Chương 36: Phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại

Tại tây bắc Ma Giới.

Trên mặt đất mênh mông tối đen, vô số Cửu U ma thần như sao trên trời rải rác chung quanh Cửu U tế đàn, từng tên ngẩng đầu lặng lẽ hấp thu lực lượng bóng tối do cửu tinh trên bầu trời phát ra. Phía trên tế đàn, thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn đã biến thành chỉ cao mấy chục trượng, buông mi nhắm mắt, lẳng lặng đứng ở phía dưới mây đen. Giữa trán của hắn có một viên tinh thể to lớn màu trắng phát ra ánh sáng lấp lánh, rất nổi bật dưới bầu trời âm u.

Trên mặt đất không một tiếng động, sự yên tĩnh của toàn bộ Ma Giới tạo thành đối lập rõ ràng với chiến tranh giữa các không gian lớn trong vũ trụ. Thời gian cứ trôi qua một cách lặng lẽ như vậy.

Đột nhiên một luồng ý thức to lớn khiến trời đất biến sắc xuất hiện trên vùng trời tây bắc Ma Giới, khí tức hung tàn ẩn chứa trong đó vô cùng kinh khủng, khiến cho toàn bộ tây bắc Ma Giới đều chấn động.

Trên mặt đất, vô số Cửu U ma thần phất mái tóc dài vung một cái, tỉnh lại từ trong nhập định, cảnh giác nhìn về bốn phía. Phía trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía trên bầu trời.

“Ầm!”

Dưới sự quan sát của Chủ Thần thứ mười bốn, một tia chớp ngoằn ngoèo bỗng đánh xuống nơi chân trời. Chân trời vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bóng trắng cúi người, ngồi xổm ở phía xa. Người nọ cúi thấp thân thể, mái tóc dài trắng như tuyết tung bay dưới bầu trời u ám, áo bào trên người phất phơ như bươm bướm, trong cánh tay trái của hắn dường như ôm một người khác.

Người áo trắng kia vừa xuất hiện, toàn thân liền phát ra khí tức hung tàn như Hồng Hoang. Trong ánh mắt của đám Cửu U ma thần, một mảng sát khí như thủy triều bỗng tràn đến. Sát khí của nhân loại này cực kỳ nồng nặc, khiến cho đám Cửu U ma thần nổi danh hung tàn cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Chủ Thần thứ mười bốn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhân loại áo trắng ở phía xa, cũng không cử động. Trong ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ tầng tầng hư không chậm rãi đứng lên, áo trắng như tuyết, tóc trắng như sương. Khi cặp mắt màu đỏ như máu kia in vào trong con ngươi, khuôn mặt không biểu tình của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã có vẻ giật mình.

- Con người, ngươi đến đây vì ta sao?

Giọng nói của Chủ Thần thứ mười bốn vang lên nơi chân trời, thanh âm vang dội như tiếng sấm.

Phong Vân Vô Kỵ không trả lời, cánh tay trái ôm lấy thi thể Trì Thương bước thẳng đến. Mái tóc trắng sau đầu tung bay như rắn. Giờ phút này trong cặp mắt đỏ tươi của hắn không buồn không vui, chỉ còn lại bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn phía trên Cửu U tế đàn.

- Gào!

Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng kêu của Ly Loan. Giữa không trung bỗng nứt ra một hố đen to lớn, bên trong có một con Ly Loan hình dáng ưu nhã vẽ nên một đường cong lưu loát, bay qua hố đen xuất hiện trên bầu trời Ma Giới. Sau khi lượn một vòng trong hư không, Ly Loan còn lớn hơn cả cá voi kia bỗng hóa thành một thiếu niên hoang dã tóc dài rối tung, từ trong hư không lẳng lặng đáp xuống đất, chính là Viên Tề Thiên men theo khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đến đây.

- Sư tôn!

Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ ở phía trước dùng phương pháp rút đất thành tấc, một bước vượt qua mấy chục trượng đi về hướng Cửu U tế đàn, thiếu niên hoang dã kêu lớn một tiếng. Nhưng khi ánh mắt lướt qua vô số Cửu U ma thần hình thái dữ tợn ở phía xa, cùng với Chủ Thần thứ mười bốn cao ngạo đứng trên Cửu U tế đàn, nó chợt ngẩn ra một chút. Sau đó giống như nhận ra chính những kẻ này đã gϊếŧ chết Trì Thương, trên mặt Thái Cổ Ma Viên chợt lộ ra thần sắc cực kỳ hung dữ.

- Gào!

Thiếu niên hoang dã mở miệng phát ra một tiếng gầm dữ tợn không phù hợp với thân thể của mình, đó là tiếng gầm của Thái Cổ Ma Viên.

Trên mặt đất, đám Cửu U ma thần từ trong tiếng gầm kia cảm nhận được khí tức của hung vật đỉnh cấp Thái Cổ Hồng Hoang, đồng loạt nhìn về phía thiếu niên đứng sừng sững nơi chân trời.

Cặp mắt của Viên Tề Thiên đỏ lên, chiếc miệng mở ra, hai hàm răng trắng lóa nhô ra ngoài. Tthân thể của nó hơi cong xuống, khớp xương kêu lên lốp đốp, dần dần vươn cao lên. Từng sợi lông to dài từ trong lỗ chân lông nhô ra ngoài. Ngay khi Viên Tề Thiên chuẩn bị biến thành Thái Cổ Ma Viên đại chiến với đám Cửu U ma thần một trận, phía sau chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc sắc mặt bình tĩnh lặng lẽ từ trong không gian bước ra, đi đến sau người Thái Cổ Ma Viên. Độc Cô Vô Thương vươn tay một cái, bắt lấy cánh tay của Viên Tề Thiên, trầm giọng nói:

- Tề Thiên, bình tĩnh đi. Mục đích chuyến này của chúng ta là bảo vệ sư tôn ngươi an toàn. Dù sao nơi này cũng là Ma Giới, không còn ở trong phạm vi Thái Cổ. Còn về chuyện tìm Chủ Thần thứ mười bốn để báo thù cho Trì Thương, không nên nóng vội nhất thời. Hôm nay Chủ Thần thứ mười bốn lãnh đạo Ma Giới, mà Thái Cổ và Ma Giới sớm muộn gì cũng phải có một trận đánh, tốt nhất nên chờ đến lúc đó hãy nghĩ đến chuyện báo thù cho sư huynh ngươi.

