Chương 10.2

Caleb lái xe về, kỹ năng lái xe của hắn khá tốt, vừa nhanh vừa vững vàng, nhìn là biết tay điêu luyện.

Lomon tức giận dọc đường đi không quan tâm hắn, sau đó tức giận ngủ mất.

Hôm nay thật sự cậu mệt muốn chết, từ nhỏ đến bây giờ cậu chưa từng làm việc nặng như vậy.

Caleb nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thiếu niên cúi đầu xuống trước ngực, lắc lư theo xe, đang ngủ còn nhíu mày, đôi môi nhạt màu bĩu ra như trẻ con, như thể tủi thân lắm.

Caleb không khỏi buồn cười, giơ tay điều chỉnh tư thế ngồi cho Lomon, để cậu tựa vào ghế, lại tăng nhiệt độ trong xe lên.

Lomon lẩm bẩm mắng một câu gì đó nhưng không tỉnh, mày chậm rãi giãn ra.

Caleb quay đầu lại nhìn về phía trước, cũng ngâm nga hát.

Beta này khá thú vị, không tầm thường nhàm chán như hắn tưởng trước đó, thú vị hơn so với Omega mảnh mai như hoa trồng trong l*иg kính.

...

Quay lại công ty, Caleb nộp bốn trăm tấn pyroxen đỏ, Lomon cầm thẻ của hai người đến chỗ Mark kết toán tiền công.

Bình thường tiền công của thợ đào mỏ được tính theo ngày, bởi vì khai thác mỏ là một ngành khá rủi ro, trong lúc khai thác dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có thể ngày nào đó bị tai nạn hoặc tử vong nên cuối ngày làm việc kết toán có thể khiến họ yên tâm hơn.

Kết toán xong đi ra, Lomon trả thẻ làm việc tạm thời cho Caleb: "Này, anh có 70 điểm."

Caleb không nhận, "Cậu cầm dùng đi."

Không tồi, coi như có chút giác ngộ, 70 điểm cũng vừa đủ trả một ngày ba bữa cho người này. Lomon yên tâm thoải mái nhét thẻ vào túi quần.

Lúc quay về nhà, Lomon như không xương nằm trên ghế salon, lão Hank thấy trên người Caleb cũng toàn là bụi, hiếu kỳ hỏi: "Hai đứa đi đâu thế?"

Lomon hữu khí vô lực nói: "Đào mỏ cả ngày."

Lão Hank không đồng ý: "Sao con lại đi làm việc đấy, vừa vất vả vừa nguy hiểm, lỡ đâu bị đá rơi đập trúng thì làm sao."

"Không đâu, con cẩn thận lắm." Lomon nói xong lén liếc mắt nhìn người nào đó, "Thể lực không tốt, muốn rèn luyện ấy mà."

Caleb khẽ nhếch khóe môi, làm như không có chuyện gì cởϊ áσ khoác phủi bụi.

Lão Hank không để ý đến hành động mờ ám của hai người, dặn dò Lomon một câu chú ý an toàn rồi ăn cơm.

Lomon ăn hai hộp thực phẩm bổ sung dinh dưỡng rồi lại mở máy tính quang học, kết quả mân mê mãi máy vẫn không lên, không khỏi oán hận: "Không thể nào, hôm qua còn dùng được mà, sao hôm nay không mở được? Con muốn xem Hoàng Thái tử điện hạ cởi truồng có đứng đầu không."

Caleb: "..."

Lão Hank nói: "Đến câu lạc bộ xem, chắc có phát lại."

Caleb cố ý nói: "Mua cái mới không được sao?"

Lomon tức giận nói: "Anh nói thì dễ lắm, một cái máy tính quang học ít nhất tốn tám mươi nghìn điểm tín dụng, đắt lắm đấy!"

Caleb nhún vai, "Bỏ đi."

Chỉ đành bỏ đi chứ sao. Lomon buồn bực tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

...

Hôm sau Lomon thả lỏng, lúc Caleb lái xe cậu hạ thấp ghế nằm ngửa, sau lại cảm thấy vẫn chưa thoải mái, cởi giày, đặt chân lên trước, hai tay gối sau gáy, vô cùng sung sướиɠ.

Chân của cậu thon thả trắng nõn, ngón chân tròn trịa hồng hào, gặp ánh sáng như thể trong suốt. Thỉnh thoảng cậu còn vô thức co ngón chân, những ngón chân nhỏ ngọ nguậy, hoạt bát vui đùa.

Caleb không yên lòng, luôn không nhịn được muốn xem đôi chân ngọ nguậy kia, thất thần thiếu chút nữa lao xe xuống một con mương lớn.

"Á đù!" Lomon không thắt dây an toàn, suýt chút nữa lăn xuống ghế, vội vịn lấy tay vịn ngồi vững, sau đó chất vấn Caleb: "Anh lái xe kiểu gì đấy? Con mương to thế không nhìn thấy à!"

Caleb khó nói thật, tìm đại lý do: "Chân cậu thối."

Lomon nghe vậy xù lông, "Không thể nào, chân tôi không thối, trước giờ chưa có ai nói."

Để chứng minh lời mình nói, cậu còn cố ý giơ chân lên ngửi, "Không thối thật mà, ngày nào tôi cũng tắm hai lần. Mũi anh có vấn đề à?"

"Không thể nào, tôi ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ cản trở khả năng phán đoán của tôi." Caleb nói không biết ngượng, "Năm giác quan của Alpha nhạy bén hơn người thường, cậu không biết à?"

Được rồi, anh nhạy bén anh có lý. Vì sự an toàn của mình, Lomon đành thu chân xuống dưới ghế.