- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến
- Chương 11: Xi Vưu xuất hiện
Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến
Chương 11: Xi Vưu xuất hiện
- Hừ, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Nhân vật cường đại kia lạnh lùng nói. Ám Cát Cổ Đức còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một đoàn bóng tối rợp trời kín đất đã kéo đến. Ám Cát Cổ Đức vừa định phản kháng, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, hai vai đang căng thẳng lại thả lỏng xuống.
Trong hư không bóng tối chợt lóe lên. Ám Cát Cổ Đức mới vừa phá tan vách chắn không gian lao ra liền biến mất không còn bóng dáng.
- Kẻ nào dám nhúng tay, muốn chết!
Trông thấy đã sắp gϊếŧ được Ám Cát Cổ Đức lại bị người khác nhúng tay vào, An Đức Liệt không khỏi giận tím mặt. Ma thức to lớn lập tức bắn lên, đánh vào nhân vật chưa biết ngồi trên sao băng tu luyện, trong ma thức loáng thoáng còn có tiếng sấm kèm theo.
- Hừ!
Cường giả ngồi xếp bằng trên sao băng, dùng bóng ma thu nạp tinh hoa của sáu ngôi sao cũng hừ lạnh một tiếng, năng lượng tinh thần to lớn như sông biển cuồn cuộn phát ra.
“Ầm!”
Hai luồng ma thức cường đại che trời phủ đất, như hung thú mãnh liệt va chạm vào nhau. Hai người đều cảm thấy giống như trúng phải đòn nghiêm trọng, liền rên lên một tiếng, thân thể không khỏi lắc lư một cái. Một chiêu này lực lượng của hai người lại tương đương.
Hai luồng ma thức to lớn vừa chạm liền lui, tới đã nhanh đi lại càng nhanh hơn, trong nháy mắt hai người đã thu hồi ma thức lại.
- Ma Tổ!
Phía trên tế đàn ở tây bắc Ma Giới, An Đức Liệt kinh hô một tiếng, đột nhiên mở mắt nhìn lên bầu trời, trong hai con ngươi bắn ra một luồng ánh sáng xanh biếc.
Lúc trước khi Ma Tổ Xi Vưu và Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ giao chiến tại Ma Giới, vô số cường giả Ma Giới đều ở một bên quan sát hai tên cường giả tuyệt thế của Thái Cổ chiến đấu long trời lở đất. An Đức Liệt cũng như vậy, mặc dù bản thân không có mặt ở đó, cũng không dừng lại chiến trường quá lâu, nhưng vẫn còn nhớ dáng vẻ và khí tức của Ma Tổ Xi Vưu.
Tại Ma Giới, từ thời đại rất xưa Xi Vưu đã từ Thái Cổ vượt qua hư không hàng lâm Ma Giới, chinh phục gần như hơn nửa Ma Giới, sau đó lại đột nhiên biến mất không tung tích. Hành vi bá đạo và kỳ dị của y vốn đã là một truyền kỳ tại Ma Giới, An Đức Liệt muốn không chú ý cũng khó.
“Ma Tổ này thực lực hình như còn cao hơn một bậc so với lần xuất hiện ở Ma Giới.” - An Đức Liệt trầm tư: “Mà thôi, cứ tạm thời tha cho tên đó một mạng. Chờ bản tọa mở ra tế đàn sẽ giải quyết cả hai người các ngươi một lần. Hừ!”
Ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh, tay phải An Đức Liệt cầm bên góc áo choàng sau lưng giơ lên, kéo theo áo choàng màu đen rộng dài từ từ đi ra ngoài, mỗi bước lại vượt qua khoảng cách trăm trượng.
Ở sau lưng, không gian phía trên tế đàn to lớn và cổ xưa sừng sững trên mặt đất bỗng vặn vẹo một chút, sau đó tế đàn cổ xưa kia liền bị một pháp thuật kỳ bí nào đó lặng lẽ che giấu. Từ không trung nhìn xuống mặt đất hoàn toàn bằng phẳng.
Trên tinh thể đen kịt, cặp mắt lạnh lẽo kia lại trở nên rõ ràng. Trong bóng ma to lớn chợt nghe tiếng tay áo lay động, sau đó liền thấy được thân thể cao lớn của Ma Tổ Xi Vưu từ trong bóng ma kia đi ra, lúc quan sát trong mắt bắn ra một luồng khí tức cực kỳ bá đạo và hung ác.