Bản tính của Thái Cổ Ma Viên vốn hung bạo, cũng rất khó chung sống. Phong Vân Vô Kỵ vốn từng cứu giúp Thái Cổ Ma Viên, sau đó lại vài lần truyền công, nhờ vậy mới thu phục được sinh vật khó thuần hóa như nó. Mặc dù Thái Cổ Ma Viên đã ở tại Kiếm vực rất lâu, nhưng phần lớn là ở trong lòng đất, ngoại trừ Trì Thương là đệ tử của Vô Kỵ thường hay chơi đùa với nó, còn lại đám người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng rất ít khi giao tiếp. Nó chỉ biết được đại khái hai người này và Vô Kỵ là bạn chứ không phải địch, cho nên cũng sẽ không phục tùng Độc Cô Vô Thương.

Có điều sau khi Ma Viên này tu luyện được Bát Cửu huyền công, linh tính đã trở nên thông suốt. Dựa theo tính tình trước đây, khi bị Cửu U ma thần kích động nhất định nó sẽ ra tay, bất kể đối phương có bao nhiêu người. Nhưng lúc này nghe thấy Độc Cô Vô Thương nói mục đích chuyến này là bảo vệ sư tôn an toàn, Viên Tề Thiên vốn đang định phát tác đột nhiên yên tĩnh lại. Răng nanh của nó lại rút vào trong khoang miệng, bộ lông nhô ra bên ngoài cơ thể cũng trở về trong lỗ chân lông. Trong cặp mắt đỏ tươi, khí tức hung bạo cũng nhạt đi không ít, có điều cặp mắt kia vẫn như cũ nhìn theo bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ, hai cánh tay hơi cong lên, dường như chỉ cần tình hình không ổn là sẽ ra tay đánh một trận.

Thấy Viên Tề Thiên an tĩnh lại, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cuối cùng thở phào một hơi. Thái Cổ Ma Viên tuy mạnh, nhưng đối mặt với hàng ngàn vạn Cửu U ma thần, kết quả cũng chỉ có một chữ chết. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ từng bước đi về phía trước, Độc Cô Vô Thương rất lo lắng, nhưng lại không dám ra tay vì sợ rằng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Quan trọng hơn là với thực lực của Phong Vân Vô Kỵ, không phải Độc Cô Vô Thương muốn nhúng tay là được.

“Không cần lo lắng, với thực lực của Vô Kỵ, dù không phải là đối thủ Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.” - Ở bên cạnh, Tây Môn Y Bắc mặc một bộ áo trắng, một tay cầm thiết kiếm, như một pho tương điêu khắc đột nhiên dùng tâm thần truyền âm với Độc Cô Vô Thương.

“Thế nào?” - Độc độc nghiêng đầu qua.

Tây Môn Y Bắc hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ: “Ngài tu luyện là phòng ngự, ta tu luyện là tấn công, cảm giác của ta đối với Vô Kỵ nhạy bén hơn ngài một chút… Lần này Vô Kỵ trở về, lại gây cho ta một cảm giác rất kỳ quái…”

Ngẩng đầu liếc nhìn bóng trắng phía trước, Tây Môn Y Bắc nói: “Rất khó nói rõ.”

Sắc mặt Độc Cô Vô Thương cũng trầm tư.

Phía sau Độc Cô và Tây Môn Y Bắc mấy vạn dặm, ba người Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ thu liễm thánh lực của bản thân, lơ lửng trên bầu trời phía đông Ma Giới. Ba người từ xa xa ngóng nhìn tây bắc Ma Giới, giữa đôi lông mày hiện lên vẻ lo lắng.

- Bọn họ cách quá xa, đã vượt qua phạm vi cho phép mượn lực lượng thánh thú.

Huyền Vũ Chí Tôn vẻ mặt nhân hậu nhìn về phương xa, lo âu nói:

- Ở nơi đó, lực lượng chúng ta có thể phát huy ra cũng không mạnh hơn Tây Môn và Độc Cô bao nhiêu.

- Mặc dù thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn rất mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn chưa phải là Chủ Thần. Có Độc Cô, Tây Môn và Vô Kỵ ba người hỗ trợ lẫn nhau, chống lại Chủ Thần thứ mười bốn chưa chắc đã không có đường sống. Nếu như bọn họ thấy tình thế không ổn, có thể lập tức rút ra thì rất tốt. Chỉ hi vọng bọn họ sẽ không khiến cho Hắc Ám Chủ Thần chú ý, nếu không…

Nếu không thì thế nào, Bạch Hổ Chí Tôn không nói ra, nhưng ba người đều hiểu. Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chưa phải là Chủ Thần. Toàn bộ Thái Cổ không thể tiêu diệt được Chủ Thần thứ mười bốn, không phải bởi vì hắn nắm giữ lực lượng gϊếŧ chóc, mà là vì hắn có khả năng miễn dịch đối với thánh lực của Tứ Tượng đại trận, sau đó lại đột nhiên lĩnh ngộ được lực lượng thời gian. Điều trước khiến cho Tứ Tượng đại trận vốn là chỗ dựa của Thái Cổ ngăn cản chư thần hoàn toàn mất đi ưu thế, còn điều sau lại khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn dù lâm vào nghịch cảnh cũng có thể ung dung rút đi, gần như đứng vào thế bất bại. Nhưng nếu nói riêng về uy lực và cường độ năng lượng, Chủ Thần thứ mười bốn vẫn không thẩ nào so sánh với Hắc Ám Chủ Thần đã ngồi lên ngôi vị của thần.

Trong trí nhớ của ba vị Chí Tôn, ít nhất Chủ Thần thứ mười bốn vẫn còn chưa khai sáng quốc độ của hắn.

- Vô Kỵ chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì. Chúng ta tạm thời ở đây lược trận, chỉ cần cơ hội cho phép, lập tức ra tay phối hợp với Vô Kỵ đối phó Chủ Thần thứ mười bốn.

Chu Tước đầu đội mũ phượng, cả người đỏ như lửa ngóng nhìn phương xa nói.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ nhảy xuống dốc núi Kiến các, Viên Tề theo sát phía sau, Tây Môn và Độc Cô cũng rời đi, cả Kiếm các chỉ còn lại Thánh Giả và Cổ Vu.

Hai người nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng. Ba vị Chí Tôn mới thất bại không lâu, Phong Vân Vô Kỵ lại bởi vì cái chết của Trì Thương mà hóa thành tóc trắng, ôm lấy thi thể Trì Thương đi về hướng Ma Giới. Không có Tứ Tượng đại trận, một khi Chủ Thần ra tay, tất cả cao thủ đỉnh cấp của Thái Cổ đến đó sẽ chỉ có đi mà không có về, đến lúc đó…

- Ai!

