Về đến nhà, Lomon đặt lão Hank lên giường, rót cho ông cốc nước, nhúng khăn mặt ướt cho ông lau mặt.
Lão Hank tỉnh táo đôi chút, nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi cũng ngượng ngùng, sờ đầu Lomon nói: "Aiz, mấy năm nay là lão già này liên lụy con."
Lomon quen ông mắng trời mắng đất, bây giờ nghe ông nói như vậy ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, "Nói cái gì thế, nào có đâu."
Lão Hank lắc đầu, lại nghiêm túc nói: "Lomon, có cơ hội nhất định con phải rời khỏi hành tinh rác."
"Tất nhiên, chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể cùng nhau di dân đến hành tinh Gaia hưởng phúc rồi."
Hành tinh Gaia được đặt theo tên của Trái Đất cổ đại, là hành tinh chính nơi hoàng thất và tổ chức cấp cao của đế quốc tọa lạc, cách hành tinh rác rất xa, nghe nói chỗ đó đẹp giống thiên đường, là nơi mà toàn bộ người đế quốc hướng đến.
Nhưng vé tàu vũ trụ hạng ba rẻ nhất để đi lại giữa các hành tinh cũng tốn 600 nghìn điểm tín dụng, mà đến bây giờ Lomon mới tiết kiệm được tổng cộng 150 nghìn, chênh lệch quá nhiều. Nếu cộng thêm vé của lão Hank thì càng chênh nhiều hơn.
Có điều Lomon tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ tích góp đủ tiền, chưa biết chừng ngày nào đó cậu sẽ phát tài ấy chứ.
"Con phải nhớ kỹ, người thân thiết đến đâu cũng có thể phản bội con, chỉ có tiền mới chân thật nhất. Đương nhiên, con vẫn còn lão già này."
"Con biết rồi, dài dòng quá, ngủ đi."
Lão Hank nằm xuống, chưa đến mấy giây đã ngủ ngáy khò khò vang rung trời.
Lomon nằm trên giường nhỏ bên ngoài, nhìn bầu trời bụi bặm tính sơ qua, vừa rồi bồi thường ít nhất ba trăm điểm tín dụng, cộng thêm tiền rượu của lão Hank, tháng này tiêu quá lố. Ngày mai cậu phải nghĩ cách kiếm về mới được, không thì kế hoạch di dân lại bị chậm trễ.
Sáng hôm sau, trong phòng tiếng ngáy vẫn đều, lão Hank say rượu ít nhất phải ngủ đến trưa. Lomon đứng dậy gặm cái bánh mì, mặc vào áo khoác lao động rồi đến trụ sở của công ty khai thác mỏ ở dưới lòng đất thành phố A01 tìm việc làm.
Cậu coi như là một công nhân của nơi này, chẳng qua cậu không khoan, đào và sàng lọc khoáng sản mỗi ngày giống lão Hank và đa số thợ mỏ, đó toàn là công việc chân tay, vừa vất vả mà tiền công lại thấp, không có lãi.
Tuy sức của Lomon không coi là nhỏ, nhưng sức bật của cậu chỉ bùng nổ trong nháy mắt. Điều kiện bẩm sinh của Omega quyết định sức của cậu không dài, cho nên cậu làm nghề coi trọng kỹ xảo và kỹ thuật, người bình thường không làm được, tiền lương cũng cao hơn chút.
Một người quản lý tên là Mark béo nhìn thấy Lomon là cười híp mắt chào hỏi cậu: "Yo, người đẹp, đến đây nào!"
"Hừ! Người đẹp cái gì, ông đây là đàn ông!" Lomon nhổ nước bọt xuống đất, ung dung ngồi xuống, "Hôm nay có việc gì cao cấp không?"
"Có, vừa có một việc." Mark mở màn hình lên ấn mấy cái, "Hôm qua máy bay không người lái thăm dò mỏ quặng phát hiện có quặng đỏ ở núi Anto, vừa hay cần nhân lực đến thực địa thăm dò xác định đại khái số lượng dự trữ, sau đó thu thập hàng mẫu về."
Lomon chỉ quan tâm một vấn đề, "Làm xong việc được bao nhiêu tiền?"
Mark giơ hai ngón tay, "Hai ngàn điểm tín dụng."
Lomon nhất thời sáng mắt lên, tiền công này không tệ, phải biết rằng thợ mỏ bình thường một tháng mới tích cóp được ba nghìn điểm.
Cũng chứng minh việc này không dễ, khá khó khăn.
Nhưng khó hơn nữa cũng không đánh bại Lomon được!
Quả nhiên Mark lại nói: "Nhưng tốt nhất là cậu đừng nên đi, bên kia môi trường khắc nghiệt, nghe nói còn có thằn lằn biến dị lui tới, chết như chơi. Nếu khuôn mặt xinh đẹp của cậu bị xước xát hoặc cậu cụt tay cụt chân trở về, anh đây đau lòng chết mất."
Lomon mắng: "Cút đi! Có tin ông đây đánh gãy một chân anh không?"
"Aiz, đúng là mỹ nhân lòng rắn rết mà." Mark làm bộ lắc đầu thở dài, "Nói thật, hay là cậu kiếm người hợp tác đi?"
Lomon xem thường: "Không cần, một mình tôi cũng làm được."
Nhiều người sẽ phải chia một khoản tiền, cậu không ngu xuẩn như vậy.
Mark nhún vai, "Được rồi, vậy cậu cẩn thận chút."
"Anh yên tâm, tôi phúc lớn mạng lớn, không xảy ra chuyện gì đâu."
Ký hợp đồng điểm chỉ vân tay, Lomon nhận một túi lương khô và thức uống, đem công cụ thăm dò cùng một ít dược phẩm cấp cứu, sau đó lái một chiếc xe việt dã xuất phát.