“Tên kia rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao ma công của hắn lại tương tự với bản tọa như vậy?” - Xi Vưu đứng ở trên viên tinh thể màu đen nhìn xuống hư không, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại giống như gặp phải chuyện gì rất khó hiểu.
Hơi trầm ngâm, ma thức khiến trời đất run sợ mất màu của Xi Vưu lại phát ra, đuổi theo hướng An Đức Liệt rút lui. Nhưng khi ma thức vượt qua hư không đến bầu trời tây bắc Ma Giới, lại phát hiện đối phương đã sớm người đi lầu trống. Sau khi tìm tòi một lúc hoàn toàn không có thu hoạch, Xi Vưu đành phải hậm hực thu hồi ma thức lại.
Từ sau khi thất bại dưới tay Kiếm Thần, Ma Tổ Xi Vưu đã theo như ước định giải tán Ma Đô, sau đó phá vỡ hư không rời khỏi Thái Cổ, đi đến khoảng vũ trụ hư không hoang vu này, tìm một ngôi sao di chuyển trong vũ trụ hư không định cư tại đó, bắt đầu tu luyện một môn ma công cái thế.
Lúc trước khi chiến đấu với Hiên Viên, Xi Vưu đã bị hoàng đế Hiên Viên khơi gợi ra thiện thức trong bản tính, cuối cùng lại tự phong ấn mình trong không gian riêng.
Trong thời gian phong ấn, thiện thức vẫn luôn áp chế ý thức của Xi Vưu. Nhưng trong thời gian dài đằng đẵng đó, Xi Vưu vẫn luôn ở sâu trong biển ý thức suy diễn một môn ma công mới. Y rời khỏi Thái Cổ, một mặt là vì tuân theo ước hẹn, một mặt khác lại có liên quan đến môn ma công này.
“Ừm… Loại ma khí chí âm chí tà này theo lý chỉ tộc nhân chúng ta mới có. Tên này rốt cuộc là tìm thấy ma công ở đâu, hơn nữa tu vi còn đạt đến trình độ như vậy?”
Vẻ mặt Xi Vưu ngưng trọng, sâu trong con ngươi hiện lên vẻ trầm tư. Đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, cổ tay y liền nhấc lên, trong lòng bàn tay thình lình lộ ra một khoảng trời đất thu nhỏ, chính là kỹ năng bí mật Thế Giới của Chí Tôn.
“Có lẽ ngươi sẽ cho ta câu trả lời.” - Khóe miệng Xi Vưu nở một nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Thế Giới ngộ ra trong bàn tay.
Có thể được xưng là Ma Tổ, một tay tạo thành thời đại đen tối của Thái Cổ, khả năng lĩnh ngộ của Xi Vưu tuyệt đối không tầm thường.
Bên trong Thế Giới là Ám Cát Cổ Đức đang nghi hoặc nhìn bốn phía.
oOo
Bên trong Trung Ương đại điện.
Tâm Ma mặc áo bào đen ngồi trên bảo tọa làm bằng đá đen. Trong đại điện ma khí cuồn cuộn, cũng giống như tâm tình của hắn lúc này. Hắn đã ngồi ngây ngốc trong Trung Ương đại điện, im lặng bất động như vậy một thời gian khá dài. Trong đầu của hắn tràn ngập suy nghĩ về việc Bổn Tôn biến mất và ý thức của Đệ Tam phân không còn.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Với năng lực của Bổn Tôn, rốt cuộc là ai có thể gϊếŧ chết hắn? Chẳng lẽ trong vũ trụ này vẫn tồn tại nhân vật cường đại nào mà chúng không biết, ngay cả Bổn Tôn cũng không phải là đối thủ của hắn? Không, không thể nào, Bổn Tôn không thể nào chết được!” - Tâm Ma tỏ ra vô cùng nóng nảy, cặp mắt đen kịt không ngừng chuyển động, muốn tìm một lý do cho sự biến mất của Bổn Tôn.