Thánh Giả thở dài một tiếng:

- Chúng ta cũng đi thôi. Nếu như Vô Kỵ, Độc Cô và Tây Môn thật sự gặp chuyện không may, vậy…

Cổ Vu gật đầu một cái:

- Hi vọng có thể đến kịp trước khi Vô Kỵ nhập ma, đưa bọn họ về Thái Cổ.

Trên đỉnh dốc, Thánh Giả phất áo bào một cái, một ngón tay bên dưới trường bào nhẹ nhàng chỉ vào hư không. Nhìn thấy hai người sắp theo sau Tây Môn và Độc Cô đi đến Ma Giới, bên dưới chân núi, một tên pháp tu mặc áo bào xanh vẻ mặt nghi hoặc, vẫn luôn chú ý hành động của Thánh Giả và Cổ Vu bỗng lo lắng kêu lên:

- Thánh Giả đại nhân, Cổ Vu đại nhân, xin chờ một chút!

Trên đỉnh dốc, Thánh Giả đang định bước vào trong thông đạo không gian hình vòm mở ra trước người, nghe vậy không khỏi quay đầu lại, kinh ngạc nói:

- Uyên Nguyên?

Tên pháp tu gọi là Uyên Nguyên kia nhảy lên một pháp khí, vội vàng bay về hướng đỉnh núi. Sau khi lên đến đỉnh dốc, y vội vã thi lễ với Thánh Giả và Cổ Vu một cái, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Hai vị đại nhân, chuyến này có phải là định đi đến Ma Giới?

Biểu tình kỳ lạ của Uyên Nguyên nhất thời khiến trong lòng Thánh Giả nổi lên nghi hoặc:

- Đúng vậy.

- Xin hỏi hai vị đại nhân, chuyến này có phải là lần thứ ba đi vào không gian Ma Giới hay không?

Uyên Nguyên chậm chạp không nói rõ nguyên nhân giữ hai người lại, ngược lại hỏi một chuyện chẳng liên quan chút nào.

Thấy Thánh Giả lại gật đầu, vẻ mặt của tên pháp tu gọi là Uyên Nguyên kia vui mừng, sau đó chắp hai tay nhìn trời nói:

- Pháp Tổ ở trên cao, bây giờ đệ tử Uyên Nguyên theo lệnh truyền lời lại.

Cổ Vu và Thánh Giả nghe vậy liền động dung, không hẹn mà cùng lên tiếng:

- Có phải là Pháp Tổ có lời lưu lại?

- Trước khi bày bát quái, sư tôn đã từng để lại lời cho đệ tử, bảo đệ tử chuyển một câu nói cho Thánh Giả đại nhân.

Nói đến đây, Uyên Nguyên dừng lại một chút, trong đầu nhớ lại tình cảnh lúc trước, sau đó cố gắng bắt chước giọng nói của Pháp Tổ:

- Đồ đệ của ta, khi ngươi nghe được tin này, nếu như đệ tử của Vô Kỵ đã qua đời, Kiếm Thần hóa thành tóc trắng, hãy lập tức lấy ra phong thư thứ ba mà ta để lại cho ngươi, sau đó làm như trong thư nói, như vậy có thể cứu vãn kiếp nạn nhập ma của Kiếm Thần.

Nghe được những lời này của Uyên Nguyên, tâm thần của hai người Thánh Giả và Cổ Vu đều nhảy loạn. Không chỉ hai người, trên mặt Uyên Nguyên cũng hiện ra vẻ không thể tin. Pháp Tổ Phục Hy bày bát quái trong hư không, trước khi ngã xuống đã để lại rất nhiều bố trí. Tất cả mọi thứ hiển nhiên đều giống như lời tiên đoán của Pháp Tổ, ngay cả cái chết của Trì Thương, Vô Kỵ tóc trắng. Năng lực này đã đạt đến một loại cảnh giới gần như tương đương với thần.

Cảnh giới của Pháp Tổ hiển nhiên đã vượt xa khỏi tất cả mọi người. Theo như mọi người thấy, cho dù Pháp Tổ Phục Hy không thể thành thần, nhưng những bố trí mà ngài để lại so với thần càng khó tưởng tượng hơn, càng làm người ta kính ngưỡng. Là người chứng kiến, ba người dĩ nhiên biết rõ một chuỗi sự kiện xảy ra tại Thái Cổ, mà chính vì tận mắt nhìn thấy nên càng khiến cho tâm linh bị kích động hơn.

Tâm tình vốn đang lo lắng liền tan biến. Nếu tất cả đều nằm trong lời tiên đoán của sư tôn, Thánh Giả biết rõ chuyến này hẳn là Vô Kỵ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại.

Pháp Tổ đã để lại cho Thánh Giả mấy phong thư, nhưng trước đó lại nhờ pháp tu khác truyền lời xuống: khi thời gian chưa tới, tuyệt đối không được tự mình mở xem, nếu không nhất định sẽ có đại họa.

Mà Thánh Giả vẫn luôn cẩn thận làm theo. Phong thư vẫn luôn ở trong tay của y, chỉ cần mở ra xem một chút là có thể biết được toàn bộ bố trí của Pháp Tổ, nhưng trước giờ Thánh Giả chưa từng có ý nghĩ này. Từ sau Pháp Tổ, thuật tiên đoán đã thất truyền trong nhân tộc.

Thánh Giả tuy là đệ tử thân truyền của Pháp Tổ, nhưng cũng không có thiên phú tu luyện năng lực này. Nhưng đối với nó, y ít nhiều cũng có một chút hiểu biết.

Đạo của tiên đoán rất kỳ diệu, bình thường một hành động không quan trọng, rất có thể sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, từ đó thay đổi toàn bộ kết quả của lời tiên đoán.

Lấy lại bình tĩnh, ổn định một chút tâm tình đang kích động, Thánh Giả nói:

- Phong thư đó ta vẫn luôn bảo quản trong thành Hoàng Kim, ta sẽ đi lấy rồi trở lại.

Cổ Vu gật đầu một cái, nhìn Thánh Giả và Uyên Nguyên nhanh chóng biến mất ở chân trời phía đông, sau đó dời mắt đi, ngẩng đầu nhìn cửu tinh trên bầu trời, cảm khái nói:

- Hư không bày bát quái… Pháp Tổ đúng là nhân vật như thần.

