Hai tiếng sau, Lomon đi một vòng lớn, hoàn thành bước đầu thăm dò. Vùng này số lượng dự trữ pyroxen đỏ không nhỏ, ước chừng khoảng một triệu tấn, có thể coi là quặng mỏ lớn nhất được phát hiện trong vòng gần mười năm qua.
Sau gần năm mươi năm khai thác rộng rãi, sản lượng pyroxen đỏ trên hành tinh rác cũng chẳng còn mấy mà giảm xuống từng năm, cả năm trước miệt mài đào cũng chỉ đào được tám trăm nghìn tấn mà thôi, không nhiều bằng sản lượng hôm nay Lomon phát hiện được.
Lomon rất hưng phấn, biết mình quay về chính là lập được công lớn cho công cuộc khai thác mỏ, nhất định phải đòi Mark thêm tiền mới được!
Sau đó cậu ra khỏi hang động quay về chân núi, lúc đang định lên xe, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng ầm.
Sét đánh à?
Lomon ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện một quả cầu lửa bay từ phía chân trời, chiếu sáng không trung mờ nhạt, xuyên qua tầng khí quyển và cát bụi đầy trời, kéo theo đuôi lửa màu đỏ cam và tiếng gió gào thét, bay thẳng đến chỗ cậu đứng.
Chết tiệt, đây là tai họa từ trên trời rơi xuống à?!
Lomon vội chạy đi như điên.
Nhưng mà tốc độ của quả cầu lửa nhanh hơn, ngắn ngủn ba giây đồng hồ sau đã đến gần, bay sượt qua người Lomon, tia lửa bắn lên bả vai cậu, đốt cháy áo khoác.
"A a a cháy cháy!" Lomon bị bỏng kêu lên, luống cuống cởϊ áσ khoác.
Rầm một tiếng vang thật lớn, quả cầu lửa rơi xuống đất, dưới quán tính chưa ngừng lại ngay, trượt trên mặt đất thành rãnh sâu một mét, trượt về phía trước hơn mười mét, cuối cùng đâm vào một hố cát mới ngừng lại được, ngọn lửa xung quanh bị dập tắt dưới hạt cát.
Má, thiếu chút nữa làm ông đây chết cháy! Lomon vất vả dập tắt lửa trên áo khoác, nhìn chăm chú, ủa, đó là cái gì?
Một phần nhỏ của vật đó lộ ra ngoài hố cát, từ xa trông không giống thiên thạch thông thường.
Cậu mặc lại áo khoác cháy xém rách rưới, chạy lên phủi cát khỏi vật đó, rõ ràng phát hiện đó là một hộp kim loại hình chữ nhật thật lớn, dài khoảng hai mét, như là một cái quan tài - không, không phải quan tài, chắc khoang thuyền ngủ trong truyền thuyết!
Trước kia Lomon đã từng xem quảng cáo về thứ tương tự trên máy tính quang học của công ty khai thác mỏ Diệu Tinh, thường được trang bị trên tàu vũ trụ vũ trụ bình thường, một cái rẻ nhất cũng phải trên triệu điểm tín dụng. Chiếc hiện tại hơi đen do cháy nhưng phần thân có màu trắng bạc, không biết là làm từ vật liệu gì, cảm giác rất cao cấp, kết cấu cũng rất tinh xảo, có nghĩa là có giá trị xa xỉ.
Ai da, sao thứ này từ trên trời rơi xuống được? Bên trong có ai không? Cho dù có chỉ sợ cũng bị nướng chín rồi.
Trước giờ Lomon không sợ trời không sợ đất, càng không phải nói đến người chết, nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, đi một vòng quanh khoang thuyền ngủ, phát hiện một hàng chữ bên sườn phải: Yunxi – 005, có lẽ là mã của khoang thuyền ngủ này.
Cạnh hàng chữ có cái nút, ấn hai cái lại không có phản ứng gì, chắc bị trục trặc. Lomon lại lấy cuốc trong túi đeo lưng ra cạy, cạy mãi không chút sứt mẻ, lại đổi sang máy khoan điện, tiếp tục bạo lực tháo dỡ.
Chất liệu gỗ của khoang thuyền thật sự rất cứng rắn, khoan điện xuyên qua đá như cắt bánh mì mà lúc này cũng không có tác dụng. Lomon bận rộn mãi mới khoan được một lỗ nông, khoang thuyền ngủ từ từ mở ra, hiện ra một người nằm bên trong.
Đó là một thanh niên còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, cơ thể to lớn, người đầy vết thương, vết máu loang lổ, có vẻ vừa mới trải qua một cuộc đại chiến. Mái tóc vàng nhạt gần như trắng bạc được thắt lại từng bím, trên mặt cũng dính máu đen và bụi, nhưng có thể thấy ngũ quan sắc bén, mũi cao môi mỏng, mỗi một đường cong đều vừa vặn, đẹp trai đến độ làm cho người khác nín thở.
Lomon luôn không quan tâm đến diện mạo người khác, giờ phút này lại hơi lắp bắp kinh hãi, cảm thấy người đàn ông này không bình thường, rất không bình thường, từ sợi tóc đến gót chân, không giống với tất cả những người cậu từng gặp trước đó.
Nhưng trừ gương mặt ra cụ thể không giống thế nào, cậu lại không nói ra được.
Lomon không biết có phải là khứu giác của mình có vấn đề hay không, tuy rằng người đàn ông này từ đầu đến chân bẩn thỉu, người đầy mùi khói lửa và mùi mồ hôi chua, nhưng cậu không thấy khó ngửi, thậm chí còn thấy thơm ngào ngạt - nhất định là vì buổi trưa cậu ăn quá ít.
Chẳng lẽ là bị nướng chín?
Lomon thử đặt tay dưới mũi người đàn ông, phát hiện có hơi thở yếu ớt.
Vẫn còn sống!
Lomon chỉ do dự ba giây đồng hồ liền quyết định cứu người đàn ông này, bởi vì cậu rất hiếu kỳ về thân phận và lai lịch của hắn.
Sau đó cậu tốn sức mới đẩy người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh từ khoang thuyền ra ngoài đặt xuống đất. Người này rất cao khỏe, cao hơn lão Hank đến cả nửa cái đầu, cơ bắp trên người cứng như sắt, nặng như tượng.
Lomon kiểm tra qua một lần, vết thương nghiêm trọng nhất trên người đàn ông là một vết thương dài đến hơn mười cm ở dưới xương sườn trái, da thịt lòi ra ngoài, máu chảy ra nhuộm quần áo thành màu tím đen. Lúc này bị Lomon gập lại, miệng vết thương lại trào ra một dòng máu tươi.
Lomon chợt cảm giác thấy váng đầu hoa mắt, đầu như thể bị chập điện, nổ tưng bừng.