“Ta nên làm gì đây? Ta nên làm gì bây giờ? Nguyên thần phân ba, một vinh thì tất cả đều vinh, ta còn có thể sống được bao lâu?... Đáng chết, Bổn Tôn tại sao lại chết như vậy?”
“Cộc!”
Ngay lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa giòn giã.
- Chủ nhân, thần Bội Lý Tư xin cầu kiến!
Giọng nói của Bội Lý Tư từ ngoài cửa truyền vào.
- Vào đi!
Tâm Ma có phần không nhịn được nói.
Bên ngoài Ma điện yên tĩnh một lúc, sau đó Bội Lý Tư dường như do dự mới đẩy cửa đi vào, trên người hắn mặc một bộ áo dài.
Liếc nhìn Bội Lý Tư một cái, Tâm Ma cố gắng ổn định tâm thần lại: “Mà thôi, nếu như Bổn Tôn thật sự không còn, vậy thì dù ta có làm gì cũng chắc hẳn phải chết. Cứ yên lặng theo dõi biến hóa đi. Ồ…”
Sau khi bình tĩnh lại từ trong đả kích do khí tức của Bổn Tôn đột ngột biến mất, Tâm Ma dường như đã phát hiện ra điều gì: “Đến hiện giờ linh hồn của ta hình như vẫn chưa xảy ra biến đổi gì…”
“Có lẽ nguyên thần của ta sẽ không tan vỡ…” - Tâm Ma an tĩnh lại suy nghĩ. Trong tai vang lên giọng nói cung kính của Bội Lý Tư:
- Chủ công! Thần nhận được tin tức, từ sau khi đại thiên sứ trưởng Mễ Già Lặc và hai tên Sí thiên sứ khác của Thiên Đường mở ra cánh cổng Thiên Đường tại Địa Ngục, phát động “Sự cữu rỗi của Thiên Đường”, cuối cùng bị Lộ Tây Pháp dẫn động năng lượng của chư thần và Chúng Ma điện ngăn cản, chiến sự hai bên đã bắt đầu leo thang.
- Khác với trước đây, lần này Lộ Tây Pháp giống như đã phát điên, không ngừng tấn công vào cánh cổng Thiên Đường, đưa đọa lạc thiên sứ vào bên trong Thiên Đường. Thậm chí bản thể của hắn còn tự mình ra tay đánh vào trong Thiên Đường. Mặc dù mỗi lần cũng không xâm nhập vào, nhưng đã gây cho Thiên Đường tổn thất rất lớn.
- Có mấy lần, Lộ Tây Pháp lại không sợ lực lượng của Quang Minh chư thần, cường hành chiếm cứ một cánh cổng truyền tống mở ra tại Thiên Đường, gϊếŧ chóc một cách trắng trợn. Không chỉ như vậy, hắn còn không ngừng dùng hình chiếu đi đến những không gian khác có truyền bá tín ngưỡng của Thiên Đường, liên tục phá hủy lực lượng của Thiên Đường. Những hành vi này không giống như phong cách khiêm tốn của Đọa Lạc Chi Vương lúc trước.
Nói đến đây, Bội Lý Tư dừng một chút, trong giọng nói cũng mang theo vẻ nghi hoặc:
- Thuộc hạ vốn tưởng rằng là do Mễ Già Lặc tự mình ra tay, khiến cho Chúng Ma điện tổn thất nặng nề. Có điều trước đây chiến tranh mức độ này đã từng xảy ra, Đọa Lạc Chi Vương cũng không dùng bản thể trực tiếp trấn giữ Thiên Đường giống như lần này. Chuyện này thật sự hơi khác thường. Nhưng bất kể nguyên nhân gì khiến Lộ Tây Pháp trở nên điên cuồng như vậy, đối với chúng ta lại là một cơ hội rất tốt… Ấy, chủ công, ngài có đang nghe tôi nói không?
- Ừ.
Tâm Ma khẽ lắc đầu, vẻ mặt không đổi nói:
- Nói tiếp đi!