Mặc dù chưa từng gặp mặt Pháp Tổ, nhưng vào giờ phút này, đối với người sáng lập nên đạo của pháp thuật, Cổ Vu lại sùng kính đến mức không thể hơn được nữa. Loại năng lực tiên đoán chuẩn xác này thật sự làm người ta kinh ngạc, đã vượt ra khỏi phạm trù của con người. Dù là người sáng tạo ra vu pháp e rằng cũng khó đạt tới được.

Trong lúc cảm khái vì Pháp Tổ trước khi qua đời đã để lại một loạt bố trí chuẩn xác, ảnh hưởng đến tương lai của cả Thái Cổ như vậy, một sự nghi hoặc cũng đồng thời dâng lên trong lòng Cổ Vu. Với năng lực tiên đoán mạnh mẽ của Pháp Tổ, nếu có thể dự đoán chuẩn xác một chuỗi sự kiện xảy ra tại Thái Cổ sau khi y chết, làm ra một loạt bố trí, vậy thì lúc trước khi bày bát quái trong hư không suy diễn thành thần, chẳng lẽ Pháp Tổ Phục Hy lại không dự đoán được cái chết của mình?

Nếu như đã thấy được cái chết của mình, vì sao y lại không có bất kỳ biện pháp nào, hoặc là nói… tại sao y không từ bỏ con đường thành thần? Chẳng lẽ Pháp Tổ Phục Hy thật ra cũng không chết? Trước khi luồng sáng trắng kia lướt qua hư không đánh trúng Pháp Tổ, y rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Trong lời tiên đoán của y, vận mệnh của Thái Cổ sẽ ra sao?

Tất cả mọi thứ đều là ẩn số, giống như bầu trời mênh mông phía trên bao phủ toàn bộ Thái Cổ. Người có thể cảm giác được lớp sương mù bao phủ phía trên, dùng phương thức của mình bảo vệ Thái Cổ đã rất ít, lại có ai đoán được bố trí của Pháp Tổ?

Tại Ma Giới, gió lớn bắt đầu nổi lên.

Mái tóc trắng như sương của Phong Vân Vô Kỵ phất phơ như rắn giữa không trung, áo bào trắng như tuyết trên người kêu lên ù ù trong gió. Ôm lấy thi thể Trì Thương, hắn từng bước từ phía xa đi về hướng Cửu U tế đàn. Ở phía sau, thiếu niên hoang dã Viên Tề Thiên nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, đôi môi giật giật, cuối cùng vẫn bước nhanh theo, không đến quá gần nhưng cũng không rơi lại phía sau, vẫn luôn giữ một khoảng cách chừng ba mươi trượng so với Phong Vân Vô Kỵ.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời tiếng sấm ầm ầm. Từ sau khi Phong Vân Vô Kỵ đáp xuống Ma Giới, một đoàn mây đen dày đặc liền tràn ra từ hư không, theo sau bước chân của hắn từ ven rìa mảnh đất trài dài về hướng Cửu U tế đàn. Ở phía xa, đám Cửu U ma thần ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mây đen như ngựa hoang lao nhanh, bên trong sấm chớp đùng đùng. Đám Cửu U ma thần có cảm giác, mảng mây đen rợp trời kín đất này giống như bị Phong Vân Vô Kỵ gọi đến, lại theo sau hắn tràn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn.

Giữa trời đất tràn ngập khí tức hoang liêu. Tiếng gió lạnh lượn vòng sát mặt đất. Trong không khí đầy mùi vị ẩm ướt, giống như một trận mưa lớn sắp trút xuống.

“Bình! Bình!”

Phong Vân Vô Kỵ không nhanh không chậm bước về trước, đối diện là vô số Cửu U ma thần, nhưng đại quân mạnh mẽ này vốn chẳng khiến hắn quan tâm. Trong mắt của hắn chỉ có hình ảnh của Chủ Thần thứ mười bốn đứng sừng sững trên Cửu U tế đàn, không nói bất động, áo choàng tung bay như thần linh, dần dần trùng khớp với hình ảnh mà hắn thu được từ trong ký ức của Trì Thương, hợp lại làm một.

“Vù!”

Mái tóc trắng phất một cái, cặp mắt màu đỏ đột nhiên ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn lơ lửng trên trời, đồng thời lực lượng tinh thần vô biên vô tận tràn ra. Những tia chớp trên bầu trời bỗng trở nên nóng rực. Trời đất chìm vào tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra.

- Gào!

Trong bóng tối, một tên Cửu U ma thần cuối cùng không nhịn được gầm lên một tiếng, cánh tay đen kịt đầy vảy vươn ra, muốn xuất thủ công kích. Ngay lúc này, một cặp mắt màu đỏ đột nhiên từ trong bóng tối hiện lên, nhìn vào tên Cửu U ma thần này.

“Ầm!”

Không có bất kỳ dấu hiệu nào của năng lượng dao động, tên Cửu U ma thần vừa định ra tay liền giống như búp bê vải bay ra xa, một đường đυ.ng vào mấy chục tên Cửu U ma thần khác, cho đến khi bay ra mấy ngàn trượng mới ngừng lại.

- Gào!

Đám Cửu U ma thần còn lại nhất thời bị kích động, thân hình gập xuống, khớp xương trong cơ thể kêu lên lốp đốp. Trong nháy mắt, từ trong cơ thể bọn chúng bỗng mọc ra những khúc xương đen kịt và sắc bén.

Ở phía trước, sau khi Phong Vân Vô Kỵ dời mắt khỏi tên Cửu U ma thần định ra tay với hắn, lại tiếp tục vững vàng bước về phía đám Cửu U ma thần trước mặt.

Đối với Độc Cô và Tây Môn thì bóng tối vốn không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Trong bóng tối, cặp mắt của hai người lập loè ánh sáng nhàn nhạt, cảnh tượng nơi xa lần lượt in vào trong mắt. Đối mặt với vô số Cửu U ma thần, Phong Vân Vô Kỵ lại không hề sợ hãi, một tay ôm lấy thi thể Trì Thương, đi về phía đám Cửu U ma thần xếp hàng trước mặt. Lúc này hai bên chỉ còn cách nhau chưa đến mười trượng.

- Ngao!

