵ gần như đã thành người mạnh nhất từ khi loài người bắt đầu tồn tại đến nay. Sự mạnh mẽ của hắn đã vượt qua tất cả sinh linh trong vũ trụ dưới Chủ Thần. Chỉ cần chân thân của Chủ Thần không bước ra khỏi quốc độ thì không có cách nào hủy diệt được hắn. Sự mạnh mẽ này thậm chí đã uy hϊếp đến Chủ Thần.
Nhưng từ trước đến giờ, sự tồn tại của Thái Cổ vốn không phải dựa vào bất kỳ một cá thể mạnh mẽ nào. Giữa Chủ Thần và loài người có một khoảng cách rất lớn, khoảng cách này đã được định sẵn giống như thứ tự hai bên sinh ra.
Bình hành đã bị phá vỡ. Tứ Tượng đại trận vốn có thể uy hϊếp tất cả Quang Ám chư thần. Không có thần lực liên tục truyền đến, Chủ Thần cũng yếu ớt như trẻ nít. Tứ Tượng đại trận có thể ngăn cản chư thần, nhưng lại không đối phó được với Chủ Thần thứ mười bốn đã từng bị bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng. Cũng không ai biết, khi Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần liên thủ thì sẽ như thế nào.
Cái chết của Thanh Long lại càng thêm một bước đẩy loài người vào vực sâu tuyệt vọng. Mặc dù đã tiếp nhận món quà của Thanh Long, Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết long khí trong cơ thể còn thi triển được mấy lần Tứ Tượng đại trận. Thái Cổ đã như trứng chồng lên nhau.
Trì Thương rất may mắn, phong thư do Pháp Tổ Phục Hy để lại đã đã cứu hắn một mạng. Nhưng còn sau này thì sao? Ai sẽ là người kế tiếp? Tây Môn Y Bắc? Độc Cô Vô Thương? Thánh Giả? Cổ Vu? Huỳnh Hoặc?… Đến lúc đó còn ai có thể cứu được bọn họ?
Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, mái tóc dài như sương tuyết rũ xuống. Áp lực vô hình và to lớn khiến cho hắn gần như không thở nổi. Trong xa xăm, hắn lại nghĩ tới bóng ma trong hư không khoác chiến giáp dữ tợn, toàn thân đen kịt, cặp mắt âm tà và đen tối, ánh sáng trong mắt mang theo sát ý tà ác rõ ràng, ngay cả bóng tối vô tận cũng không thể nào che lấp nó.
Khi hình ảnh Chủ Thần thứ mười bốn xuất hiện trong đầu, tất cả suy nghĩ hỗn loạn của Phong Vân Vô Kỵ chợt rút đi, ánh mắt trở nên kiên định và rõ ràng.
“Nếu như tất cả những thứ này là khiêu chiến không thể tránh khỏi, vậy thì ta sẽ tiếp nhận khiêu chiến này. Bất luận kết quả như thế nào, ta sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Nếu như vận mệnh đã định sẵn loài người bị hủy diệt, vậy thì hãy để ta chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng loài người còn tồn tại.”
“Cộp!”
Trường bào phất lên, sải chân ra một bước, Phong Vân Vô Kỵ đã bước ra mấy chục trượng, đạp bước chân kiên định đi về hướng Kiếm các. Nơi đó còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi làm.
Tại tây bắc Ma Giới.
Ma khí mờ mịt. Trong sương mù dày đặc sấm chớp đùng đùng, những tia chớp màu đen hình lưới không ngừng qua lại như con thoi. Từ trong sương mù dày đặc kia, đám yêu ma nằm rạp xuống trên mặt đất mênh mông cảm nhận được một sự giận dữ cực độ, đó là cơn giận của Chủ Thần. Cơn giận mãnh liệt này khiến cho hơn phân nửa yêu ma của Ma Giới đều run lẩy bẩy.
Mấy ngày trước, đầu tiên là một nam tử loài người áo trắng, khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trên vùng đất tây bắc. Sau đó Chủ Thần thứ mười bốn bay ra, cùng với nhân loại kia biến mất khỏi Ma Giới. Mà trước đây không lâu, một vệt cầu vồng màu đen lại đột nhiên từ trên trời bay đến, mang theo khói đen dày đặc từ bầu trời rơi xuống chính giữa vùng đất tây bắc. Sau lần đó, hơn nửa yêu ma của Ma Giới đều cảm nhận được cơn giận kinh khủng của Chủ Thần thứ mười bốn.