- Bệ hạ! Từ sau khi trận chiến giữa Quang Ám quốc chủ và Ma Đế Hoàng kết thúc, mười vương triều còn lại đã hợp thành liên minh chiến lược. Đội ngũ chinh phạt của chúng ta ở bên ngoài đã liên tiếp bị chặn lại. Trước đây không lâu Tát Cách Lạp Tư đại đế còn tự mình ra tay tập kích quân đoàn Ám Hắc, nếu không nhờ Thái Huyền và A Tu La ma đế ngăn cản thì e rằng quân đoàn Ám Hắc đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi. Chủ công…
Bội Lý Tư lén liếc nhìn Tâm Ma trên bảo tọa, có chút bất an nói:
- Bệ hạ! Với thực lực của chúng ta tuyệt đối không thể đồng thời đối kháng với nhiều vương triều như vậy. Chúng ta có nên… trước tiên thu đại quân về lãnh địa của vương triều không?
Không ngờ Tâm Ma cũng không trách tội, chỉ là có chút không yên lòng phất phất tay:
- Bội Lý Tư, chuyện này không cần hỏi ý kiến ta. Trẫm cho ngươi toàn quyền xử lý, chỉ huy bảy quân đoàn lớn còn lại.
Đối với chuyện chinh phạt này, Tâm Ma đột nhiên không còn cảm thấy hứng thú như trước.
- Chủ công! Thuộc hạ có một đề nghị. Thời gian trước quân đoàn đọa lạc thiên sứ không ngừng tấn công vào Thiên Đường, hơn nữa thái độ rất khác thường, còn xuất động đại quân công kích thế lực của vương triều gần đó. Chuyện này đã chọc giận các vương triều đại đế, hai bên còn nổ ra một trận đại chiến. Thuộc hạ cho rằng, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để liên hợp với quân đoàn đọa lạc thiên sứ. Chủ công, chuyện này không thể kéo dài mãi…
Bội Lý Tư ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Tâm Ma trên bảo tọa.
Chuyện này Bội Lý Tư ít nhất đã đề cập đến ba lần, nhưng Tâm Ma dường như vẫn luôn không để ý. Trong lòng Bội Lý Tư đã quyết định, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không đợi đến lúc mười tên vương triều đại đế hợp nhất thế lực dưới tay, toàn lực tấn công, cũng chính là lúc vương triều Trung Ương bị tiêu diệt. Dù sao Trung Ương đại đế có mạnh đến đâu thì cũng không thể dùng một chống mười được.
- Chủ công!
Bội Lý Tư kêu lên, sâu trong con ngươi tràn đầy vẻ cố chấp.
- Ừ, ngươi lui xuống đi! Trẫm sẽ liên hệ với Đọa Lạc Chi Vương.
Bội Lý Tư mừng rỡ:
- Vâng thưa chủ công! Thuộc hạ sẽ lập tức đi triệu hồi bảy quân đoàn lớn.
Tâm Ma mặc dù nói rất thờ ơ, nhưng Bội Lý Tư biết rõ hắn nhất định sẽ làm.
Đợi sau khi Bội Lý Tư lui khỏi, biến mất ngoài cửa đại điện, Tâm Ma mới chớp mắt một cái, hờ hững nói:
- Hắn đã đi rồi, trong đại điện này chỉ còn lại ngươi và ta. Lộ Tây Pháp, ngươi có nên đi ra hay không!
Một đoàn bóng sáng biến ảo, Đọa Lạc Chi Vương khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên không gò bó xuất hiện trong đại điện tối đen.
- Chủ nhân Sát Lục, lời ta muốn nói thuộc hạ của ngươi vừa mới nói cả rồi, xem ra ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Đọa Lạc Chi Vương dựa vào một cây cột, nhúc nhích ngón tay mơn trớn mái tóc trắng như sóng từ trên đầu rũ xuống.
Lúc Lộ Tây Pháp dùng hình chiếu thích nhất là mái tóc màu bạc, mặc dù bản thể của hắn lại có mái tóc vàng như ánh mặt trời.
Con người thường mắc phải những sai lầm rất dễ dàng nhìn thấy, cường giả cũng giống như vậy. Hình chiếu không gian vốn là kỹ năng do Đọa Lạc Chi Vương sáng tạo ra dành cho thiên sứ, nhưng hắn vẫn luôn không để ý đến phương pháp hình chiếu trong cùng không gian. Cho đến khi Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ sử dụng hình chiếu trong cùng không gian Ma Giới.
Bị chuyện này khơi gợi, Lộ Tây Pháp không mất bao lâu cũng lĩnh ngộ ra năng lực hình chiếu trong cùng không gian.
Trên đại điện, Tâm Ma trông thấy nụ cười mê người nơi khóe miệng Lộ Tây Pháp, bỗng nhiên cảm thấy bực dọc:
- Được rồi, Lộ Tây Pháp, ngươi có thể thu lại nụ cười đáng ghét kia của ngươi. Tin tức về ngươi thuộc hạ của ta đã bẩm báo đầy đủ. Nói đi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại khiến cho Đọa Lạc Chi Vương cao quý đột nhiên biến đổi tâm tính, hơn nữa còn hạ mình đến Trung Ương đại điện của ta, cùng ta nói chuyện kết minh?... Đây cũng không giống với tác phong của ngươi.
Sắc mặt Lộ Tây Pháp lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Tâm Ma hồi lâu, cuối cùng thu lại nụ cười, yên tĩnh một lúc, sau đó gương mặt hơi chút vặn vẹo và tức giận nói:
- Tại khoảnh khắc cuối cùng ta sắp lấy được thần cách của Cứu Thục Chi Chủ, Quang Minh chư thần đã nhúng tay vào.
Tâm Ma cuối cùng động dung. Đọa Lạc Chi Vương mặc dù nói một cách hời hợt, nhưng Tâm Ma lại cảm giác được sóng cả cuộn trào dưới sự bình tĩnh kia.
Thứ như thần cách có thể khiến bất cứ người nào điên cuồng, đặc biệt là thời khắc sắp đến tay lại bị người khác cướp mất.
Tâm Ma như suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên:
- Nói ra điều kiện của ngươi đi!
- Vào lúc cần thiết giúp ta tấn công vào Thiên Đường. Nếu như Thiên Đường tấn công quy mô lớn vào Chúng Ma điện, mà ta không lại ngăn chặn được, ngươi nhất định phải đến tương trợ. Chỉ một câu thôi: ngươi dùng võ lực của ngươi giúp ta đối kháng với Thiên Đường, ta dùng vô số đọa lạc thiên sứ giúp ngươi chống lại đại quân của mười vương triều lớn và mười vương triều đại đế, lúc cần thiết ta sẽ tự mình ra tay.
Tâm Ma im lặng không nói, nhìn chằm chằm vào cặp mắt rực rỡ như sao của Lộ Tây Pháp, sau khi trầm ngâm một lát liền hỏi ngược lại:
- Ta còn có lựa chọn khác không?
- Không có.
Lộ Tây Pháp cười lạnh một tiếng:
- Tại mảnh đất Ma Giới này, ta xem như là người từ bên ngoài đến, còn ngươi cũng chẳng khác gì như vậy. Ngươi không có lựa chọn nào khác.
- Vậy thì kết minh đi!
Tâm Ma dùng lời nói ngắn gọn tổng kết lại.
Trên mặt Lộ Tây Pháp cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười:
- Đồng ý.
Thân hình của hắn lay động, liền như tơ liễu tan vào trong hư không.
Đợi sau khi khí tức của Lộ Tây Pháp hoàn toàn biến mất khỏi vương triều Trung Ương, Tâm Ma mới lạnh lùng thốt ra hai chữ:
- Tên điên.
Lộ Tây Pháp đã vì thần cách mà trở nên điên cuồng, ít nhất Tâm Ma cho rằng như vậy.
Thiên Đường chính là nơi cách Quang Minh chư thần gần nhất. Nơi bản thể của Sí thiên sứ cư ngụ thậm chí có thể cảm nhận được khí tức của Chủ Thần. Tấn công Thiên Đường cũng chẳng khác nào tự sát.
oOo
Nơi Tuyết vực trắng xoá.
Sau khi thánh điện của Tuyết vực bị diệt, Phong tộc đầu hàng, Chiến tộc đổi chủ, khu vực tuyết đọng này nhanh chóng trở nên thưa thớt người. Tại sau khi đệ tử Chiến tộc đóng giữ rút đi thì nó càng trở nên trống rỗng.
Tại trung tâm Tuyết vực là một ngọn núi lớn chọc trời phủ đầy băng tuyết cao vυ"t tận trong tầng mây. Bên ngoài thân núi đầy những mảnh băng hình thoi, dưới bầu trời u ám chiết xạ ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, giống như từng chùm bông tuyết treo trên không trung.
Tại cung điện của Tuyết vực, một cô gái xinh dẹp khí chất như tuyết, như tiên tử xuống nhân gian đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi tuyết. Trên đỉnh núi gió lớn mênh mông, cuốn theo bông tuyết thổi qua trước người. Trong tuyết đọng thật dày phía sau, tàn tích đổ nát kia chính là thánh điện của Tuyết vực ngày xưa đã từng hiển hách một thời.
Cảnh sắc vẫn như cũ, nhưng người đã không còn.
Ngạo Hàn Yên ngồi xếp bằng bên dốc núi, cặp mắt lờ mờ như mưa bụi nhìn về nơi chân trời phía nam. Mỗi khi tu luyện một khoảng thời gian, nàng lại không tự chủ ôm đầu gối ngồi bên vách đá như vậy, yên lặng đến xuất thần.
- Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ lại nhớ ca ca sao?
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau, trong thanh âm lộ ra một sự ưu tư đồng dạng.
Cặp mắt bâng khuâng của Ngạo Hàn Yên chớp một chút, xoay đầu lại nhìn về phía sau, trông thấy công chúa U Nhược của Phong tộc mặc một bộ quần áo màu đen mỏng manh đang đi lên.
- Công chúa, cẩn thận một chút, hay là chúng ta hay là trở về đi thôi!
Bên cạnh U Nhược, hai tên trưởng lão Phong tộc mặt ủ mày chau một trái một phải đỡ lấy nàng, trong cặp mắt trắng xám khó giấu vẻ lo lắng.
Mặc dù hai người cố sức dùng công pháp của Phong tộc đẩy gió tuyết trên đỉnh núi sang một bên, lại cố gắng dùng nội lực sưởi ấm cho công chúa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.
“Thân thể công chúa yếu như vậy, làm sao chịu được khí hậu cực lạnh ở nơi này.” - Hai tên trưởng lão bất giác ngẩng đầu lên, đều từ trong cặp mắt già nua của đối phương thấy được suy nghĩ như nhau. Nhưng những điều này bọn họ chỉ có thể để ở trong lòng, đành phải cố sức dùng lực lượng của mình che chở cho huyết mạch duy nhất của Phong tộc này.
Nhìn công chúa đạp lên tuyết đọng trên đỉnh núi, như ánh nến trong gió lắc lư đi về phía trước, hai tên trưởng lão không khỏi hoảng hốt một phen.
Hôn sự của Kiếm Thần và công chúa Phượng Phi đã sớm xôn xao truyền khắp Thái Cổ. Từ ngày đó trở đi, thân thể công chúa vốn yếu ớt đột nhiên càng trở nên suy nhược. Trên dưới Phong tộc gần như đều biết tình cảm của công chúa U Nhược đối với Kiếm Thần, nhưng có thể làm gì được đây? Một bên là Đệ Ngũ Chí Tôn của Thái Cổ, còn một bên là con gái của Thanh Long Chí Tôn Hiên Viên, sự kết hợp của hai người chính là ông trời tác hợp… Ai bảo công chúa không phải là con gái của Chí Tôn.
“Ai!” - Sâu trong lòng Hai tên trưởng lão lại thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn công chúa U Nhược càng trìu mến hơn.
- U Nhược, muội không nên tới đây.
Thân thể Ngạo Hàn Yên rung động, giống như một luồng khói nhẹ đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía U Nhược, từ trong tay một tên trưởng lão cầm lấy cánh tay của nàng.
- Nhưng muội muốn làm bạn với tỷ tỷ.
U Nhược cúi đầu nói, chợt ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Hàn Yên, trên mặt nở một nụ cười như hoa sen nở rộ trong băng tuyết, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Hai người nhìn nhau, Ngạo Hàn Yên trong lòng run lên, âm thầm thở dài một tiếng.
Dần dần hai người dừng lại bên dốc núi. Ngạo Hàn Yên nhẹ nhàng vuốt đi một mảng tuyết đọng trên đất, hai người sóng vai ngồi xuống, trên môi đều ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương.
“Vù!”