Sau tiếng kêu lớn, từng tên Cửu U ma thần khí tức tăng mạnh vọt lên không, từ các phương hướng nhanh như chớp công kích Phong Vân Vô Kỵ. Những móng vuốt đen kịt múa lên, trong lòng bàn tay phát ra những luồng Cửu U ma khí có khả năng ăn mòn. Nhưng luồng Cửu U ma khí hùng hậu kia vừa rời khỏi tay liền đột ngột suy yếu đi, khi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ thì đã gần như không còn uy lực gì. Thậm chí có kẻ, Cửu U ma khí dày đặc trong cơ thể vừa mới từ lòng bàn tay phát ra nửa thước, liền kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài một cách không hề báo trước, trong lỗ chân lông toàn thân phun ra máu ma màu đen.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ bước vào trong trận, đám Cửu U ma thần vốn đang đứng trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn bầu trời, lẳng lặng hấp thu lực lượng cửu tinh để gia tăng thực lực, lúc này toàn bộ đều nhốn nháo, không còn yên tĩnh được.

Công kích vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng đánh vào Phong Vân Vô Kỵ, mà đông đảo Cửu U ma thần lại đồng thời bị đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu. Phong Vân Vô Kỵ giống như đã biến thành một tấm gương, tất cả công kích đều không thể đến được người của hắn. Không chỉ như vậy, công kích của đám Cửu U ma thần càng kịch liệt thì khí tức tỏa ra trên người hắn càng mạnh mẽ hơn.

Cho dù ở trong vòng vây của gần ngàn vạn Cửu U ma thần mạnh mẽ, chung quanh ma khí cuồn cuộn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như dạo chơi trong sân vắng, yên lặng xuyên qua đám Cửu U ma thần. Sự cực tĩnh này hình thành đối lập rõ ràng với sự cực động của đám Cửu U ma thần.

Ý niệm vừa động, đám Cửu U ma thần lập tức người ngã ngựa đổ, một con đường thẳng tắp dẫn đến Cửu U tế đàn xuất hiện trước mắt Phong Vân Vô Kỵ. Ý niệm lực mạnh mẽ đến kinh khủng trải dài theo lối đi này, khiến cho tất cả Cửu U ma thần không thể nào đến gần được.

Nơi chân trời, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc nhìn đám Cửu U ma thần hỗn loạn phía xa, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kinh ngạc là vì một mình Phong Vân Vô Kỵ lại có thể uy hϊếp đông đảo Cửu U ma thần như vậy, còn vui mừng là vì sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, hiển nhiên thực lực đã gia tăng rất nhiều, đối với Thái Cổ thì đây là một tin tức rất tốt.

- Y đang hấp thu lực lượng của bọn chúng.

Tây Môn Y Bắc nhìn bóng lưng cô độc của Phong Vân Vô Kỵ, bình tĩnh nói:

- Công kích của đám Cửu U ma thần còn chưa đến trước người thì đã bị y hấp thu rồi.

- Xem ra, mặc dù cái chết của Trì Thương khiến y trở về trước thời hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc lĩnh ngộ đạo tổn thương của y.

Độc Cô Vô Thương cảm khái nói:

- Như vậy, ít nhất có thể khẳng định một điểm, Vô Kỵ hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Có thể hấp thu và chuyển hóa tất cả lực lượng gây nên tổn thương thành sức mạnh của mình… quy tắc của tổn thương quả nhiên là huyền ảo.

Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ bế quan sau hai người, nhưng hiển nhiên hai người từ nơi Cổ Vu đã sớm biết được công pháp mà Phong Vân Vô Kỵ tu luyện.

- Chúng ta có thể thấy được, Chủ Thần thứ mười bốn chắc là cũng đã nhìn ra.

Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, nhìn Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn phía xa, nói.

Hai vai Độc Cô Vô Thương hơi run lên, cũng bất giác ngẩng đầu nhìn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn .

“Lui xuống!” - Phía trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn mặc Sát Lục chiến giáp, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khác thường. Giọng nói mang theo tiếng kim loại đồng thời vang lên trong đầu vô số Cửu U ma thần. Ở chung quanh, đám Cửu U ma thần vốn như sóng cả cuộn trào tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ, nghe được giọng nói này liền ngẩn ra, oán hận nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, cuối cùng vẫn từ từ lui về phía sau.

Nhiều Cửu U ma thần như vậy lại không làm gì được một nhân loại đang ôm một thi thể, điều này thật sự là một đả kích quá lớn đối với đám Cửu U ma thần vốn hung tàn và kiêu ngạo.

Thực lực của đám Cửu U ma thần không hề yếu, chỉ là thực lực của Phong Vân Vô Kỵ lại quá mạnh. Nắm giữ quy tắc tổn thương, ngoại trừ thần lực ra thì những lực lượng khác căn bản không thể nào thương hại đến Kiếm Thần.

Sau khi Đám Cửu U ma thần như thủy triều rút về phía sau, giữa Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ liền xuất hiện một khu vực lớn trống không .

Cách nhau hơn ngàn trượng, Chủ Thần thứ mười bốn lơ lửng trên trời và Phong Vân Vô Kỵ dừng bước đối diện với nhau, hai cặp mắt màu vàng và màu đỏ nhìn nhau. Vào giờ phút này thời gian dường như chậm lại, những cặp mắt đều tập trung vào hai bóng người một đen một trắng tại tây bắc Ma Giới này.

Phong Vân Vô Kỵ ôm thi thể Trì Thương, mái tóc trắng như sương tung bay, vạt áo trước ngực liên tục phập phồng giống như tâm cảnh của hắn lúc này. Xa xa vang lên tiếng áo choàng rộng lớn của Chủ Thần thứ mười bốn tung bay trong bầu trời đêm.

Hai người bình tĩnh nhìn đối phương, đồng thời từ trên người đối phương cảm nhận được sự uy hϊếp mạnh mẽ.

- Ha!

Mái tóc dài phất một cái, Phong Vân Vô Kỵ bỗng ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng cực kỳ chói tai. Thân thể của hắn rung lên, lực lượng tinh thần hùng hậu khiến trời đất biến sắc lập tức phát ra, hóa thành một mũi tên nhọn bắn về phía Chủ Thần thứ mười bốn cách đó ngàn trượng.

Gần như đồng thời, trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn cũng lóe lên ánh sáng màu vàng, thần thức đen tối rợp trời kín đất tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Khi hai đoàn lực lượng tinh thần mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng xuất hiện, trời đất liền rung chuyển ầm ầm giống như sắp sụp đổ.

“Ầm!”