Ma Giới lớn như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh. Mặc dù không biết đầu đuôi, nhưng đám yêu ma lại cảm nhận được rõ ràng cơn giận của Chủ Thần, vào lúc này không ai dám chọc giận Chủ Thần.
Trung tâm tây bắc Ma Giới sấm chớp đùng đùng, còn bên ngoài sương mù dày đặc là đám yêu ma nằm rạp trên đất, hoàn toàn yên tĩnh, hai bên tạo thành đối lập rõ ràng.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua. Phía trên Ma Giới bỗng vang lên hai tiếng xé gió. Ánh sáng chợt lóe lên, hai bóng người từ hai hướng bay đến, đáp xuống mặt đất, sau đó quỳ một chân.
“Hắn tới làm gì?” – Mái tóc dài đen bóng của Ám Cát Cổ Đức rũ xuống sau đầu, chiếc áo choàng màu đen thật dài kéo lê trên mặt đất phía sau, liếc nhìn Đọa Lạc Chi Vương cách đó không xa đang lộ ra vẻ cung kính, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn bay ra không lâu, Ám Cát Cổ Đức cũng đi theo sau. Nhưng công lực và tốc độ của hắn đều kém xa Kiếm Thần và Chủ Thần thứ mười bốn, trong nháy mắt đã mất đi mục tiêu. Có điều trước đây không lâu, hắn lại cảm nhận được sự kêu gọi của Chủ Thần thứ mười bốn.
- Tham kiến Chủ Thần đại nhân!
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
“Keng!”
Ngay khi hai người mở miệng, sương mù dày đặc ở trung tâm tây bắc đột nhiên sôi sục. Một cặp mắt lạnh như băng bỗng từ trong bóng tối mở ra. Lộ Tây Pháp và Ám Cát Cổ Đức còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, một áp lực mãnh liệt đã bao trùm lấy hai người. Thân thể hai người rung lên, cũng không cách nào nhúc nhích được.
Nhanh như chớp, ý thức lạnh như băng và u ám thuộc về Chủ Thần thứ mười bốn liền bắn ra, như phong ba sóng cả đánh vào đáy lòng hai người.
“Hủy diệt tất cả không gian!” – Giọng nói mang theo tiếng kim loại trực tiếp vang lên trong biển ý thức hai vị cao thủ Ma Giới. Đứng trước cường độ tinh thần chênh lệch tuyệt đối, hai người căn bản không thể nào phản kháng. Giọng nói vừa dứt, cặp mắt lạnh giá treo cao phía trên sương mù dày đặc cũng khép lại, chìm vào trong bóng tối.
Mặc dù thực lực của Lộ Tây Pháp rất mạnh mẽ, nhưng luận về cường độ tinh thần, nhiều nhất cũng chỉ cùng cấp bậc với Sáng thiên sứ của Thiên Đường. Sáng thiên sứ lại ngang cấp với Hư Vô Chi Quân, nhưng dù là Sáng thiên sứ hay Hư Vô Chi Quân đều chỉ là sản phẩm do Quang Ám Chủ Thần sáng tạo mà thôi.
Chủ Thần không thể nào sáng tạo ra Chủ Thần. Là thứ sinh ra tại hỗn độn, về bản chất dĩ nhiên Chủ Thần thứ mười bốn sẽ toàn diện hơn hẳn hai tạo vật mạnh mẽ của Chủ Thần là Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ.
Trước mặt Chủ Thần thứ mười bốn, Lộ Tây Pháp không có cách nào phản kháng, cũng không nghĩ đến chuyện phản kháng.
- Vâng thưa Chủ Thần đại nhân!
Đọa Lạc Chi Vương toàn thân trắng tinh, cả người lại tỏa ra khí tức đen tối mãnh liệt, trên gương mặt bỗng hiện một nụ cười sáng lạn, ưu nhã và khiêm nhường. Hắn thi lễ một cái, đồng thời đứng dậy, nói xong liền liếc nhìn Ám Cát Cổ Đức bên cạnh. Một nụ cười quỷ dị thoáng qua trên mặt Lộ Tây Pháp, sau đó vị vương giả Địa Ngục này không nói lời nào, nhanh chóng lui ra khỏi tây bắc Ma Giới.
“Ầm ầm!”
Lộ Tây Pháp vừa mới biến mất trong hư không, trong sương mù dày đặc liền vang lên từng trậnbước chân vang dội. Ám Cát Cổ Đức hờ hững nhìn lướt qua những bóng ma cao lớn trong sương mù dày đặc lao nhanh đến, vẻ mặt không hề biến đổi chút nào.
Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn chỉ ra nói sáu chữ đơn giản, nhưng ý chỉ của hắn đã sớm biểu lộ trong một luồng sóng ý thức trước đó.
Chỉ huy Cửu U ma thần, đi đến hư không mênh mông, không cần chinh phục, chỉ có gϊếŧ chóc. Đây chính là mệnh lệnh mà Ám Cát Cổ Đức tiếp nhận.
“Ầm ầm ầm!”
Trong tiếng mặt đất rung chuyển, Cửu U ma thần liên tục xuất hiện từ trên trời, nặng nề đáp xuống chung quanh Ám Cát Cổ Đức. Những Cửu U ma thần này mang theo khí tức âm tà hủy diệt, thân thể cực kỳ cao lớn. Vóc người Ám Cát Cổ Đức cũng không thấp, nhưng vẫn chưa đứng tới ngực những Cửu U ma thần này.
Những cặp mắt xa thẳm như dã thú từ bốn phương tám hướng nhìn đến, chiếu vào trên người Ám Cát Cổ Đức, nhưng tâm tư của hắn lại không đặt trên người những Cửu U ma thần này.
“Lộ Tây Pháp… có điểm kỳ lạ.” - Ám Cát Cổ Đức yên lặng thầm nghĩ, nhưng dù Lộ Tây Pháp có dự định gì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Ánh mắt quét qua Cửu U ma thần đông đảo như dãy núi chung quanh, trong lòng Ám Cát Cổ Đức cười lạnh một tiếng, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng xoa lên trong hư không. Chợt nghe những tiếng nổ liên thanh, những Cửu U ma thần khiến tất cả chủng tộc sợ hãi này liền cúi chiếc đầu cao ngạo xuống. Nhìn Cửu U ma thần đông đảo vẻ mặt thuần phục chung quanh, trong lòng Ám Cát Cổ Đức không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào mãnh liệt. Những Cửu U ma thần này mỗi tên đều là nhân vật mạnh mẽ có thể làm bá chủ một phương, trong dấu ấn sinh mệnh của bọn chúng tràn ngập bản năng ý thức hủy diệt tất cả. Những sứ giả hủy diệt này khiến tất cả không gian vũ trụ đều run rẩy, mà bây giờ toàn bộ lại thuần phục mình, đây là một sự tôn vinh đến nhường nào. Nắm trong tay những Cửu U ma thần cổ xưa này, cũng là nắm giữ một đội ngũ mạnh mẽ nhất giữa vũ trụ, tương đương với bất kỳ thế lực nào.
Loại cảm giác mạnh mẽ bành trướng này hóa thành một luồng khí tức tràn ngập trong l*иg ngực, làm người ta không thể không phát tiết. Ám Cát Cổ Đức chợt ngẩng đầu, bật hơi lên tiếng, phát ra một tiếng rít chói tai.
- Gào!
Ở chung quanh, đám Cửu U ma thần hòa làm một với bóng tối nghe tiếng bỗng ngẩng đầu lên, giống như bị thứ gì kích động, trở nên cực kỳ hưng phấn.
- Gào!
Từng tên Cửu U ma thần mang theo khí tức như như núi cao đứng dậy, xương cốt toàn thân chuyển động phát ra tiếng lốp đốp giòn giã, mái tóc dài cuồng loạn vung lên, ngẩng đầu lên trời phát ra những tiếng gầm hòa hợp. Trong tiếng kêu rung trời như hung thú, từng bóng ma dữ tợn từ dưới đất vọt lên, như tên nhọn đâm vào trời cao, bay về hướng hư không bên ngoài Ma Giới, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không mênh mông.
Trên mặt đất, Ám Cát Cổ Đức như một vị quân vương đưa mắt nhìn đại quân của hắn biến mất trong bầu trời, sau đó tay phải kéo áo choàng một cái, thân hình rung động, trong nháy mắt đã hóa thành một bóng đen nhỏ bé biến mất giữa trời đất.
oOo
Bên trong Chúng Ma điện.
- Đại nhân, chúng ta thật sự phải phục tùng Chủ Thần thứ mười bốn, lót đường thay hắn sao? Dù là đối mặt với chư thần dưới vực sâu bóng tối, chúng ta cũng chưa từng hoàn toàn thần phục. Huống hồ luận về thực lực, mặc dù ban đầu khi sinh ra Chủ Thần thứ mười bốn đã có thực lực làm vua của chư thần, nhưng đó đã là quá khứ rồi. Sau khi bị bình hành ảnh hưởng và phong ấn, hắn đã rớt xuống khỏi ngôi vị của thần, thực lực thật sự e rằng không thể sánh với bất cứ Chủ Thần nào.
Dưới đại điện, cặp mắt xanh biếc của Thâm Hải Quân Chủ Lợi Uy An Đạt xoay chuyển, nhìn chăm chú vào Lộ Tây Pháp một tay nâng cằm, trầm mặc không nói phía trên đại điện:
- Cuộc chiến thần ma vốn là một cuộc chiến tranh hủy diệt chủng tộc, cho dù thắng lợi cũng phải bỏ ra cái giá rất đắt. Nếu đại nhân thật sự đi đến hư không chinh chiến, Chúng Ma điện… e rằng sẽ tổn thất nặng nề.
- Đúng vậy, đại nhân, Chủ Thần thứ mười bốn ra lệnh cho ngài đi đến hư không chinh chiến, nhưng lại điều thủ hạ mạnh mẽ nhất của hắn là Cửu U ma thần đến dưới trường Ám Cát Cổ Đức… Thuộc hạ cảm thấy chúng ta thật sự không có lý do để xuất binh.
Khủng Bố Quân Chủ A Tư Đạt La Đặc phụ họa.
Trên bảo tọa, ánh mắt Lộ Tây Pháp lạnh nhạt quét một vòng trong đại điện. Trên mặt nhân vật mạnh mẽ danh lừng Ma Giới này đã ít đi nụ cười tà dị như bợn cợt, nhiều thêm một phần nặng nề.
Chỉ khi ở trước mặt bảy vị trọng thần tâm phúc này, Lộ Tây Pháp mới có thể lộ ra phần chân ngã hiếm thấy này.
“Cộp!”
Bàn tay thon dài như bạch ngọc nhẹ nhàng đặt lên hai tay vịn khảm ngọc, Lộ Tây Pháp chống lên bảo tọa chậm rãi đứng dậy. Hai bên Đại điện, hai hàng chậu đuốc dùng đồng cổ đúc thành lập lòe từng chùm ngọn lửa địa ngục. Trong đại điện loáng thoáng có dòng nước ngầm đang chảy.
Lộ Tây Pháp đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống bảy quân chủ Địa Ngục trong đại điện, trong sự bình tĩnh lộ ra một loại mạnh mẽ quyết đoán:
- Ta đã không thể chờ thêm được nữa. Đây là lần ta đến gần mục tiêu nhất, từ nay về sau sẽ không thể nào xuất hiện một Chủ Thần thứ mười bốn nữa.
- Giữa vũ trụ này, chỉ có Chủ Thần mới có thể lật đổ Chủ Thần. Đến gần đây ta mới hiểu được đạo lý này, hừ!
Lộ Tây Pháp cười lạnh một tiếng tự giễu, sau đó tiếp tục nói:
- Chủ Thần thứ mười bốn cần gϊếŧ chóc. Gϊếŧ chóc có thể tăng cường lực lượng cửu tinh, đẩy nhanh sự phá hủy bình hành của vũ trụ này, đồng thời còn có thể gia tăng sức mạnh của hắn. Cứ làm hắn hài lòng đi. Chỉ khi hắn mạnh mẽ mới có thể lật đổ vị trí của Quang Ám chư thần, gây nên thần chiến kịch liệt, cũng là lúc cơ hội lớn nhất của chúng ta đến gần.
Bảy quân chủ Địa Ngục ban đầu cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hiểu ra, nói từ đáy lòng:
- Đại nhân anh minh, thuộc hạ bội phục!
Trong Chúng Ma điện ẩn giấu rất nhiều bí mật. Bảy quân chủ Địa Ngục thành tâm phục tùng Lộ Tây Pháp, một nguyên nhân trong đó là bí mật rất ít người biết: thực lực thật sự của Lộ Tây Pháp còn vượt xa so với biểu hiện bên ngoài của hắn.
Một đại thiên sứ trưởng thiên tư thông minh của Thiên Đường, một kẻ sở hữu ý thức của mình, dám phản kháng lại Quang Minh chư thần đã sáng tạo ra mình, từ Thiên Đường rơi xuống đến Địa Ngục, lại mượn chư thần dưới vực sâu để kiềm chế Quang Minh chư thần, làm sao có thể trong mấy trăm triệu năm vẫn luôn dừng lại như trước kia, không có một chút tiến bộ nào.
Trong thời kỳ trước dài đằng đẵng, Thần Quang thiên sứ Lộ Tây Pháp đã nắm giữ hình chiếu không gian. Trong chinh chiến tại Ma Giới, Đọa Lạc Chi Vương vẫn luôn thi triển năng lực mà mọi người đều quen thuộc này. Ngoại trừ thứ này ra hắn chưa từng triển lộ những năng lực khác mà chư thần ban cho.
Uy danh hiển hách, chấn nhϊếp một phương, đó không phải là thứ mà vị Đọa Lạc Chi Vương này theo đuổi. Luận về quyền thế, cái chức vụ Đọa Lạc Chi Vương này làm sao có thể so với Thần Quang thiên sứ của Thiên Đường, thống lĩnh hàng tỉ đại quân thiên sứ.
Trèo lên ngôi vị của thần. Đây là điều bảy quân chủ không dám nghĩ đến, hai chữ “Chủ Thần” này cách bọn họ quá xa. Nhưng đại thiên sứ trưởng của Thiên Đường đã từng quang vinh một thời, tắm trong ánh sáng thần thánh thì lại không xa xôi như vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà bảy quân chủ Địa Ngục cực kỳ bội phục vị Đọa Lạc Chi Vương này, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị sai khiến.
Ánh mắt nhìn lướt qua bảy quân chủ Địa Ngục đang mỉm cười phía dưới, trên mặt Đọa Lạc Chi Vương thoáng hiện lên một vẻ tịch mịch rất khó phát giác. Cho dù là những thuộc hạ mà hắn xem là trung thành này, cũng không bao giờ có thể dò biết bí mật thật sự trong lòng hắn.
- Các ngươi đều lui xuống đi!
Lộ Tây Pháp vung tay lên, đột nhiên nói.
- Vâng thưa đại nhân!
Bảy quân chủ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn phục tùng rời khỏi đại điện. Mỗi khi Đọa Lạc Chi Vương nói những lời này, đều là lúc hắn cần lẳng lặng suy nghĩ. Trong trí nhớ của bảy quân chủ, bình thường Đọa Lạc Chi Vương đều là suy nghĩ những âm mưu quỷ kế. Đợi bóng dáng của bảy quân chủ biến mất khỏi đại điện, Lộ Tây Pháp mới chậm rãi nằm xuống vương tọa rực rỡ, năm ngón tay phải giãn ra, nhẹ nhàng đặt ở dưới cằm, xuất thần nhìn lêи đỉиɦ điện. Hàng trăm triệu đọa lạc thiên sứ bay lượn bên ngoài Chúng Ma Điện. Ánh mắt Lộ Tây Pháp dường như đã vượt qua ánh sáng do tầng tầng lớp lớp quân đoàn đọa lạc thiên sứ tạo thành, nhìn vào nơi xa vô tận.
Đầu cuối ánh mắt của Lộ Tây Pháp rõ ràng là vị trí của Thiên Đường.
“Thành thần, trước giờ đều không phải là mục đích cuối cùng của ta, nhiều nhất cũng chỉ là một thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi. Lộ Tây Pháp, đây là cái tên ta đặt cho mình. Cả đời này ta chỉ muốn đạt được một mục đích, đó là chứng minh một chuyện, Lộ Tây Pháp ta trước giờ đều không phải là con rối của chư thần.”
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến
- Chương 38: Cố chấp cũng là một loại tâm ma