Trên đỉnh núi tiếng gió gào thét. Từng chùm bông tuyết thổi qua bên tai hai người, lại theo cuồng phong bay về phương xa.
Trong tịch mịch, hai người ôm đầu gối ngồi bên vách đá, cùng nhìn về một nơi đến xuất thần.
- Hàn yên tỷ tỷ… sao tỷ không đến gặp Kiếm Thần ca ca?
U Nhược vuốt một chùm tóc đen nhánh mềm mại trên gò má ra sau tai, đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
Hai hàng lông mày như sương khói hơi nhíu lại, Ngạo Hàn Yên đột nhiên cảm thấy một sự đau đớn dâng lên trong lòng, hóa thành một ngọn lửa thiêu đốt linh hồn.
Ký ức vượt qua thời không trở về một thời gian trước.
- Yên nhi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Tiếng gọi vang lên bên tai. Thần thức từng chút trở về với bản thể, Ngạo Hàn Yên khôi phục tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn U Nhược mảnh khảnh ôn nhu bên cạnh, mỉm cười nói:
- Không có gì.
U Nhược yên lặng không nói, chỉ nhìn chăm chú vào cặp mắt Ngạo Hàn Yên.
- Thật ra, tỷ thích ca ca, đúng không?
Trái tim Ngạo Hàn Yên chợt co thắt lại một chút, ánh mắt như chớp dời đi nhìn về phương xa, như trả lời lại giống như lẩm bẩm:
- Ta và y không thể nào. Bọn họ… thật ra rất xứng đôi…
- Yên nhi tỷ tỷ, không biết vì sao muội lại cảm thấy trong lòng rất đau, đau lắm… Muội muốn đến gặp Kiếm Thần ca ca, nhưng lại sợ nhìn thấy y… Muội muốn đến làm bạn với tỷ tỷ…
U Nhược khom người xuống, cánh tay đặt trên đầu gối chống lấy cằm, nhìn về chân núi tràn ngập gió tuyết, xuất thần nói.
“Tại sao ta lại như vậy…” - Ngạo Hàn Yên trong lòng mê sảng: “Tại sao, biết rất rõ y sẽ không tới nơi này, cũng sẽ không đến mượn thánh châu nữa, nhưng ta vẫn chờ đợi ở đây, vẫn trông mong vào một chút hi vọng nhỏ nhoi đó?”
“Sư phụ ơi, tại sao…”
Tại phía nam tuyết vực là hai ngọn núi sừng sững trên mặt đất, một ngọn là Thánh điện còn một ngọn là Kiếm các. Trên không trung tuyết càng lớn hơn.
Trong gió loáng thoáng vang lên hai giọng nói già nua:
- Công chúa, gió tuyết lớn rồi, hay là chúng ta tránh đi một chút…
- Ta muốn ở lại thêm một lát…
Sau khi Tâm Ma nổi lên sát ý với Phượng Phi, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra một luồng kiếm khí cắt đứt sát khí của Tâm Ma, lại bảo vệ Phượng Phi ở bên trong, cũng không có động tĩnh gì nữa.
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm hóa thành trăm triệu tan vào trong vô số không gian, lĩnh ngộ “quy tắc của kiếm”. Bảo vệ Phượng Phi chỉ là một loại bản năng của thân thể hắn mà thôi.
Tâm Ma đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột ngột rời đi, đã kinh động toàn bộ Kiếm các. Rất nhiều người đều không biết kẻ áo đen đột nhiên xuất hiện kia là ai, chỉ mình Phượng Phi loáng thoáng có chút suy đoán. Sau khi chuyện này xảy ra, chung quanh dốc núi bắt đầu có thêm một số cao thủ Thái Cổ gia nhập tuần tra.
Đến sau đó, Thánh Giả từ Hoàng Kim thành chạy về, sau khi hỏi thăm một phen liền nói rõ thân phận của Tâm Ma. Có điều vì nguyên nhân này Thánh Giả cũng không dám rời khỏi Kiếm các nữa, liền quyết định ở lại bảo vệ Phượng Phi.
Nếu Phượng Phi xảy ra vấn đề gì, đối với tất cả mọi người là một đả kích rất lớn.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến
- Chương 11: Xi Vưu xuất hiện