Hai đoàn lực lượng tinh thần mạnh nhất dưới Chủ Thần, mang theo tiếng sấm gió va chạm mạnh vào nhau tại khu vực trung ương. Chỉ nghe một tiếng vang lớn trời long đất lở, trời đất chợt tối sầm lại. Chung quanh hai người trong phạm vi mấy ngàn trượng, tất cả kén tơ quy tắc đều bị phá tan, hóa thành tro bụi.

“Xoẹt!”

Trên đỉnh đầu, mây đen thật dày giống như bị một bàn tay to lớn vô hình xé rách làm hai, lộ ra một vết nứt ngoằn ngoèo. Những tia chớp bạc lóe lên trong tầng mây. Sau một tiếng vang, trong trời đất bỗng nổi lên mưa lớn. Những bức rèm mưa từ tầng mây rũ xuống, ngang dọc giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn.

Trong lần giao đấu tinh thần này, thân hình hai người đều hơi nhoáng lên một cái, cũng không chiếm được ưu thế gì. Trong đầu vẫn còn chưa đau nhức vì tinh thần va chạm, hai đoàn lực lượng tinh thần khác khiến trời đất biến sắc lại phát ra, một lần nữa va chạm vào nhau giữa hư không.

“Ầm ầm ầm!”

Trong nháy mắt, tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn đã va chạm mấy chục lần trong hư không. Tinh thần lực mạnh mẽ giao đấu hoàn toàn phá hư hệ thống quy tắc chung quanh. Giữa hai người thỉnh thoảng hóa thành một biển lửa Địa Ngục màu đen hừng hực, thỉnh thoảng lại hóa thành biển Minh Ngục cuộn trào. Tinh thần lực to lớn hoàn toàn vượt qua Thần cấp hậu kỳ, đạt đến một cảnh giới mà phàm tục không thể tưởng tượng, khiến cho khoảng không gian này hoàn toàn vặn vẹo. Không chỉ như vậy, dưới hệ thống quy tắc hỗn loạn, lực lượng tinh thần do hai người phát ra còn gây nên một cơn lốc tinh thần mạnh mẽ, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn vào bên trong, cách ly khỏi thần thức và ma thức theo dõi từ bên ngoài.

Bên ngoài cơn lốc tinh thần bán kính gần ngàn trượng, Tây Môn, Độc Cô, Viên Tề Thiên và ba vị Chí Tôn tâm thần đều chấn động. Tinh thần công kích giữa hai người đã vượt qua dự đoán của mọi người. Sự xuất hiện của cơn lốc tinh thần đen kịt hoàn toàn ngăn cách tai mắt của bọn họ. Không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn, mọi người rất khó phán đoán thời cơ để ra tay, nhất thời trong lòng lo lắng. Mặc dù sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, tinh thần lực đã vượt qua dự đoán mọi người, có thể giao đấu ngang ngửa với Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng theo suy nghĩ của mọi người, một thiếu sót chí mạng đã định trước Phong Vân Vô Kỵ không thể nào đánh bại được Chủ Thần thứ mười bốn, đó là thần lực.

Trong vũ trụ tồn tại vô số năng lượng, bóng tối, ánh sáng, hoặc là không có bất kỳ thuộc tính nào. Có chân khí, cương khí, ma khí, Cửu U ma khí… nhưng hiển nhiên, sở hữu hệ thống kim tự tháp đỉnh cao, lực lượng mạnh mẽ dĩ nhiên nhất chính là thần lực

Khúc gỗ có cứng rắn đến mấy cũng không thể nào so với trường kiếm sắc bén.

Trong lúc mọi người đang lo lắng cho sự an toàn của Vô Kỵ, tại tây bắc Ma Giới, trong cơn lốc màu đen to lớn chọc trời liền đất, càn quét tất cả lại rất yên tĩnh.

Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ một trên một dưới nhìn nhau. Hai người đều hiểu được, tinh thần lực công kích đơn thuần căn bản không thể nào đánh bại đối phương, đừng nói đến chuyện đánh chết. Chủ Thần thứ mười bốn nhìn từ trên xuống dưới tên nhân loại kỳ lạ xuất hiện trước mặt, con người áo trắng tóc trắng này đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hắn đối với nhân tộc Thái Cổ. Không có lực lượng của thánh thú, từ lúc nào linh hồn của loài người lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này.

Trong cơn lốc hoàn toàn tối đen. Giữa không trung, thần cách thời gian màu trắng trên trán Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên trở nên lấp lánh. Một khắc sau, trong đôi mắt đỏ của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng vén áo choàng thật dài sau lưng lên, trốn vào trong dòng sông thời gian. Dự định của hắn rất đơn giản, đó là dùng lực lượng thời gian do mình khống chế, trong thời gian ngắn gϊếŧ chết tên cao thủ đỉnh cấp của Thái Cổ xuất thế ngang trời này.

Động tác của Chủ Thần thứ mười bốn rất nhanh, nhưng kiếm của Phong Vân Vô Kỵ còn nhanh hơn hắn. Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào dòng sông thời gian, một ánh kiếm rực rỡ như sao băng liền lướt qua trong bóng tối, chém xuống vị trí hắn vừa biến mất. Với năng lực của Chủ Thần thứ mười bốn lại không thể nhìn thấy rõ một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ. So với một kiếm mà Tây Môn phát ra lúc trở về, một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, cũng không có một chút âm thanh nào, tốc độ của nó thậm chí còn vượt xa một kiếm của Tây Môn.

“Ầm!”

Nơi đối diện Phong Vân Vô Kỵ ngàn trượng bỗng xuất hiện một hố đen to lớn, chung quanh có những điểm sáng óng ánh bay lả tả, đó là những mảnh vụn của dòng sông thời gian. Nơi ánh sáng tỏa qua, Chủ Thần thứ mười bốn vừa mới biến mất lại chật vật hiện ra nửa người trong hư không. Một kiếm bá đạo kia của Phong Vân Vô Kỵ đã vượt qua tốc độ ánh sáng, trực tiếp phá vỡ không gian chém vào trong dòng sông thời gian, ép Chủ Thần thứ mười bốn từ bên trong ra ngoài.

Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn vừa từ trong dòng sông thời gian hiện thân ra, một ánh kiếm lấp lánh bỗng xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kỵ không hề báo trước, mũi kiếm chỉ cách vầng trán của hắn chưa đến một tấc. Ánh sáng nóng rực kia chiếu rọi khuôn mặt vô cảm xúc của hắn trong bóng tối. Ánh kiếm cực kỳ bá đạo này chính là một kiếm vừa rồi do Phong Vân Vô Kỵ phát ra, đánh vào trong dòng sông thời gian, bức Chủ Thần thứ mười bốn ra ngoài.

