Chương 2.1: Aiz, đúng là mỹ nhân lòng dạ rắn rết mà

Lomon vội vàng ra khỏi nhà, theo đường hầm quanh co bước nhanh đi vào câu lạc bộ thợ mỏ, nơi này là nơi để những thợ đào mỏ tiêu khiển giải trí trong thời gian rảnh, bán một vài đồ ăn vặt và rượu mạnh.

Lão Hank đã hơn sáu mươi tuổi, lao động chân tay mệt mỏi nặng nề quanh năm bào mòn cơ thể ông, làm ông già rất nhanh, năm năm trước ông đã về hưu, nhưng thường xuyên đến câu lạc bộ kiếm người uống rượu nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian.

Lão già tửu lượng không tốt lại mê rượu, tính tình vẫn nóng nảy như lúc còn trẻ, uống rượu say phật ý là sẽ cãi tay đôi thậm chí là vung tay đánh người, thường thường kết quả là Lomon phải ra mặt hòa giải thu dọn tàn cục, thật sự làm người ta nhức đầu.

Nhưng hết cách mà, lão Hank có công ơn nuôi dưỡng mình, dù thế nào cậu cũng phải báo đáp ông.

Lúc này bàn ghế trong đại sảnh câu lạc bộ lộn tùng phèo, đồ ăn vặt và rượu rơi đầy đất. Lão Hank và Billy mặt đỏ tía tai đánh nhau loạn lên, bên cạnh một đám người vây quanh xem náo nhiệt, miệng thì khuyên ngăn lại không ai dám tiến lên tách hai người ra, sợ bị vạ lây.

Billy là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, người cao lớn cường tráng. Lão Hank tuy rằng cũng coi như khá cao lớn trong đám Beta nhưng dù sao cũng lớn tuổi, thể lực kém thanh niên, lại uống nhiều rượu đầu mơ màng, bởi vậy rơi xuống thế yếu.

Billy nhân dịp lão Hank không đứng vững là chen chân vào đá ông ngã chỏng gọng xuống đất, tiếp theo vung nắm tay đánh mặt ông.

Lần này đánh cực nhanh, lão Hank ngã choáng không kịp quay đầu tránh đi, sắp bị đánh mặt nở hoa đến nơi.

Đúng lúc này, một bàn tay duỗi ra như tia chớp, "bốp" một tiếng ôm quả đấm của Billy.

Cái tay kia mảnh khảnh, trắng nõn, khác hẳn với da thịt màu đồng vạm vỡ của Billy. Nhìn như yếu ớt, gập lại là gãy nhưng khi cậu dùng hết sức, quả đấm của Billy trong lúc nhất thời không thể đi xuống.

Billy ngạc nhiên ngẩng đầu, mắt chạm phải khuôn mặt sắc bén xinh đẹp và đồng tử đen như lưu ly của Lomon, hoảng hốt.

Lomon thừa cơ gập cánh tay kia, dùng khuỷu tay đập mạnh vào sườn đối phương.

Billy kêu to một tiếng "Á", co người quay cuồng sang bên.

Lomon tiến lên hai bước, nhấc chân lên đè mũi hắn ta khi hắn ta muốn bò dậy phản kích.

Billy đau kêu rên, nước mắt chảy ra.

Thấy Lomon còn muốn đánh thêm, Billy giơ hai tay lên nước mắt giàn giụa xin tha: "Đừng, đừng đánh, tôi nhận thua!"

Lúc này Lomon mới tha, vỗ hạt bụi không tồn tại, đỡ lão Hank đang choáng váng dậy.

Trời sinh cậu có độ nhạy bén và tốc độ phản ứng trội hơn người thường, ngày bé lại được lão Hank huấn luyện dã man, đánh nhau rất liều mạng hăng máu, giống như một con báo hoang dã khó thuần, dần dần ngay cả người cao to như lão Hank cũng không phải là đối thủ của cậu.

Hiện giờ tuy rằng Lomon tuổi không lớn lắm nhưng trên hành tinh rác không ai dám coi thường cậu.

Phát hiện trán lão Hank trầy một miếng da, Lomon không khỏi cả giận nói với Billy: "Cậu đánh một ông già làm gì, người già rồi, làm ông cậu được rồi đấy!"

Billy sưng mặt sưng mũi, xem ra cũng bị đánh không ít, lau nước mắt tủi thân nói: "Không phải tôi muốn đánh ông ấy, là ông ấy uống say nói cái gì mà tôi cướp Luna của ông ấy, cứ đòi quyết đấu với tôi. Tôi có biết Luna nào đâu, hết cách mới đành đánh trả, không tin cậu đi hỏi mọi người đi."

Lomon đỡ trán, được rồi, không cần hỏi mọi người, hơn nửa sự thật là như thế.

Luna là người yêu cũ của lão Hank lúc còn trẻ, sau đó phản bội ông đi theo Beta có gia cảnh khá hơn, cùng người kia đến hành tinh khác. Trước giờ lão Hank uống say khướt về nhà, thường phẫn nộ mà lại đau thương nhắc đến câu chuyện cũ bốn năm mươi năm trước, cho nên Lomon nghe Billy nói như vậy không thấy bất ngờ gì.

Cậu phất tay một cái nói: "Được rồi, hiểu lầm thôi. Lần sau ông ấy nói cái gì cậu đừng quan tâm, cách xa ra."

Billy thở phào một hơi nhẹ nhõm, lau nước mắt, muốn nói lại thôi nói: "Lomon, tôi..."

"Cậu cũng tránh xa tôi ra, không quen." Lomon không khách sáo nói.

Billy đành phải ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

Quản lý câu lạc bộ mới từ sau quầy chạy tới, há miệng hắt xì, sau đó xoa mũi nói: "Lomon, sao cậu xịt nhiều thuốc sát trùng thế, nồng chết mất."

Lomon nói: "Tôi thích mùi này, không được sao."

"Được, được chứ." Quản lý câu lạc bộ nói xong suy sụp, "Nhưng thiếu gia Lomon, lão Hank và Billy đánh nhau làm hỏng rất nhiều đồ của tôi thì phải làm sao đây? Tôi rất khó ăn nói với sếp."

Làm đại ca cũng không thể quỵt tiền, Lomon bất đắc dĩ đau lòng không thôi nói: "Ghi nợ của tôi đi, cuối tháng trả lại anh. Nhưng nhờ anh sau này đừng bán rượu cho lão già này nữa, nếu ông ấy giận thì bảo về tìm tôi."

"Vậy được!" quản lý câu lạc bộ chuyển buồn thành vui đồng ý luôn.

Sau đó Lomon đỡ lão Hank người đầy mùi rượu về nhà, lão già dọc theo đường đi hãy còn cao giọng mắng chửi người: "Đừng cản chú, chú phải đánh chết thằng kia!"

Lomon hùa theo: "Con đã đánh chết nó thay chú rồi, chú yên tâm đi."

"Có tiền thì hơn người à?! Ông đây ngoại trừ không có tiền, điểm nào kém hơn thằng tiểu nhân kia, sao Luna lại phản bội tao!"

"Không kém không kém, lông chân của chú đẹp trai hơn nó, mụ đàn bà kia không có mắt."

"Đúng đấy! Nhóc Lomon, con tinh mắt đấy!"

"Đó là dĩ nhiên, chú nuôi con lớn mà."