Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phi! Tên Alpha Này Có Độc

Chương 5.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người trên hành tinh rác hiểu rất rõ về lịch sử bi thảm của nơi này, thấy người ngoài không hiểu chuyện đến đây, Lomon không nhịn được giới thiệu.

Nói xong Caleb chợt cắt lời cậu: "Chỗ này có đá mặt trời?"

Lomon thuận miệng nói: "Trước kia có, sau đó bị lấy đi hết giống chim trắng, bây giờ chỉ có pyroxen đỏ."

Caleb truy hỏi: "Chỗ nào có pyroxen đỏ?"

"Núi Anto vừa nãy chúng ta đến có."

Caleb vội nói: "Vậy lập tức quay đầu trở về."

Lomon liếc mắt, "Muốn về tự anh về, tôi vẫn chưa sống đủ đâu, cũng không muốn về để chết."

Caleb nhìn thoáng qua cát bụi cuồn cuộn che khuất bầu trời, đành thôi.

Lomon bị gợi lên lòng hiếu kỳ, "Anh cần pyroxen đỏ làm gì?"

Caleb vốn không muốn trả lời, nhưng mình đáp xuống chỗ quỷ quái thế này, không thân quen ai, không thể không nhờ Lomon giúp đỡ, nói: "Tôi muốn dùng pyroxen đỏ bổ sung năng lượng cho robot chiến đấu."

"Robot chiến đấu? Robot ở đâu ra?" Lomon nghi ngờ, sau đó mở to hai mắt, nhìn về phía ngón út tay trái Caleb, "A a a, không phải là cái này chứ?!"

Caleb thản nhiên nói: "Khá đấy."

Trước giờ Lomon chưa từng thấy robot thật, bởi vì trên hành tinh rác căn bản không có vũ khí tân tiến thế này, lúc này mong đợi hỏi: "Anh có thể biến nó thành robot cho tôi xem không?"

"Không thể." Caleb dứt khoát từ chối, "Bây giờ Yunxi đang trong trạng thái thiếu năng lượng nghiêm trọng, không thể tiến hành thay đổi hình dạng lớn. Nếu cậu muốn xem, trừ phi cung cấp năm mươi nghìn tấn pyroxen đỏ cho tôi."

Lomon cả kinh thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất, "Má ơi, ông anh cũng dám tham vậy sao! Năm mươi nghìn tấn là bao nhiêu, anh có khái niệm cơ bản hay không!"

"Có." Caleb không thèm chớp mắt, "Không thì chúng ta giao dịch đi, cậu giúp tôi tìm được năm mươi nghìn tấn pyroxen đỏ, chờ Yunxi hoàn thành bổ sung năng lượng tôi chẳng những có thể cho cậu thấy quá trình nó biến hình, còn có thể dạy cậu một vài thao tác sử dụng robot cơ bản, sau này chờ cậu có robot là có thể tung hoành khắp vũ trụ, thế nào?"

Lomon nghe vậy, nháy mắt tim đập nhanh.

Giao dịch này quá hấp dẫn, thử hỏi người đàn ông nào không điên cuồng vì loại máy sát thủ tối thượng như robot chiến đấu chứ? Với cậu thì càng thêm khó kháng cự.

Nhưng mình lấy đâu ra được năm mươi nghìn tấn pyroxen đỏ? Cậu chỉ có thể lấy từ mạch khoáng sản vừa mới được phát hiện ở núi Anto, nhưng đó là mỏ khai thác thuộc về công ty khai thác mỏ Diệu Tinh, nếu bị phát hiện thì chẳng khác gì ăn trộm.

Lomon hơi ái ngại, chần chừ nói: "Lỡ đâu công ty khai thác mỏ phát hiện..."

"Lỡ như họ phát hiện cũng không sao, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm." Caleb lập tức tiếp lời, "Công ty khai thác mỏ vốn không làm ăn đàng hoàng, trốn thuế lậu thuế buôn đi bán lại, năm mươi nghìn tấn pyroxen này chẳng đáng là bao so với khối tài sản phi pháp mà họ kiếm được. Hơn nữa, công ty này nói lý ra có thể có cấu kết với đảng phản quân tự do, giúp đỡ họ nghiên cứu chế tạo quy mô lớn vũ khí có tính sát thương cao."

Lomon hít một hơi lạnh, "Thật sao? Sao anh biết?"

Caleb nói: "Đương nhiên tôi có con đường tin tức của tôi, chuyện này không liên quan đến cậu. Hỏi một lần nữa, cậu giúp tôi lấy năm mươi nghìn tấn pyroxen đỏ, tôi dạy cho cậu cách khởi động robot, có làm hay không?"

Lomon cắn môi nhanh chóng suy nghĩ xem được không, một lát sau quyết tâm: "Được, chốt!"

Khi về công ty khai thác mỏ báo cáo nhiệm vụ cậu sẽ báo cáo sản lượng pyroxen đỏ ở núi Anto ít đi một chút, lúc đi khai thác lén lấy cho Caleb một ít là được rồi, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị người khác phát hiện.

Caleb nói không quá xuôi tai, nhưng nói công ty khai thác mỏ Diệu Tinh làm ăn phi pháp thì Lomon đồng ý, tất cả thợ mỏ trên hành tinh rác cũng không có ai phản đối.

Lomon tự nhận mấy năm qua sự cống hiến của mình với công ty phải nhiều hơn so với thù lao cậu nhận được, rất nhiều lần cậu liều mạng, giống như tình huống hôm nay vậy, coi như năm mươi nghìn tấn pyroxen đỏ này là công ty bồi thường cho mình.

Biết ngay nhóc con này sẽ đồng ý. Caleb đang căng thẳng thần kinh cuối cùng thoáng buông lỏng chút.

Qua một lúc lâu, Lomon phát hiện người trên ghế lái phụ không nói gì nữa, quá an tĩnh, cậu nghiêng đầu nhìn một cái, Caleb nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế thở đều, có điều băng gạc lại thấm máu, chắc là mất máu quá nhiều nên hôn mê.

Lomon hoang mang vò đầu mình, má ơi, sao mùi người này thơm vậy nhỉ?

Không khoa học, quá kỳ dị, cậu có phải quỷ hút máu đâu.

Hơn nửa là bởi vì đói bụng, sau khi về nhà nhất định cậu phải ăn cơm chiều nhiều một chút mới được!
« Chương TrướcChương Tiếp »