Lực lượng thời gian, thời gian chảy ngược. Ngay lúc bị một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ bức ra khỏi dòng sông thời gian, bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn cũng mở ra, nhanh như chớp phát động thời gian chảy ngược, phản xạ ánh kiếm của Phong Vân Vô Kỵ tốc độ đã đạt tới cực hạn quay ngược trở về.

“Ầm!”

Mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ lại không hề chớp. Trông thấy một kiếm do Chủ Thần thứ mười bốn dùng thời gian chảy ngược phản xạ về sắp chém trúng, một khắc sau luồng ánh sáng lấp lánh này lại đột ngột xuất hiện trước người Chủ Thần thứ mười bốn vài thước, chém thẳng vào người hắn.

Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngồi lên ngôi vị của thần, không thể hoàn toàn lãnh khốc vô tình. Sự xuất hiện của ánh kiếm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Đối mặt với kiếm khí lặng lẽ chém tới, hắn cũng không khỏi giật mình một cái, tâm thần vừa động, lực lượng thời gian đã tích tụ lại phát động lần nữa.

Chủ Thần thứ mười bốn lại không biết, cũng giống như hắn có khả năng miễn dịch với uy lực của Tứ Tượng đại trận, tất cả kiếm chiêu công kích trên thế gian đều không thể gây tổn thương đến Kiếm Thần, bao gồm cả kiếm chiêu do Tây Môn Y Bắc phát ra. Đây là uy quyền tuyệt đối thuộc về Kiếm Thần, đỉnh cao của tất cả người tu kiếm, sở hữu khả năng miễn dịch với tất cả công kích có liên quan đến kiếm, không có bất kỳ kiếm chiêu nào có thể chạm đến hắn.

Một bên là “thời gian chảy ngược”, một bên là “kiếm đạo miễn dịch”, dưới tác dụng của hai loại năng lực này, một kiếm do Phong Vân Vô Kỵ phát ra trong nháy mắt liên tục qua lại giữa hai người, tốc độ càng lúc càng nhanh. Không gian giữa hai người hoàn toàn bị một mảng ánh sáng chói mắt bao phủ. Phía sau ánh sáng rợp trời kín đất, cánh tay và hai bờ vai của Chủ Thần thứ mười bốn lại hiện ra những vết kiếm nhỏ dài. Vết kiếm không phải rất sâu, cũng không tạo thành tổn thương thực sự. Rất hiển nhiên, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không thể kịp thời dùng thời gian chảy ngược phản xạ lại một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ, có thể chặt đứt cả một bộ phận của dòng sông thời gian.

Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm kia đã liên tục qua lại mấy trăm lần giữa hai người. Cuối cùng Chủ Thần thứ mười bốn không kịp dùng thời gian chảy ngược phản xạ lại, sau một tiếng “ầm”, một kiếm uy lực kinh người kia liền chém vào người hắn.

“Xoẹt!”

Một vết kiếm lớn từ vai trái của Chủ Thần thứ mười bốn kéo đến dưới bụng, kể cả Sát Lục chiến giáp trên người hắn cũng bị cắt ra làm hai, máu tươi trên người bắn ra. Mặc dù thương thế không nặng, nhưng bề mặt vết thương thoạt nhìn rất kinh khủng. Một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn chọc giận Chủ Thần thứ mười bốn.

- Gào!

Sau một tiếng gầm, Chủ Thần thứ mười bốn vươn một cánh tay ra, thần cách gϊếŧ chóc giữa trán bỗng trở nên lấp lánh. Một mảng đen kịt còn tối hơn so với bóng đêm, giống như vực sâu từ sau lưng hắn hiện lên. Cánh tay của hắn vung mạnh xuống, đoàn thần lực gϊếŧ chóc hùng hậu kia liền tràn đến với tốc độ cực nhanh, ép về phía Phong Vân Vô Kỵ cách đó ngàn trượng.

Đối mặt với thần lực áp đảo của Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng cảm thấy không thể ngăn cản được một chiêu này, dưới chân nhún một cái, thân hình liền hóa thành một vệt cầu vồng bắn ngược ra, xuyên qua cơn lốc tinh thần chọc trời liền đất, xuất hiện trong cơn mưa lớn bên ngoài. Nơi thân hình hắn đi qua, nước mưa dày đặc đều không thể chạm vào, tạo thành một đường chân không thẳng tắp.

Sau khi phát ra thần lực công kích hùng hậu, Chủ Thần thứ mười bốn dường như đã dự đoán được phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ, thừa dịp Phong Vân Vô Kỵ bắn ngược ra, cánh tay lập tức vung lên, thân hình nhoáng một cái lại trốn vào trong dòng sông thời gian. Lần này không có một kiếm nhanh đến mức biếи ŧɦái của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn rất thuận lợi trốn vào trong dòng sông thời gian.

Đứng trước dòng nước lũ hủy diệt do thần lực gϊếŧ chóc tạo thành, chiếc đầu của Phong Vân Vô Kỵ hơi ngẩng lên, nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào trong dòng sông thời gian. Cặp mắt màu đỏ của hắn khẽ nhướng lên, nhìn lướt qua thi thể của Trì Thương trong khuỷu tay, trong mắt đột nhiên trong trẻo hơn một chút.

Trên mặt đất, nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ bay ngược ra từ trong cơn lốc tinh thần kinh khủng chọc trời liền đất, đám người Tây Môn đều cho rằng Vô Kỵ đã chiến bại, đang định ra tay trợ giúp, trong tai bỗng nghe được giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ: “Độc Cô, Tây Môn, mau rời khỏi đây!”

“Tề Thiên, thi thể Trì Thương giao cho ngươi bảo vệ!” - Viên Tề Thiên vừa nhìn thấy thân hình Phong Vân Vô Kỵ bắn ngược ra, cho rằng sư tôn đã bị thương, máu nóng trong người liền sôi trào, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, muốn hiện nguyên hình chiến đấu một phen. Lúc này trong tai bỗng nghe được giọng nói quen thuộc, sau đó một bóng đen từ dưới người Phong Vân Vô Kỵ bay tới. Viên Tề Thiên theo bản năng lập tức bay lên trời tiếp lấy, cúi đầu thoáng nhìn lại phát hiện đóh là thi thể của Trì Thương.

