Tại tây bắc Ma Giới nơi có những dãy núi liên miên, mây đen dày đặc như bông tơ đọc theo lưng núi đen kịt uốn lượn đến tận chân trời. Bên ngoài những dãy núi là một khu rừng rậm nguyên thủy. Từ bầu trời nhìn xuống, mặt ngoài của khu rừng hiện ra ra một màu đen như có niên đại từ rất xa xưa.
Khu rừng cấm kỵ là một cấm địa trong truyền thuyết, sở hữu sinh mạng, vô số hung thú và yêu ma sinh ra từ hỗn độn ẩn nấp bên trong. Ngay cả cao thủ đạt đến cảnh giới Thiên Ma Thần cũng không dám tùy tiện tiến vào khu cấm địa này của Ma Giới.
Nhưng tại trung ương của cánh rừng rậm mênh mông này lại xuất hiện một khoảng đất trống rộng lớn. Ở giữa khoảng đất trống này, một tên thiếu niên cả người đầy khí tức tà dị ngồi xếp bằng trên không. Tên thiếu niên này mặc một bộ y phục màu xanh đen bó sát người, nơi góc y phục có khảm những hoa văn màu vàng, phía sau là một tấm áo choàng màu xanh mềm mại rũ xuống, phần cuối áo choàng nhẹ nhàng phất phơ theo cơn gió thổi qua phía trên khu rừng.
Chung quanh thiếu niên có một đám yêu ma cả người tỏa ra khói xanh lượn lờ không ngừng vung tay, phá hủy những cây cối to lớn xanh biếc xung quanh. Nơi những luồng ma khí màu xám có chứa lực lượng ăn mòn đi qua, cây cối đều phát ra tiếng kêu quái dị, ầm ầm ngã xuống. Tại gốc cây đứt vẫn lập lòe như có sinh mạng, muốn mọc dài lên phía trên, nhưng bên ngoài vỏ cây bị lớp khí xám dày đặc kia ăn mòn, liền tỏa ra một làn hơi khói, sau đó nằm yên bất động.
- Tin tức đã truyền đến chưa?
Thiếu niên cúi đầu hỏi. Trước người hắn là hai tấm giấy da dê không trọn vẹn lơ lửng giữa trời. Ánh mắt của thiếu niên không ngừng nhìn vào hai tấm giấy da dê này, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.
- Bẩm nhị hoàng tử điện hạ, tin tức đã truyền đến cho tướng quân Ám Cát Cổ Đức rối. Nếu theo như điện hạ suy đoán, bây giờ y hẳn là sắp đến rồi.
Sau người thiếu niên, một tên yêu ma vảy tím cao hơn hai trượng cung kính nói, chiếc đuôi bò màu đen dài hơn bốn thước phía sau theo bản năng đung đưa.
Tên thiếu niên này chính là nhị hoàng tử An Đức Liệt. Đám yêu ma chung quanh là thuộc hạ do hắn dùng mật pháp huấn luyện ra. Có điều mật pháp ghi trên tấm giấy da dê thứ nhất vốn không trọn vẹn, khiến cho yêu ma tu luyện những ma công này mặc dù công lực tiến nhanh, nhưng lại đánh mất thần trí, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của An Đức Liệt nhờ tu luyện một bộ ma công khác.
Về phần một số yêu ma khác thần trí vẫn tỉnh táo, lại là những cường giả trong không gian Ma Đế Hoàng. Bọn chúng cũng không tu luyện những ma công làm mất đi thần trí này, nhưng lại tự nguyện thần phục nhị hoàng tử An Đức Liệt, đi theo hắn, đồng thời giúp hắn chỉ huy những quân đoàn cường đại thần trí ngây ngô này.
“Ngao!”
Một tiếng kêu lớn chợt vang lên. Nhị hoàng tử An Đức Liệt nhíu mày một cái, ánh mắt từ trên tấm giấy da dê đặt trong hư không dời đi, ngẩng đầu liếc nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy trong rừng rậm cách đó khoảng chừng ngàn trượng, một con thú lớn dữ tợn thân thể cứng như sắt, bên ngoài lấp lóe màu sáng bóng của kim loại đang ra sức giãy giụa, gầm thét, cố gắng thoát khỏi những sợi dây xích lớn cắm vào trong cơ thể. Một đầu khác của những sợi xích kia lại nằm trong tay bảy tên yêu ma khí tức cường đại, giống như cọc sắt vững vàng đóng trên mặt đất, không thể lay chuyển được.
- Cử thêm mấy người tới, gϊếŧ chết nó đi!
- Vâng thưa điện hạ!
An Đức Liệt vừa dứt lời, liền có mấy tên yêu ma bước nhanh về hướng con hung thú lớn cao mấy trăm trượng kia.
Bên trong khu rừng cấm kỵ, thực lực của tất cả yêu ma đều sẽ bị suy yếu gấp trăm lần. Nói cách khác, thực lực của những yêu ma sống trong khu rừng này sẽ được tăng cường gấp trăm lần. Nhưng kỳ là là An Đức Liệt và đám yêu ma tu luyện ma công không trọn vẹn kia lại chỉ bị ảnh hưởng một chút mà thôi.
“Ngao!”
Những tiếng gầm điên cuồng liên tục vang lên từ sâu trong khu rừng cấm kỵ rộng lớn mênh mông, hòa cùng với tiếng sóng của những ngọn cây. Đám yêu thú này mặc dù bản tính hung ác, nhưng chỉ dám đứng xa xa gầm thét thị uy với những kẻ xâm nhập xa lạ, cũng không dám đến gần. Mặc dù còn chưa hình thành thần trí như nhân loại và ma tộc khác, nhưng những yêu thú này lại cảm giác được khí tức nguy hiểm từ trên người những kẻ xâm nhập xa lạ này, còn mạnh hơn bất kỳ hung thú nào.
Sau khi thấy mấy tên thủ hạ đi qua, yêu thú kia đã an phận hơn nhiều, An Đức Liệt hài lòng gật đầu. Hắn đang chuẩn bị dời mắt đi, đột nhiên trong lòng có dự cảm, liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ven rìa khoảng đất trống được dọn dẹp ra này.
Chỉ thấy từng vòng không khí sóng gợn nổi lên, một tên nam tử vóc người cao gầy chậm rãi từ bên trong đi ra, chính là Ám Cát Cổ Đức.
Thần sắc của Ám Cát Cổ Đức hơi có vẻ chán chường, cũng có chút tái nhợt. Ánh mắt dừng lại trên người An Đức Liệt chốc lát, trong mắt Ám Cát Cổ Đức thoáng hiện lên vẻ lưỡng lự, cuối cùng vẫn hơi khom người xuống, tay phải ôm trước ngực cung kính nói:
- Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ!
Một vẻ đắc ý thoáng hiện lên nơi khóe miệng An Đức Liệt, hơi gật đầu một cái, nói với giọng như đã đoán trước:
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi đã đến rồi.
Trong lời nói gây cho người ta một cảm giác như Ám Cát Cổ Đức đã lựa chọn vĩnh viễn thần phục hắn vậy.
Vẻ mặt của Ám Cát Cổ Đức ảm đạm, hơi gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào. Mặc dù tại âm mưu của Ma Giới lần trước hắn đã bị đả kích rất lớn vì Kiếm Thần, chính đang lúc thất ý, nhưng trí tuệ cũng không vì vậy mà mất đi. An Đức Liệt nếu đã triệu hắn đến đây, dĩ nhiên sẽ nói ra ý đồ của mình, ngược lại sẽ mất đi quyền chủ động, cũng mất đi tiền vốn để mặc cả trong đàm phán có thể diễn ra.
Nhìn lướt qua Ám Cát Cổ Đức, An Đức Liệt giống như đã hiểu thấu ý đồ của hắn, nhưng cũng không thèm để ý, liền nói thẳng:
- Lần này lão già sắp đặt tấn công Thái Cổ, trong đó cũng có phần của ngươi. Thái Cổ Kiếm Thần chắc là giao cho ngươi xử lý. Thế nào, lần này bị đả kích đã đủ chưa? Hừ, bản vương là một người rộng lượng, mặc dù ngươi đã phản bội ta, một lần nữa đi theo lão già, nhưng bản vương cũng không trách ngươi. Ngươi là một người thông minh, cũng là một người có năng lực, đây chính là điểm ta xem trọng ngươi. Chỉ cần ngươi lập lời thề, từ nay về sau sẽ đi theo ta, chỉ tuân theo mệnh lệnh của ta, ngày sau chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích cho ngươi. Hừ, trên thực tế ngươi cũng chẳng có lựa chọn khác, những thứ lão già có thể cho ngươi cũng đã đến giới hạn rồi.
Liếc nhìn Ám Cát Cổ Đức, An Đức Liệt cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Thuộc hạ của ta đã truyền tin đến, nói rằng Trung ương đại đế đã thừa dịp lão già tấn công Thái Cổ, đã lén phá tan căn cơ của vương triều. Hà hà, lần này lão già lại bị tổn thất không nhỏ. Đi theo lão, nhiều nhất ngươi chỉ có thể nhận được một chút quyền lực. Khi nào lão già còn chưa chết, quyền lực của ngươi sẽ vĩnh viễn bị giới hạn, nhưng ta… lại có thể cho ngươi lực lượng còn cường đại hơn.
Lúc bắt đầu Ám Cát Cổ Đức còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng khi An Đức Liệt nói ra câu cuối cùng “nhưng ta… lại có thể cho ngươi lực lượng còn cường đại hơn”, hắn liền giật mình, chợt ngẩng đầu lên:
- Ngươi vừa nói gì?
- Lực lượng, lực lượng còn cường đại hơn. Chỉ cần ngươi đi theo ta, bảo đảm tương lai ngươi nhất định có thể đánh bại Thái Cổ Kiếm Thần kia.
An Đức Liệt oán hận nói. Những gì liên quan đến bốn chữ “Thái Cổ Kiếm Thần”, hắn và Ám Cát Cổ Đức đều có hận thù chung, trên thực tế đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn lựa chọn Ám Cát Cổ Đức lần nữa.
Những lời này giống như một khối đá ném vào trong hồ, làm nổi lên sóng gợn trong lòng Ám Cát Cổ Đức. Lực lượng, lực lượng còn cường đại hơn. Nội tâm Ám Cát Cổ Đức vì những lời này mà trở nên sôi sục. Năng lực đạt tới trình độ như hắn, cái gọi là quyền lực của Ma Giới đã gần như không còn hấp dẫn nữa, thứ duy nhất mà hắn quan tâm chỉ có lực lượng càng mạnh mẽ hơn.
Ám Cát Cổ Đức vốn không đến nỗi thất thố như vậy, nhưng cả ba lần đối mặt đều bại dưới tay Thái Cổ Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ, điều này đã hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn.
Hít sâu một hơi, Ám Cát Cổ Đức bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nói:
- Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Lời hứa hư vô đối với ta chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Ta quả thật cần lực lượng, nhưng hiện giờ ngươi cũng chỉ tương đương với ta, nhiều nhất là mạnh hơn một chút mà thôi, ngươi dựa vào gì mà bảo đảm như vậy?
Không khí đột nhiên chùng xuống. An Đức Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ám Cát Cổ Đức, không nói một lời, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Mà Ám Cát Cổ Đức lại chẳng hề quan tâm, Tuyệt Đối lĩnh vực đủ đảm bảo dù gặp phải bất cứ kẻ nào, hắn cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Giống như Kiếm Thần có thể đánh bại hắn, nhưng lại không cách nào gϊếŧ chết hắn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong căng thẳng. Ở chung quanh, những thuộc hạ của An Đức Liệt dường như cũng đã phát giác ra bầu không khí khác thường, liền dừng hành động chặt cây trong khu rừng rậm có thể không ngừng tự sinh trưởng này, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ám Cát Cổ Đức, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng cấm kỵ. Toàn thân An Đức Liệt đột nhiên tỏa ra sương mù màu xám dày đặc, khuôn mặt cũng trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
“Gào!”
Một tiếng gầm như đến từ năm tháng xa xôi vô tận vang lên tại trung ương khu rừng cấm kỵ, giống như bão táp cuốn qua toàn bộ khu rừng. Trong rừng rậm rộng lớn mênh mông, vô số hung thú cường đại và yêu ma tuyệt thế nghe được tiếng gầm đầy khí tức hung ác mãnh liệt này, trong lòng chợt run rẩy, lần lượt co rúc trong bóng tối của rừng rậm, run lên lập cập.
“Vù!”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhị hoàng tử An Đức Liệt đột nhiên bắn lên, hóa thành một luồng khói màu xám đánh về phía Ám Cát Cổ Đức ở nơi xa, trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách ngàn trượng. Vào giờ phút này không gian đã mất đi ý nghĩa tồn tại vốn có.
Sắc mặt Ám Cát Cổ Đức biến đổi, còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng bản năng của cường giả vẫn khiến hắn tại khoảnh khắc cuối cùng toàn lực thi triển ra Tuyệt Đối lĩnh vực.
Một vách chắn màu đen hình vòm bỗng nhiên chắn giữa Ám Cát Cổ Đức và An Đức Liệt, chặn lại một quyền của An Đức Liệt như ẩn chứa lực lượng xé rách cả nửa Ma Giới kia.
“Ầm!”
Theo sau tiếng nổ này, một quyền của Ám Cát Cổ Đức đánh mạnh vào trên Tuyệt Đối lĩnh vực, giữa hai người lập tức tràn ra khí lưu hỗn loạn, hợp thành một cơn lốc cuồng bạo quét ra toàn bộ khu rừng cấm kỵ.
Mặc dù Tuyệt Đối lĩnh vực chống được một chiêu này, nhưng thân thể Ám Cát Cổ Đức cũng bị một quyền cuồng bạo của An Đức Liệt đánh bay về khu rừng cấm kỵ phía sau. Nơi đi qua, đông đảo cây cối gãy ngang, cành lá tung tóe, tiếng vang liên miên không dứt.
“Ngươi muốn làm gì? Muốn khiêu chiến Tuyệt Đối lĩnh vực của ta sao?” - Ám Cát Cổ Đức nhìn về phía trước, trong lòng cười lạnh không thôi. Đối với Tuyệt Đối lĩnh vực, hắn có một niềm tin gần như là cố chấp.
Một quyền kia của An Đức Liệt khiến cho bụi khói dày đặc tràn ra bốn phía, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của Ám Cát Cổ Đức, chỉ có thể dựa vào bóng sáng mờ ảo bên kia vách chắn của Tuyệt Đối lĩnh vực để phân biệt ra An Đức Liệt.
Nhưng chất vấn trong lòng Ám Cát Cổ Đức còn chưa nói ra khỏi miệng, trong tai liền nghe được những tiếng vang “xì xì”. Tại khoảnh khắc này, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng đã biến sắc.Tiếng “xì xì” kia vang lên cũng là lúc Tuyệt Đối lĩnh vực bị một lực lượng quái dị nhanh chóng ăn mòn. Chỉ trong nháy mắt, vách chắn Tuyệt Đối lĩnh vực do Ám Cát Cổ Đức phát ra đã bị suy yếu hơn một nửa.
“Xì xì!”
Khói đặc tràn ra bốn phía. Phía trên vách sáng ảm đạm của Tuyệt Đối lĩnh vực, cánh tay của bóng người cao ráo kia đột nhiên đè xuống một cái. Phía sau vách sáng, Ám Cát Cổ Đức chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, cả trời đất giống như đè trên đỉnh đầu, không khỏi kêu lên một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống. Đầu gối phải của hắn mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất.
Ngay lúc Ám Cát Cổ Đức từ giữa không trung rớt xuống, lực lượng tà ác có thể ăn mòn cả Tuyệt Đối lĩnh vực đột nhiên biến mất không tung tích, ma khí màu xám tản ra chung quanh nhất thời cũng tiêu tán không còn bóng dáng.
- Bây giờ ngươi còn nghi vấn gì không?
Phía trên Ám Cát Cổ Đức, An Đức Liệt vẫn giữ nguyên tư thế đầu dưới chân trên, tay phải giơ về phía Ám Cát Cổ Đức. Giữa hai người chỉ cách một vách sáng hình thoi thật mỏng, chính là Tuyệt Đối lĩnh vực.
Ám Cát Cổ Đức ngước đầu lên, kinh ngạc nhìn nhị hoàng tử vẫn giữ nguyên tư thế “Thái sơn áp đỉnh”, cả người ngây ra như phỗng.
Từ lúc An Đức Liệt bất ngờ công kích đến khi Ám Cát Cổ Đức bị thua, tất cả đều diễn ra trong phút chốc, rất nhiều yêu ma chung quanh còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc.
Khi An Đức Liệt dùng tư thế “Thái sơn áp đỉnh” lơ lửng trên đỉnh đầu, đồng thời thu hồi kình khí tà ác có năng lực ăn mòn, Ám Cát Cổ Đức lại giống như bị sấm sét đánh trúng.
Những tiếng sấm liên tiếp nổ tung trong đầu Ám Cát Cổ Đức, hoàn toàn hủy diệt một chút tự tôn còn sót lại của hắn.
Thái Cổ Kiếm Thần phi thăng chỉ ngàn vạn năm đã đạt đến một trình độ khó tin, dễ dàng đánh bại Ám Cát Cổ Đức, còn cả tự tôn của hắn. Mặc dù đây là một sự đả kích với đối với Ám Cát Cổ Đức, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Dù sao đối với ma tộc thì công pháp của Thái Cổ vẫn là một bí mật, bọn họ có thể thông qua tu luyện những công pháp này không ngừng gia tăng thực lực và cấp bậc của mình, còn ma tộc thì lại rất khó.
Dưới cấp Ma Thần và từ cấp Ma Thần trở lên tồn tại một ranh giới rất lớn, đây chính là minh chứng.
Ma Giới có một thiên tài, đó là Ám Cát Cổ Đức; còn nhân tộc Thái Cổ cũng có một thiên tài, chính là Thái Cổ Kiếm Thần. Nếu như Ma Giới đã có thiên tài, vậy Thái Cổ đương nhiên cũng có thể xuất hiện thiên tài.
Trong lòng Ám Cát Cổ Đức vốn xếp Thái Cổ Kiếm Thần vào hàng ngũ thiên tài ngang với mình. Một thiên tài bại dưới tay một thiên tài khác, điều này cũng là chuyện thường tình.
Nhưng An Đức Liệt, vị nhị hoàng tử trước đây luôn khiêm tốn này lại hoàn toàn đánh tan một chút tôn nghiêm cuối cùng của Ám Cát Cổ Đức.
An Đức Liệt tuyệt đối không phải là thiên tài, Ám Cát Cổ Đức không hề nghi ngờ điểm này. Một người có thể giả heo ăn cọp, nhưng cũng không có nghĩa người đó là một thiên tài. Trước đây An Đức Liệt luôn giả vờ hồ đồ, giả vờ ngu ngốc, điều này Ám Cát Cổ Đức biết rất rõ. Nhưng cũng không phải là An Đức Liệt muốn như vậy, mà là hắn không thể không làm. Đây là chuyện duy nhất mà một kẻ năng lực thấp nhưng lại ở địa vị cao có thể làm.
Trong thời gian dài đằng đẵng trước đây, An Đức Liệt có thực lực yếu kém, đó chính là sự thật.
Cùng thời gian ngàn vạn năm, Ám Cát Cổ Đức dựa vào phẩm chất thiên tài của mình đã ngộ ra Tuyệt Đối lĩnh vực, thành tựu cấp bậc Thiên Ma Thần; còn An Đức Liệt vẫn chỉ là một tên yêu ma thực lực thấp kém, đó có thể xem là thiên tài sao?
Ngẫm nghĩ lại, Ám Cát Cổ Đức đột nhiên phát hiện, tất cả thay đổi của An Đức Liệt đều bắt đầu từ ngàn vạn năm trước, lần cuối cùng mà hắn tiến vào Thái Cổ, gặp được Thái Cổ Kiếm Thần hiện giờ.
- Cái này cho ngươi, sau khi xem xong thì hãy hủy đi, chắc hẳn nó có thể giúp ngươi một chút!
Giọng nói của nhị hoàng tử An Đức Liệt truyền vào trong tai Ám Cát Cổ Đức, lại giống như đến từ nơi xa vô tận, lượn lờ chung quanh.
Một luồng gió bay đến, Ám Cát Cổ Đức theo bản đưa tay tiếp lấy. Trong lòng hắn khẽ động, cuối cùng khôi phục tinh thần lại, đưa mắt nhìn. Chỉ thấy trong tay là một tấm da thú không biết tên, trên mặt kia của tấm da dùng mực nước chép lại một bộ khẩu quyết.
Ám Cát Cổ Đức chỉ liếc nhìn sơ, ánh mắt liền bị thu hút. Đây là một bộ ma quyết vô cùng tuyệt diệu.
- Bộ công pháp này vốn không trọn vẹn, nhưng ma khí tu luyện ra chắc chắn tinh túy hơn nhiều so với ma khí trong cơ thể ngươi hiện giờ. Tại hải dương hỗn độn, bản vương đã phái một đội quân đến giúp ngươi, bọn chúng có thể ăn mòn gần như tất cả ma khí và chân khí, chắc hẳn ngươi cũng đã thấy qua.
Ở phía trước, An Đức Liệt quay lưng về phía Ám Cát Cổ Đức, hai tay chắp sau người, thong thả bước về vị trí cũ:
- Chỉ cần ngươi phục tùng ta, ngươi sẽ có được khẩu quyết ma công hoàn chỉnh. Có bộ ma công này, đối phó với Kiếm Thần không còn là vấn đề, ít nhất kiếm khí của hắn sẽ rất khó phá được Tuyệt Đối lĩnh vực của ngươi.
Ám Cát Cổ Đức nhìn chằm chằm vào tấm da thú này, con ngươi phản chiếu chữ viết phía trên tấm da, trong lòng không ngừng kích động. Từ những khẩu quyết không trọn vẹn này, hắn nhìn thấy được một con đường gia tăng lực lượng của mình. Tre dài trăm thước, nếu muốn tiến thêm một bước thì không thể dễ dàng như trước nữa.
Phương hướng mà An Đức Liệt chỉ ra hiển nhiên là có thể đạt được, nhưng những thứ này vẫn còn chưa đủ.
Hít sâu một hơi, Ám Cát Cổ Đức đứng lên, thần sắc đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trong lòng hắn có thật sự bình tĩnh hay không thì không ai biết.
- Bộ khẩu quyết không trọn vẹn này, vẫn chưa đủ để bảo đảm ta có thể lấy được thứ ta cần từ ngươi. Hơn nữa ta muốn biết, khi cho ta những thứ này, ngươi thật sự muốn gì ở ta? Đừng nói là ngươi chỉ cần ta thần phục gì đó. Ta và ngươi đều là người thông minh, những lời lừa gạt này vốn không cần thiết.
An Đức Liệt xoay người lại, đứng cách hơn hai mươi trượng đối mặt với Ám Cát Cổ Đức, mỉm cười nói:
- Ngươi là một người thông minh, ta cũng không lừa gạt ngươi.
An Đức Liệt mỉm cười, tay phải giơ lên, một tấm giấy da dê cuộn tròn khác liền từ trong tay lăn xuống:
- Tất cả những thứ ta lấy được đều nhờ vào tấm giấy da dê này. Trước mắt ta chỉ có được hai cuộn trong số đó, nhưng tên thiên tài ngươi đã không phải là đối thủ của ta rồi, hà hà. Ma công mà ta đưa cho ngươi cũng đến từ tấm giấy da dê này. Theo lời đồn, tấm giấy da dê này vốn có liên quan đến Cửu U Ma Thần xuất hiện khi Ma Giới còn hỗn độn. Tuy ta không biết thật giả trong đó, nhưng lại có thể khẳng định với ngươi, nếu như lời đồn về Cửu U Ma Thần là thật, vậy thì người để lại tấm giấy da dê này chắc chắn còn đáng sợ hơn so với Cửu U ma thần.
Ám Cát Cổ Đức liếc nhìn tấm giấy da dê có vẻ cổ xưa trong tay An Đức Liệt, trong lòng bất giác hiện lên một ý niệm. Nhưng ý niệm này còn chưa hoàn toàn thành hình, trong tai liền nghe được tiếng cười lạnh của An Đức Liệt:
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi là một người thông minh. Bởi vì ngươi là một người thông minh, cho nên tốt nhất đừng phạm phải sai lầm mà những kẻ ngu ngốc thường phạm. Ta dám nói cho ngươi biết bí mật, đương nhiên không sợ ngươi cướp đoạt tấm giấy da dê này.
Trong lúc An Đức Liệt nói chuyện, những luồng ma thức đầy hung bạo, điên cuồng và khí tức hủy diệt từ bốn phương tám hướng liền phong tỏa Ám Cát Cổ Đức. Chẳng biết từ lúc nào, những yêu ma cường đại do An Đức Liệt dùng bí pháp không trọn vẹn huấn luyện ra đã xoay người lại, được An Đức Liệt gợi ý liền bao vây Ám Cát Cổ Đức tầng tầng lớp lớp.
Dưới bầu trời âm u, những yêu ma tà ác kia vây quanh Ám Cát Cổ Đức và An Đức Liệt thành từng vòng. Trong sương mù màu xám dày đặc, từng cặp mắt hung ác và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ám Cát Cổ Đức. Hàng vạn ma thức cường đại phong tỏa trên người, nhất thời Ám Cát Cổ Đức cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, giống như rơi vào trong đầm lầy, hít thở khó khăn.
- Lập lời thề đi, nếu như ngươi muốn sống!
Giọng nói của An Đức Liệt vang lên từ phía trên, trong uy nghiêm còn mang theo một sự lãnh khốc và quyết đoán, giống như chỉ cần Ám Cát Cổ Đức dám nói một chữ “không”, lập tức sẽ vạn kiếp bất phục.
Trong khu rừng cấm kỵ đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả thanh âm đều biến mất không tung tích. Vô số ánh mắt hung ác tập trung vào trên người Ám Cát Cổ Đức.
Một hồi lâu sau, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng quỳ sát xuống.
oOo
Tại Trung Ương ma sơn.
Nơi góc tây bắc, phía trước dãy cung điện to lớn của vương triều Trung Ương, quân đoàn của vương triều Sát Lục và quân đoàn của vương triều Trung Ương đứng đối diện với nhau.
Hai bên mặc dù đứng song song, nhưng cũng không giao chiến với nhau.
- Thái Huyền đại nhân, đã qua một tháng rồi mà hoàng đế bệ hạ còn chưa trở về. Lúc này nếu như Sát Lục hoàng đế xuất hiện, e rằng sẽ rất bất lợi với chúng ta. Hơn nữa tên Sát Lục đại tướng quân kia chưa chắc có thể tin được. Chúng ta có nên thừa lúc Sát Lục hoàng đế còn chưa trở về, lập tức tiêu diệt Sát Lục ma quân?
Thủ lĩnh của quân đoàn Ám Hắc là Bối Nhĩ Tư Ba Đạt nhìn về đại quân của vương triều Sát Lục phòng thủ nghiêm ngặt ở phía xa, có chút bất an nói.
Tuy Bối Nhĩ Tư Ba Đạt cũng thuộc vào hàng ngũ ma đầu hung hãn của Thái Cổ, dưới trướng còn chỉ huy cả một quân đoàn, nhưng dù sao danh tiếng hung ác của vương triều Sát Lục cũng quá lớn. Lúc Tháp Na Thác Tư thành lập vương triều Sát Lục, dưới tay hắn có rất nhiều đại ma đầu đầy máu tanh, lúc ấy gần như toàn bộ đại ma đầu tung hoành Ma Giới đều bị hắn chiêu mộ làm thủ hạ.
- Chờ thêm một chút, trước khi chủ công trở về, mọi người không thể làm càn!
Thái Huyền hờ hững nhìn Sát Lục đại quân cao mấy trượng ở phía xa, lạnh nhạt nói.
Đối với Đệ Nhất phân thần, Thái Huyền có một sự tin tưởng tuyệt đối. Trước khi đặt chân đến Ma Giới, Phong Vân Vô Kỵ đã kể cho y nghe rất nhiều về bí mật của ba phân thần. Ba phân thần, một vinh thì tất cả đều vinh, một mất thì tất cả đều mất. Chỉ với điểm này, Đệ Tam phân thần của Thái Cổ chắc chắn không thể ngồi nhìn Đệ Nhất phân thần thất bại, chưa nói còn có một Bổn Tôn thần bí khó lường kia.
Có điều những chuyện đó Thái Huyền lại không thể nói rõ với đám đồng liêu Ma Giới này.
Sau khi nghe được câu trả lời phủ định của Thái Huyền, Bối Nhĩ Tư Ba Đạt không khỏi dời mắt sang phía Bội Lý Tư. Trong vương triều, ngoại trừ Trung Ương đại đế thì người có quyền thế nhất là thống lĩnh của quân đoàn Hủy Diệt, Thái Huyền đại nhân thần bí khó lường, còn có một người khác chính là Bội Lý Tư.
- Không cần nhìn ta! Thái Huyền đại nhân nói rất đúng. Lạc đà gầy còn lớn hơn so với ngựa, với thực lực chúng ta hiện nay, muốn hoàn toàn tiêu diệt đại quân của vương triều Sát lục e rằng phải trả giá không nhỏ, ít nhất quân đoàn Ám Hắc của ngươi cũng sẽ tổn thất một phần ba quân lực.
Bội Lý Tư mặc một bộ áo khoác màu đen rộng thùng thình, vạt áo không ngừng tung bay trong gió đêm, trong đôi mắt tím lộ ra vẻ suy tư:
- Hơn nữa, đối với quân đoàn Sát Lục và chủ nhân Sát Lục, ta có hiểu biết một chút.
Nghe được giọng nói của Bội Lý Tư, đám người Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, Cổ Liệt Nhĩ và A Long Tác đều đưa mắt nhìn về phía hắn. Đối với tên yêu ma tồn tại bên cạnh đại đế nhờ vào trí tuệ này, mọi người chỉ biết hắn đã từng ở trong sở Ám Tài, hơn nữa còn đọc qua rất nhiều điển tịch.
- Theo như bình thường, bởi vì tính kế thừa của Sát Lục chiến giáp nên không thể nào tồn tại hai chủ nhân Sát Lục được.
Trên mặt Bội Lý Tư lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Nhưng nếu thật sự có chuyện đó, hơn nữa cả hai đều là thật, vậy thì sẽ xuất hiện tình huống như chúng ta đã thấy.
Nói đến đây, ánh mắt của Bội Lý Tư vượt qua lớp lớp sương chiều, nhìn vào một tên yêu ma cao hơn ba trượng, bên ngoài thân mọc đầy vảy màu xám đen cách đó hơn ngàn trượng. Tên yêu ma kia có cặp mắt sâu màu đen, mài tóc đen dài xõa xuống sau đầu, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn về hướng vương triều. So với những yêu ma khác, tên yêu ma này có thêm một phần lãnh khốc và chững chạc.
Bội Lý Tư dừng một chút, tiếp tục nói:
- Quyết chiến. Hai chủ nhân Sát Lục một khi gặp mặt thì nhất định sẽ quyết chiến. Chỉ có người còn sống mới được công nhận là chủ nhân Sát Lục thật sự, tiếp quản tài phú do các đời chủ nhân Sát Lục để lại. Theo như lời của Sát Lục đại tướng quân này, hẳn là có bảy phần tin được. Bất kể là ai, chỉ cần là chiến thắng trở về, chắc chắn sẽ thuận lợi được bọn họ công nhận và thần phục.
- Chỉ bằng vào bảy phần có thể tin này, chúng ta nhất định phải đợi đến khi chủ công và cái tên gọi là “Sát Lục hoàng đế” kia giao chiến xong. Huống hồ đại quân của vương triều Sát Lục lưu lại cũng là một thế lực cường đại. Nếu như chủ công trở về, có đội quân này thần phục, cộng thêm Trung Ương ma quân tu luyện hoàn thành, vương triều Trung Ương chúng ta sẽ có thể chính thức xếp vào ngang hàng với mười ba vương triều. Nếu như khai chiến trước giờ, lỡ may chủ công trở về chẳng phải sẽ tức giận sao?
- Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, lĩnh vực “Tiếng thở dài của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ” của ngươi có thể thi triển với bọn chúng hay không?
Thái Huyền đột nhiên lên tiếng.
Đối với Thái Huyền, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ vẫn có phần kính trọng, nghe vậy liền trả lời:
- Trong phạm vi thi triển “Tiếng thở dài của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ” sẽ không phân biệt địch ta. Một khi dùng ra chiêu này, không chỉ đại quân của vương triều Sát Lục sẽ mất đi chiến lực, mà ngay cả năng lực chiến đấu của vương triều chúng ta cũng sẽ không còn. Hơn nữa trong đó còn có một nhân tố không xác định…
- Là nhân tố gì?
Thái Huyền khẽ nhướng mày hỏi.
- Năm đó vương triều Sát Lục đã thu nhận đông đảo ma đầu hung ác thích gϊếŧ chóc, mà trong tộc chúng ta cũng có không ít Ngân long hiểu sát. Không chỉ như vậy, theo như tin đồn, lúc đầu một số Ám Hắc ma long lưu lạc một mình ở bên ngoài cũng bị Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư thu phục.
Nói đến đây, ánh mắt Áo Lan Cổ Đại Nhĩ xuyên qua đám người, nhìn vào mấy tên yêu ma như tháp sắt, cặp mắt lộ ra ánh sáng hung ác đứng trong đại quân, nói:
- Từ trên người của mấy tên đó, ta cảm nhận được khí tức của Ám Hắc ma long cao cấp. Kết giới của chúng ta khi thi triển với Long tộc tác dụng sẽ giảm bớt rất nhiều. Một khi thi triển, rất có thể kết quả sau cùng lại là số lượng có thể chiến đấu của vương triều chúng ta còn không bằng vương triều Sát Lục.
Chúng ma đều im lặng. Phương thức chiến đấu có tổn thất nhỏ nhất hiển nhiên là dùng lực lượng Ngân long lĩnh vực của “Tiếng thở dài của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ” do Áo Lan Cổ Đại Nhĩ sử dụng, khiến đại quân của vương triều Sát Lục mất đi sức chiến đấu. Nhưng hiện giờ xem ra biện pháp này là không thể được.
- Các ngươi không cần vận dụng đầu óc nữa. Nếu như Trung Ương đại đế có thể chiến thắng hoàng đế chúng ta và trở về, vậy y sẽ là chủ nhân duy nhất của chúng ta. Đợi sau khi y trở về, chúng ta tự nhiên sẽ đi theo chủ công mới. Nhưng nếu người cuối cùng trở về là hoàng đế bệ hạ của chúng ta, vậy thì, hừ, đầu hàng cũng là lựa chọn duy nhất của các ngươi.
Ở phương xa, tên yêu ma cường đại cả người như gang thép đứng khoanh tay kia dường như đoán được sáu đại ma thần của vương triều Trung Ương đang thảo luận, tóc dài phất lên một cái, từ phía xa lên tiếng, thanh âm vang dội rất có lực.
Sáu cường giả của vương triều Trung Ương nghe vậy đều biến sắc, đang định phản bác, liền nghe được một giọng nói lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng không gian, từ trong trời cao truyền xuống:
- Không cần chờ nữa, khí linh của Sát Lục chiến giáp đã bị bản tọa đánh thành tro bụi, không thể nào trở lại.
Lời nói vừa dứt, trong trời cao bỗng xuất hiện một hố đen. Bên trong hố đen, Đệ Nhất phân thần trên người mặc áo bào đen, vẻ mặt lạnh lùng, hai tay mở ra như chim lớn từ không trung theo gió rơi xuống. Chỉ vài cái lách người hắn đã xuất hiện giữa hai quân, tay áo bào phất lên, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống đại quân vương triều Sát Lục đông đảo.
“Rào rào!”
Sau chốc lát yên tĩnh, đại quân vẫn luôn bất động đột nhiên trở nên huyên náo. Sự trở về của Đệ Nhất phân thần giống như một cục đá ném vào trong hồ, làm nổi lên sóng gợn đầy trời.
Từng ánh mắt vượt qua sau người Phong Vân Vô Kỵ, nhìn về hư không trống rỗng, dường như muốn từ trong đó tìm kiếm bóng dáng của Tháp Na Thác Tư. Nhưng tất cả bọn chúng đều thất vọng.
- Uổng công các ngươi đi theo các đời chủ nhân Sát Lục lâu như vậy, lại bị một cái Sát lục khí linh lừa gạt. Cái gì Tháp Na Thác Tư, cái gì Sát Lục hoàng đế, đó chẳng qua là một cái khí linh cư ngụ trong Sát Lục chiến giáp mà thôi.
Đệ Nhất phân thần lạnh lùng nói, khí tức to lớn tỏa ra ngoài như sóng biển bao phủ toàn bộ vương triều Trung Ương, cặp mắt lạnh lẽo quét qua mặt đất, giống như dao sắc cắt qua hư không, khiến cho đám yêu ma không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Nghe rõ rồi chứ? Thứ mà các ngươi gọi là chủ nhân đã bị bản tọa tiêu diệt. Đi theo bản tọa là con đường duy nhất của các ngươi. Các ngươi còn có ý kiến gì không?
Con ngươi Đệ Nhất phân thần co rút lại. Trong hư không sấm chớp nổi lên, chỉ thấy trên bầu trời có vô số ngôi sao lấp lánh hình thành một vòng xoáy to lớn, quanh quẩn trên đỉnh đầu, chậm rãi chuyển động.
Nhất thời đám yêu ma bỗng cảm thấy áp lực quanh người tăng mạnh, hít thở khó khăn, không khỏi yên tĩnh lại.
- Nếu như chủ công đã chết, vậy không biết Sát Lục chiến giáp đang ở đâu?
Một tên yêu ma khát máu cao hơn ba hơn trượng đột nhiên tiến lên phía trước một bước, ánh mắt sáng ngời hỏi.
“Xoẹt!”
Ngay lúc tên yêu ma kia tiến lên trước một bước, trong hư không âm u bỗng xuất hiện một vệt sáng trắng rét lạnh xẹt qua bóng tối. Khoảnh khắc vệt sáng trắng kia lóe lên, ánh đao biến mất, một chiếc đầu to lớn liền lăn xuống trên đất, hai mắt vẫn trợn trừng, trên cổ máu tươi bắn ra ba thước.
- Tham kiến chủ công, chúng tôi nguyện sau này thề chết đi theo chủ công!
Một tên yêu ma khác vừa xuất đao chém chết yêu ma chất vấn Đệ Nhất phân thần, lúc này bỗng tiến lên, quỳ một chân xuống, cung kính nói.
Không khí đột nhiên nặng nề hơn mấy phần, sau đó từng bóng người cao lớn khí tức cường đại cúi chiếc đầu cao ngạo của bọn chúng xuống, hướng về phía Đệ Nhất phân thần quỳ bái.
Giống như ôn dịch, đông đảo đại quân của vương triều Sát Lục đều lặng lẽ quỳ xuống.
- Tham kiến chủ nhân Sát Lục, chúc chủ công nhất thống Ma Giới, thành tựu bá nghiệp vô thượng!
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, một trận tiếng hô như nước lũ xông thẳng lên trời. Cả bầu trời đêm đều bị tiếng hô vang dội này xé rách.
Ánh mắt lướt qua bóng người đông đảo quỳ trên đất, bá khí và tự tin chưa bao giờ có bỗng dâng lên trong lòng Đệ Nhất phân thần. Trong tiếng tung hô ngập trời, Đệ Nhất phân thần lần đầu tiên cảm nhận được ước mơ tranh bá Ma Giới lại gần như vậy, dường như chỉ cần chạm tay là có thể đυ.ng vào.
- Tham kiến chủ nhân Sát Lục, chúc chủ công nhất thống Ma Giới, thành tựu bá nghiệp vô thượng!
- Tham kiến chủ nhân Sát Lục, chúc chủ công nhất thống Ma Giới, thành tựu bá nghiệp vô thượng!
- Tham kiến chủ nhân Sát Lục, chúc chủ công nhất thống Ma Giới, thành tựu bá nghiệp vô thượng!
……
Tiếng hò hét càng lúc càng lớn. Không chỉ có đại quân của vương triều Sát Lục, ngay cả đại quân của vương triều Trung Ương cũng bị cảm hóa, từng hàng sát xuống. Dưới bầu không khí này, đám người Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, A Long Tác, Bối Nhĩ Tư Ba Đạt và Bội Lý Tư cũng cung kính quỳ xuống.
Từ bầu trời nhìn xuống, cao thì có yêu ma cường đại cấp Thiên Ma Thần, thấp cũng là yêu ma cấp Ma Thần, tất cả đều bao quanh Đệ Nhất phân thần thành từng vòng, dùng một tư thế như làm lễ quỳ xuống chung quanh hắn.
Khi ma thức của Đệ Nhất phân thần thu cảnh tượng này vào trong mắt, một đoàn sương mù đen sẫm đột nhiên từ trong biển ý thức của hắn khoách triển ra, từ trong đầu dọc theo kinh mạch lan khắp toàn thân.
“Bùng!”
Trong cơ thể Đệ Nhất phân thần đột nhiên tỏa ra sương mù dày đặc. Bốn đôi cánh dơi màu đen to lớn kêu lên một tiếng vươn dài thẳng tắp. Ngay phía trên sương mù mờ mịt, hai chiếc sừng màu xám to lớn uốn lượn xoắn vào nhau, càng lúc càng cao, cuối cùng dài đến hơn bốn thước.
- A!
Trong tiếng gầm to lớn, một cột khí màu đen kinh thiên từ dưới đất xông thẳng lên trời. Trời đất chợt tối sầm lại, dưới bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lan ra bốn phía.
Trong cuồng phong gào thét, bản thể yêu ma to lớn của Đệ Nhất phân thần từ trong sương đen vươn ra, đôi tròng mắt đen kịt tà ác bên dưới mí mắt chợt lóe sáng.
“Xoẹt!”"
Trong tiếng vang rất nhỏ, giữa trán Đệ Nhất phân thần bỗng xuất hiện một nứt vết dài chừng ba tấc, da thịt hai bên tách ra, lộ ra một con mắt thẳng đứng màu đen yêu dị và tà ác.
“Ha ha ha… ta đã trở lại rồi…” - Một giọng nói cực kỳ tà ác vang lên trong đầu Đệ Nhất phân thần. Theo sau giọng nói này, một ý thức khác dường như cũng thức tỉnh trong biển ý thức của hắn. Hoặc là nói cảnh tượng vạn ma hành lễ đã đánh thức một một linh hồn đã ngủ say rất lâu trong biển ý thức của Đệ Nhất phân thần.
Cách đó không xa, Thái Huyền trong lòng có dự cảm, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bóng dáng của Đệ Nhất phân thần, không khỏi ngẩn ra. Một loại trực giác của cường giả nói cho y biết, trên người Đệ Nhất phân thần đã xảy ra một sự biến hóa khó hiểu. Suy nghĩ một chút, Thái Huyền thình lình phát hiện khí tức mà Đệ Nhất phân thần tỏa ra ngoài đã hoàn toàn khác hẳn với trước đó một khắc.
Nếu như nói trước đó một khắc khí tức của Đệ Nhất phân thần vẫn chỉ là của một yêu ma đen tối cường đại, vậy thì Đệ Nhất phân thần hiện tại toàn thân lại tràn ngập khí tức tà ác cực kỳ mãnh liệt.
“Có lẽ đây là biểu hiện do công lực của y tiến nhanh.” - Thái Huyền trong lòng bất an thầm nghĩ, cũng chỉ có thể dùng lý do này để tự an ủi mình. Đệ Nhất phân thần vốn là một phần ý thức tối tăm của sư đệ, nếu như biến đổi thì sẽ biến thành thứ gì?
Gần như ngay khi khí tức của Đệ Nhất phân thần xảy ra biến hóa, trên đỉnh Kiếm các, Thái Cổ Kiếm Thần đang yên lặng bất động như tảng đá đột nhiên ngẩn ra, từ trong nhập định tỉnh lại.
- Vô Kỵ, đã xảy ra chuyện gì?
Ở bên cạnh, Thánh Giả đang minh tưởng cũng mở mắt ra, lên tiếng hỏi.
- Tâm ma đã thức tỉnh rồi.
- Cái gì?
Thánh Giả giật mình, ngay cả Cổ Vu đang nghiên cứu chí bảo của Vu tộc là “Mạt Nhật Tế Điển” cũng bị kinh động.
- Vô Kỵ… linh hồn của ngươi hình như có chút biến hóa?
Hơi ngẫm nghĩ, Cổ Vu dường như đã nhìn thấu một chút đầu mối, liền lên tiếng hỏi.
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, áo bào trắng đón gió phất phơ, ánh mắt nhìn về hướng tây. Chỉ thấy trên đỉnh Thánh sơn ở một bên, Bổn Tôn đang ngồi khoanh chân minh tưởng giống như cũng cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên mở mắt ra, nhưng sau đó lại nhanh chóng khép hai mắt lại.
Phong Vân Vô Kỵ đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về hướng chân trời, nói:
- Sau khi từ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên trở về, ta đã ngộ ra được nguyên thần phân ba. Đệ Nhất phân thần chính là hóa thân của mặt tối tăm, sau khi tách rời khỏi bản thể, đi vào Ma Giới hóa thân thành ma sẽ không còn ảnh hưởng đến hai phân thần khác.
- Nhìn bề ngoài, nguyên thần phân ba là tách rời tâm ma ra, nhưng trên thực thế là phong ấn tâm ma.
Cổ Vu nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta nhớ ngươi đã từng nói, Đệ Nhất phân thần là tâm ma kết hợp thể phải không? Nếu nói về mặt ý thức tối tăm, hẳn cũng chính là tâm ma rồi.
Thánh Giả bởi vì xuất hiện khá trễ, cho nên chỉ biết đại khái về chuyện này, còn tình huống cụ thể lại không hiểu rõ, vì vậy đành phải ở một bên lắng nghe.
Loại chuyện như nguyên thần phân ba cũng hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của Thánh Giả, trong Pháp tu cũng không có loại pháp thuật tách rời nguyên thần này
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu một cái, giải thích:
- Thực ra những gì mà Đệ Nhất phân thần biểu hiện chỉ là một phần của mặt tối tăm. Lúc ban đầu nguyên thần tách rời, Đệ Nhất phân thần chuyển sinh tại Ma Giới, không thể nào lộ ra toàn bộ tâm ma ngay lập tức. Đây là một quá trình chỉ có thể tiến dần từng bước, từng chút một thức tỉnh những phần thuộc về tâm ma, hơn nữa trong quá trình này còn dung hợp với toàn bộ mặt tối tăm. Nhưng cũng không loại trừ một tình huống đặc biệt.
- Tình huống gì?
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại:
- Bị một số kí©h thí©ɧ, khiến cho tâm ma hoàn toàn hồi phục, lại thu nạp tất cả mặt tối tăm, trở thành chủ đạo của Đệ Nhất phân thần. Ban đầu ở Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, trong quá trình dung hợp cũng không phải do tâm ma hoàn toàn tự nguyện. Có lẽ bởi vì một chút tâm lý không tự nguyện này, mới khiến cho ý thức của tâm ma sâu trong linh hồn Đệ Nhất phân thần hoàn toàn hồi phục.
Thánh Giả trầm mặc một lúc, cuối cùng hỏi:
- Ma Giới vốn là chỗ yêu tà sinh tồn, nếu tâm ma hồi phục sẽ sinh ra hậu quả gì?
- Không biết.
Trên gương mặt rất ít khi do dự của Phong Vân Vô Kỵ cũng xuất hiện chút ngỡ ngàng:
- Ta không hiểu bên phía Ma Giới, vì sao tâm ma trong linh hồn Đệ Nhất phân thần lại đột nhiên thức tỉnh toàn diện. Đối với tình huống này, ngay chính ta cũng không rõ sẽ có hậu quả gì… Tại trước khi phân thần, bởi vì thánh lực của Thái Cổ kiềm chế, cùng với ý thức của ta áp chế, tâm ma giống như một con dã thú điên cuồng bị vây trong l*иg, cho nên vẫn không gây nên hậu quả gì lớn. Nhưng bây giờ tâm ma lại thức tỉnh tại Ma Giới, giống như một con hung thú vừa đói vừa khát từ trong l*иg thoát ra, không ai sẽ biết sẽ có hậu quả gì.
- Nguyên thần phân ba sẽ xuất hiện sơ hở sao?
Vẻ mặt Cổ Vu trở nên nghiêm trọng.
Phong Vân Vô Kỵ hít sâu một hơi, vẻ mặt hơi lo lắng:
- Ban đầu khi nguyên thần tách rời, ba phân thần đều có chức vụ riêng, cũng có sự ràng buộc. Nhưng bây giờ những ràng buộc này có lẽ sẽ hoàn toàn phát huy tác dụng đối với Đệ Nhất phân thần. Vừa rồi tại khoảnh khắc cảm nhận được khí tức của hắn, Đệ Nhất phân thần đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với ta.
- Khác với Thái Cổ, Ma Giới dù sao cũng là nơi cá lớn nuốt cá bé. Có lẽ chỉ tâm ma của ngươi mới có thể dễ dàng sinh tồn ở nơi đó, hoàn thành nguyện vọng của ngươi lúc ban đầu phân thần.
Cổ Vu trầm ngâm một lúc, sau đó nói như có ý nghĩa sâu xa.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Cho đến bây giờ, ngoại trừ mấy lần chiến tranh vương triều trong phạm vi nhỏ, còn lại Đệ Nhất phân thần vẫn luôn chạy trốn và nghĩ cách tăng cường thực lực của mình. Còn về việc gây nên hỗn chiến thật sự trong phạm vi lớn tại Ma Giới thì không hề có.
“Có lẽ tâm ma thức tỉnh sẽ có thể hoàn thành sách lược ban đầu khi nguyên thần phân ba.” - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ.
oOo
Trong Thế Giới của Bổn Tôn.
Bầu trời tràn ngập mây lửa cuồn cuộn, gió lớn đủ để xé rách cao thủ Thần cấp sơ kỳ gào thét trong trời đất của Thế Giới mênh mông này. Khắp nơi trên mặt đất là đá vụn đỏ rực, cùng với những tảng nham thạch lớn nằm rải rác. Nhìn vào chỉnh thể, Thế Giới của Bổn Tôn vô cùng đơn điệu, mặt đất gần như bằng phẳng, không hề nhấp nhô nhiều, không cần nói đến những dãy núi cao lớn.
Tại trung ương khu vực rộng mênh mông này, Hoàng trên mặt mang mặt nạ màu bạc bị treo ngược trên không trung, giận dữ gầm lên với Bổn Tôn ở phía trên cao hơn.
Trên người Hoàng tổng cộng có mười sáu sợi dây xích to lớn màu vàng tối gắn liền với hắn, đó cũng không phải là xích sắt thật sự, mà là sản phẩm do năng lượng tinh thần và quy tắc kỳ dị kết hợp với nhau. Tại Ma Giới, đám yêu ma gọi nó là “sợi xích tín ngưỡng”.
Phong Vân Vô Kỵ từng nhìn thấy bên trong không gian của hắc ám kim tự tháp, dây xích trói buộc rất nhiều ma thần có bảy phần tương tự so với nó. Dây xích mức độ này ngay cả Đông Phương Phá Thiên cũng không thể trói được, đương nhiên càng không thể vây khốn Hoàng có thực lực còn cường đại hơn.
Trên thực tế, đây là “sợi xích tín ngưỡng” mới do Bổn Tôn sáng tạo ra dựa trên cơ sở “sợi xích tín ngưỡng” ban đầu, kết hợp thần lực, tinh thần lực đặc biệt và và lý giải về quy tắc của mình.
Năng lực lớn nhất của nó chính là có thể liên tục hấp thu thần lực trên người mục tiêu.
Mười sáu sợi xích to lớn màu vàng tối, tổng cộng phân làm hai tầng trên dưới, theo những phương hướng khác nhau kéo dài vào sâu trong hư không, đầu cuối của nó hòa làm một thể với quy tắc cấu tạo nên Thế Giới này.
Đối với Bổn Tôn thì lý trí vĩnh viễn nắm quyền chủ đạo. Bổn Tôn cứu Hoàng, sau đó trốn vào Thái Cổ để tránh sự dò xét của Chủ Thần, nguyên nhân trong đó rất khó dùng “lý trí khái quát” đơn giản để hình dung. Nhưng bất kể nguyên nhân thực sự là gì, dưới tình huống thực lực của Hoàng giảm mạnh, không thể đối kháng với mình, nếu không tiến hành nghiên cứu xem vì sao năng lực của đối phương đột nhiên tăng mạnh, vậy thì không còn là Bổn Tôn nữa.
Cho dù con ngươi màu trắng bạc của Hoàng thỉnh thoảng lại nổi lên một tia vàng ánh nguy hiểm, biểu thị Hoàng đã cực kỳ tức giận. Nhưng trong không trung ở phía trên, biểu tình của Bổn Tôn lại không hề thay đổi, vẫn hờ hững và lãnh khốc như cũ, không có bất cứ dao động tâm tình nào.
Trong mười sáu “sợi xích tín ngưỡng” to lớn chung quanh Hoàng, có tám sợi xích ở đầu cuối hiện ra tám pho tượng ác ma màu tím to lớn bề ngoài khác nhau.
Tám pho tượng ác ma này có tám phần tương tự như những pho tượng ác ma bên ngoài thần điện của Hoàng, được muôn vàn sợi xích treo lơ lửng giữa trời. Thứ duy nhất khác biệt là tám pho tượng ác ma trông rất sống động như hư như ảo này hoàn toàn do tinh thần lực của Bổn Tôn ngưng tụ thành.
Trên con ngươi màu trắng bạc của Bổn Tôn nhanh chóng lướt qua những đường nét màu tím. Những điểm màu tím kia tạo nên từng quỹ tích huyền diệu khó lường. Trong đường nét màu tím thỉnh thoảng lại hiện lên một hai phù văn kỳ quái khó hiểu, thoạt nhìn giống như lộn xộn, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện những đồ án màu tím phức tạp kia loáng thoáng cấu tạo thành những hình ảnh ác ma có đường nét khá mơ hồ, giống như những bức tranh của hoạ sĩ trên đường phố ngẫu hứng phác họa ra.
Những ác ma màu tím kia mặc dù đường nét thô ráp, nhưng lại rất sống động, giống như muốn thoát khỏi con ngươi. Mỗi giây trôi qua, những đường nét ác ma lướt qua trong con ngươi Bổn Tôn lại trở nên tinh tế hơn một phần. Mà tại đầu cuối sợi xích thứ chín phía trên Hoàng, một pho tượng ác ma mới cũng đang dần dần thành hình.
- Gào!
Hoàng càng trở nên giận dữ. Mỗi khi đầu cuối của xích sắt tăng thêm một “ác ma”, hắn lại cảm thấy lực trói buộc gia tăng một phần.
Nhưng điều khiến cho Hoàng cảm thấy giận dữ không phải là sự trói buộc phải chịu đựng, mà là những lực lượng do Bổn Tôn thi triển ra lại vốn thuộc về hắn, Bổn Tôn giống như một tên đạo tặc từ từ lôi nó ra.
Đối với cường giả, không có gì khiến bọn họ giận dữ hơn so với chuyện này.
- Gào!
Trong con ngươi màu trắng bạc của Hoàng đột nhiên hiện lên một lớp màu vàng nhạt. Theo tiếng răng rắc giòn giã, trên mặt mặt nạ màu bạc Hoàng bỗng xuất hiện một vết nứt nhỏ ngoằn ngoèo, lại nhanh chóng mở rộng ra.
“Vù!”
Hoàng mở miệng lớn, từ trong miệng phun ra một cột khí màu vàng nhạt như thủy ngân về hướng Bổn Tôn ở phía trên.
Bổn Tôn vốn bất động như núi, lãnh đạm như nước, lúc này trong đôi mắt bạc bỗng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, tay phải mở ra, một chiêu “Thời gian tĩnh chỉ” liền dễ dàng làm tan rã thế công của Hoàng. Trong thế giới của Bổn Tôn, Hoàng bị trói buộc và hạn chế bởi lực lượng của Thái Cổ, thực lực của hắn không thể nào so với lúc đỉnh cao.
Một hớp thần lực vất vả lắm mới ngưng tụ được lại bị Bổn Tôn đánh tan, thần sắc trong mắt của Hoàng không khỏi ảm đạm thêm mấy phần, hiện ra một trạng thái suy yếu. Dưới ảnh hưởng của trạng thái suy yếu này, Hoàng không còn giận dữ gầm thét với Bổn Tôn, cũng không còn điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi mười sáu sợi xích kia trói buộc, nhưng đôi mắt bạc vẫn lặng lẽ nhìn về chúa tể của Thế Giới này một cách căm tức.
Cách một đoạn thời gian, cảnh tượng như vậy đều sẽ diễn ra trong Thế Giới độc lập với không gian khác này. Hoàng cần thời gian để tích tụ một đợt thần lực mới từ trong sợi xích tín ngưỡng, còn Bổn Tôn cũng có những chuyện khác cần đi làm.
Trong Thế Giới bị mây đỏ bao phủ này, hai bóng người một xanh một trắng ngồi xếp bằng ở ven rìa mặt đất, lẳng lặng ngóng nhìn hai cường giả tuyệt thế lặng lẽ giao chiến. Ở một mức độ nào đó, đây đã không còn là chiến đấu giữa nhân loại nữa.
- Còn bao lâu bọn họ mới giao thủ lần nữa?
Đợi sau khi Bổn Tôn biến mất khỏi bầu trời, một người mới lên tiếng hỏi.
Sự cô độc luôn đáng sợ. Không gian to lớn trống rỗng này đã khiến cho Chiến Tâm và Đao Thần trở nên hữu nghị, mặc dù hai người vẫn luôn tránh đề cập đến tranh chấp giữa thế lực hai bên.
Đao Thần nhíu đôi lông mày đen rậm, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Hẳn là còn khoảng bảy ngày. Người này không biết lai lịch ra sao, cũng bị hắn bắt vào đây.
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của Đao Thần rõ ràng mang theo một sự khát vọng. Tâm tình này cũng ảnh hưởng đến Chiến Tâm của Chiến tộc ở bên cạnh.
Hoàng và Bổn Tôn giao đấu, mặc dù thời gian diễn ra khá ngắn, hơn nữa phương thức chiến đấu cũng khác xa cách chiến đấu truyền thống trong ấn tượng của hai người, nhưng cảnh giới cao hơn hẳn cường giả bình thường, cùng với lực lượng và kỹ xảo vận dụng vô tình lộ ra đều khiến hai người như si mê, được lợi rất nhiều.
Trong lòng Chiến Tâm, Chiến Đế đứng đầu Chiến tộc luôn là một nhân vật như thần. Nhưng cho dù Chiến Tâm có một sự sùng bái gần như mù quáng đối với Chiến Đế, cũng không thể không thừa nhận, nếu như Chiến Đế đấu với hai cường giả không phải nhân loại trên không trung, phần bại cũng nhiều hơn phần thắng.
Vừa nghĩ tới đế quân, sắc mặt Chiến Tâm liền trở nên ảm đạm, kỹ xảo chiến đấu và đạo của quy tắc học được từ trong Thế Giới của Bổn Tôn cũng không còn hấp dẫn như trước nữa:
- Ở nơi này không ngày không tháng, cũng không biết đế quân thế nào…
Đao Thần nghe vậy cũng không khỏi ngẩn ra, hồi lâu mới lẩm bẩm nói:
- Lâu như vậy không ra ngoài, không biết vực chủ ra sao rồi.
Tại trận chiến giữa Quân Thiên Thương và Chiến Đế, hai người đã bị Bổn Tôn cuốn vào trong lĩnh vực. Về sau lĩnh vực lại biến thành Thế Giới, cả hai vẫn luôn ở trong đó.
Quân Thiên Thương ẩn cư rồi lại xuất hiện, Chiến Đế dùng tế lễ cứu sống Chiến Phi, kết quả lại tan nát cõi lòng mà chết, bốn vực mất hai chỉ còn lại hai, cửu tinh trên không… những việc này Đao Thần và Chiến Tâm đều không biết. Hiểu biết của hai người vẫn dừng lại trước đây rất lâu, cũng không biết Thái Cổ hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi.
- Người này và chủ nhân Kiếm vực kia có tướng mạo giống nhau như đúc, giữa hai người hẳn là có quan hệ rất lớn… Đã qua lâu lắm rồi, cũng không biết khi nào hắn mới để chúng ta ra ngoài.
Chiến Tâm có chút buồn bã nói. Hai người ở bên ngoài đều có người hoặc là chuyện cần phải quan tâm. Lực lượng tăng lên dĩ nhiên là vui mừng, nhưng hôm nay lực lượng của hai người đã đạt đến một cảnh giới rất cao, sức chiến đấu thu được từ những tin tức đã không còn nhiều như trước nữa. Hai người vẫn luôn muốn thoát ra khỏi không gian này, trở lại Thái Cổ lần nữa.
- Khó lắm. Ai…
Đao Thần thở dài một tiếng, quay đầu sang liếc nhìn càng “thế giới quy tắc” ngày càng hoàn mỹ, có chút chán nản nói:
- Năng lực của hắn càng ngày càng mạnh, cho dù chúng ta cố gắng thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn. Trừ khi là hắn nguyện ý, nếu không chúng ta vĩnh viễn cũng không thể thoát ra khỏi khoảng trời đất hoang mạc này.
- Ai…
Chiến Tâm nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
oOo
Tại Ma Giới.
Sau khi Tháp Na Thác Tư biến mất, lại thêm một thế lực cường đại gia nhập vào dưới trướng Đệ Nhất phân thần. Đến lúc này, trong tay Đệ Nhất phân thần đã có Sát Lục ma quân do vương triều Sát Lục lưu lại; quân đoàn Sát Lục do đông đảo những kẻ đi theo chủ nhân Sát Lục tạo thành, có thực lực kém hơn; quân đoàn Hủy Diệt do Thái Huyền thống lĩnh, bao gồm cả những nhân tộc tại thủy lao Ma Giới gia nhập sau này; quân đoàn Thâm Uyên do thống soái A Long Tác chỉ huy; A Tu La ma tộc do tộc trưởng A Tu La lãnh đạo, trước mắt phụ trách việc bảo vệ hoàng cung của vương triều, không thể tự tiện rời khỏi, vì vậy lúc Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư xuất hiện thì A Tu La ma tộc cũng không ra mặt; quân đoàn Ám Hắc có thống soái là Bối Nhĩ Tư Ba Đạt; Trung Ương ma quân đang tu luyện ma công cường đại do Đế Thích Thiên để lại; quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng do Đệ Thất Thiên Ma Hoàng Cổ Liệt Nhĩ chỉ huy, thực lực là yếu nhất; cùng với một nữ ma long cường hãn Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, có thể sánh ngang với cả một quân đoàn, sở hữu lĩnh vực “Tiếng thở dài của Áo Lan Cổ Đại Nhĩ”.
Áo Lan Cổ Đại Nhĩ mặc dù có đủ sức ngăn cản trăm vạn binh sĩ, nhưng chỉ lẻ loi một người, cũng không xem là một quân đoàn. Như vậy dưới trướng của Trung Ương ma đế tổng cộng có tám quân đoàn lớn, bao gồm mấy trăm triệu yêu ma.
Dưới mệnh lệnh của Đệ Nhất phân thần, quân đoàn Sát Lục trước đây và Sát Lục ma quân đã hợp lại làm một, tuyển ra một số yêu ma kiệt xuất trong đó gia nhập vào Sát Lục ma quân, còn lại thực lực hơi yếu thì làm thị vệ. Hắn lại tách ra một phần trong đó điều đến quân đoàn Ám Hắc có thực lực yếu nhất. Như vậy dưới trướng của Đệ Nhất phân thần hiện giờ còn lại bảy quân đoàn lớn.
Thủ hạ cường đại bao gồm Thái Huyền, A Tu La, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, Bội Lý Tư, A Long Tác, Cổ Liệt Nhĩ, Bối Nhĩ Tư Ba Đạt và Cương Tát Lôi Tư (thống lĩnh của Sát Lục ma quân, sở hữu “Dục Huyết lĩnh vực”).
Cộng thêm đông đảo cường giả Thần cấp của nhân loại, dưới tay Đệ Nhất phân thần đã có nhân tài đông đúc. Sau khi Sát Lục ma quân gia nhập, có được di sản của vương triều Sát Lục hiển hách một thời này, quân đội của vương triều Trung Ương đã đạt đến một mức độ chưa từng có, hoàn toàn có thể so sánh với bất cứ vương triều nào, thậm chí còn vượt trội hơn một số vương triều.
Chỉ cần đợi sau khi Trung Ương ma quân tu luyện hoàn thành những ma công do Đế Thích Thiên lưu lại, chính là lúc vương triều Trung Ương nhòm ngó ngôi báu của Ma Giới.
Mà vào lúc này, đại đế của vương triều Trung Ương khí tức đã biến đổi lại tự nhốt mình trong Trung Ương ma điện. Cửa đại điện khóa chặt, thị vệ hai bên được lệnh: bất cứ người nào, không cho gọi thì không được phép đi vào, kẻ nào trái lệnh, chém!
Nhiều lần, Thái Huyền có một số chuyện muốn thương lượng với Đệ Nhất phân thần, nhưng mỗi lần đi tới cửa điện đều cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo. Một loại cảm giác dâng lên trong lòng Thái Huyền: nếu như dám xông vào, đối phương sẽ không hề do dự toàn lực công kích. Khi ý niệm này hiện lên, trong lòng Thái Huyền liền phát lạnh giống như rơi xuống hầm băng. Y biết, Đệ Nhất phân thần thật sự đã thay đổi.