Sau khi giao thi thể Trì Thương cho Viên Tề Thiên chiếu cố, Phong Vân Vô Kỵ đã không còn vướng bận, tay áo bào rộng thùng thình mở ra, một bàn tay trắng nõn như ngọc không tỳ vết từ dưới tay áo vươn ra như chớp.

“Keng!”

Trong tiếng kiếm ngân rung trời, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã biến mất rất lâu lại xuất hiện trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Trong ánh mắt của Độc Cô và Tây Môn, thân hình Phong Vân Vô Kỵ chợt rung động, sau đó dùng tốc độ làm người ta khó tưởng tượng liên tục gia tốc, trong nháy mắt đã phá vỡ không gian, biến mất trong hư không mênh mông.

Tại Ma Giới, ngay khi thân hình Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Độc Cô và Tây Môn Y Bắc liền nhìn thấy lực lượng gϊếŧ chóc phá tan cơn lốc tinh thần chọc trời, như nước lũ tràn đến, lập tức biến sắc hét lớn một tiếng:

- Tề Thiên, đi mau!

Gần như đồng thời, Viên Tề Thiên cũng đã phát hiện đoàn thần lực công kích mạnh mẽ do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra. Ba người không hẹn mà cùng từ dưới đất vọt lên, chạy ra bên ngoài Ma Giới. Viên Tề Thiên ở giữa không trung kêu lên một tiếng, hóa thành một con Ly Loan to lớn, mang theo thi thể Trì Thương vượt qua hư không, bay về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất. Tại phía đông Ma Giới, ba vị Chí Tôn thấy thế cũng đồng thời vọt lên không, đuổi theo hướng Phong Vân Vô Kỵ.

“Ầm!”

Thần lực gϊếŧ chóc hùng hậu đánh xuống. Từ nơi Phong Vân Vô Kỵ vừa đứng cho đến nơi chân trời Tây Môn và Độc Cô đang đứng, khoảng đất diện tích rộng lớn này lập tức bị đánh thành tro bụi, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, lộ ra hư không mênh mông phía dưới.

Tại vương triều Đọa Lạc.

Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp mười sáu cánh vẫn luôn chú ý đến trận chiến của Chủ Thần thứ mười bốn. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ làm người ta khó tưởng tượng phá vỡ không gian rời đi, Lộ Tây Pháp không hề nghĩ ngợi, mười sáu đôi cánh sáng màu đen sau lưng xuyên qua áo khoác, dùng sức đập một cái, lập tức hóa thành một vệt cầu vồng màu đen đuổi nhanh theo.

Trong vũ trụ, nếu chỉ nói về tốc độ bay thì ai là người đứng đầu? Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ hay là Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp?

Trong tất cả binh khí, tốc độ của người tu kiếm là cao nhất. Có một số người tu kiếm, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với loài chim dữ của Hồng Hoang là Ly Loan, vốn được xưng là tốc độ nhanh nhất giữa trời đất. Là thần trong kiếm đạo, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ càng đứng trên thiên hạ.

Thiên sứ ánh sáng dù đã sa ngã vẫn có tốc độ cực nhanh. Lộ Tây Pháp được xưng là có tốc độ bay tiếp cận với tốc độ ánh sáng.

Một bên là Kiếm Thần, một bên là Thần Quang thiên sứ ngày xưa, rốt cuộc giữa bọn họ ai mới là người có tốc độ nhanh nhất trong vũ trụ? Tốc độ nhanh nhất rốt cuộc đạt đến mức nào, có thể vượt qua ánh sáng hay không? Nếu như có thể vượt qua ánh sáng thì sẽ ra sao?

Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ điều khiển Đệ Ngũ Kiếm Đảm, tốc độ không ngừng gia tăng. Mặc dù không nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn trong dòng sông thời gian, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng, đối phương đang cách mình không xa, hơn nữa vẫn luôn đuổi theo mình.

“Ầm!”

Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, người đầu tiên xuyên qua không gian Ma Giới, xuất hiện trong hư không tối đen không phải là Viên Tề Thiên, cũng không phải là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, mà là Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp với mười sáu chiếc cánh sáng đen. Mặc dù hai bên vẫn cách nhau một khoảng không nhỏ, nhưng cũng đủ để Lộ Tây Pháp theo dõi được thân hình Phong Vân Vô Kỵ. Trong mắt của Lộ Tây Pháp, Phong Vân Vô Kỵ chỉ lớn khoảng bằng con kiến, đang bay về nơi sâu hơn trong vũ trụ. Bên cạnh Đọa Lạc Chi Vương có một mảng bóng đen dày đặc, dùng để che dấu thân hình của vị thiên sứ ánh sáng ngày xưa này.

Ngay lúc Đọa Lạc Chi Vương xuất hiện ở phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một bàn tay to lớn đột nhiên từ trong hư không vươn ra, giơ về hướng Phong Vân Vô Kỵ sẽ đi qua. Khi bàn tay mở ra, một giọng nói mang theo tiếng kim loại bỗng vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ:

- Thời gian bất động!

“Ầm!”

Kiếm Thần vốn đang hóa thành một bóng sáng mờ ảo bay vào sâu trong vũ trụ, thân hình đột nhiên run lên, sau đó liền đứng yên phía dưới bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn vươn ra từ trong dòng sông thời gian. Vẻ mặt của hắn vẫn giữ nguyên biểu tình trước đó một khắc, bên tai loáng thoáng có thể thấy một chùm tóc trắng như sương phất phơ, giống như bị gió thổi lên. Tất cả đều chìm vào bất động.

Vào lúc này, Viên Tề Thiên, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng lần lượt bước vào trong hư không. Mới vừa xuất hiện, cảnh tượng nơi xa liền in vào trong mắt mọi người. Vừa nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của mọi người như muốn vỡ tung, khí huyết trong l*иg ngực dâng trào. Với khoảng cách của bọn họ, lúc này muốn ra tay tương trợ cũng đã không còn kịp.

- Vô Kỵ!

Độc Cô Vô Thương hét lớn, khuôn mặt vốn già nua giờ phút này càng trở nên tiều tụy đi không ít.

Trong cánh tay của Chủ Thần thứ mười bốn đang vươn ra bỗng xuất hiện một đoàn thần lực vô cùng ngưng tụ, mang theo những tia chớp màu đen nóng rực, đánh thẳng vào chiếc đầu của Phong Vân Vô Kỵ đang đứng yên. Ngay lúc này, một chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra.