Chương 8.2

Lomon thờ ơ trả lời: "Hoặc là có tiền, hoặc là có quan hệ chứ sao. Mỗi tháng công ty khai thác mỏ sẽ có thuyền hàng đến thu quặng mỏ hoặc là điều chuyển nhân sự, ngoài ra tàu thương mại đi lại giữa các hành tinh thỉnh thoảng dừng ở hành tinh rác, vé táu rẻ nhất sáu trăm nghìn điểm. Có điều kiểu tàu này đã hơn mười năm không đến đây, bởi vì hiện tại cư dân ở đây toàn là quỷ đói, không ai mua nổi vé tàu."

Dừng một chút, cậu tò mò hỏi: "Này, anh có tiền không?"

Caleb nói: "Có chút."

Lomon nổi hứng, "Có chút là bao nhiêu? Cho tôi vay một triệu được không?"

Caleb: "Không rõ lắm, chưa tính bao giờ. Nhưng giờ tôi không cho vay được, vòng tay thông tin của tôi bị mất trước khi đến đây rồi, trước mắt người không có đồng nào, chỉ có thể nghĩ cách rời khỏi chỗ này rồi nói."

Lomon nhìn trần nhà, tất cả đều là vô nghĩa.

Caleb lại hỏi: "Bao giờ có thể bổ sung năng lượng cho Yunxi?"

Lomon nói: "Ngày mai xem thời tiết đã, bão cát ngừng mới đi được, không thì tai nạn chết người đấy."

Nghĩ lại hành động hôm nay của Caleb, Lomon thấy lạ, "Sao anh không giao dịch thẳng với công ty khai thác mỏ mà thông qua tôi? Alpha ở hành tinh rác rất hi hữu, anh lại nắm được nhược điểm của họ, chưa biết chừng anh yêu cầu là họ tặng cho anh năm mươi nghìn tấn pyroxen đỏ luôn thì sao?"

Caleb nói: "Người của họ tôi không thể tin."

Ý là tôi thì tin được? Lomon thoáng chốc thấy sung sướиɠ, nghĩ lại vẫn thấy không đúng, "Vì sao không tin được? Chẳng lẽ anh không phải người du hành giữa các vì sao gì mà là tôi phạm truy nã đang bỏ trốn, thế nên không muốn để cho người khác biết?"

Sắc mặt Caleb tối sầm, như là bị sỉ nhục, răng nanh nghiến vang ken két: "Không phải!"

Không phải thì không phải thôi, kích động như vậy làm gì. Lomon lại hỏi: "Thế anh mua Yunxi mất bao nhiêu tiền?"

Caleb: "Không tốn tiền, người khác tặng. Giá thị trường ít nhất hơn trăm triệu điểm tín dụng, rất đắt, chắc đời này cậu không mua nổi."

Lomon: "..."

Tên bụng dạ hẹp hòi này, còn tám chuyện được nữa hay không!

Hơn trăm triệu điểm tín dụng, ha ha, anh cứ khoác lác đi, sao anh không nói cả hệ hành tinh Thiên Diêu đều là của nhà anh cho rồi!

Vô nghĩa, không thú vị, ngủ!

Chỉ chốc lát sau Lomon lại ngủ, hít thở đều đều.

Ban ngày thiếu niên luôn thô tục nghịch ngợm, ngủ rồi dung nhan điềm tĩnh ngoan ngoãn như một đứa trẻ vô ưu vô tư.

Vừa nãy Caleb có chút căm tức, lúc này lại hết giận. Một lát sau hắn nhớ đến một chuyện, giơ tay ấn máy tính quang học trong ngăn kéo một cái, sau đó che kín chăn ngủ.

...

Sáng hôm sau, Lomon nghẹn tiểu tỉnh, chưa mở mắt đã chân trần xuống giường vào phòng rửa mặt.

Ai ngờ mới đi hai bước, cổ chân đã bị một bàn tay to có vết chai mỏng túm lấy.

Lomon giật mình mở to mắt, trơ mắt nhìn Caleb nằm dưới đất.

Lomon: "... Chào buổi sáng."

Đúng là ngủ mơ màng, quên mất trong nhà có thêm một người.

"Chào buổi sáng."

Từ góc độ của Caleb có thể xuyên qua ống quần đùi rộng thùng thình của Lomon nhìn thấy đùi trắng nõn, mông cong vểnh, cùng với chỗ lắc lư...

Chết tiệt, người này không mặc qυầи ɭóŧ.

Khóe mắt Caleb giật một cái, nhìn sang chỗ khác, không nói gì buông lỏng tay.

Cho dù là Beta cũng không thể tùy tiện như vậy, cho là Alpha này ăn chay à?!

Nếu không biết thân phận và tính nết của Lomon, nhất định Caleb sẽ nghĩ người này là gián điệp của tổ chức nào đó cử đến để quyến rũ mình.

Lomon hồn nhiên không biết gì, vòng qua người Caleb, vào phòng rửa mặt đi tiểu.

Tiểu xong rửa mặt đi ra, Caleb đã thu đệm chăn, người vẫn quấn cái khăn tắm không to lắm, khó khăn lắm che khuất chỗ quan trọng.

Tối hôm qua đen thùi lùi không nhìn rõ, lúc này sáng hơn nhiều, dáng người dù ở giữa đám Alpha cũng được coi là xuất sắc của Caleb lộ rõ mồn một.

Hơn nữa, chỗ bị che khuất ở giữa chắc là bởi vì buổi sáng thức dậy đang vi diệu phồng lên, size này nhìn là biết độ lớn đáng sợ, như thể sẽ thoát ra bất cứ lúc nào.

Lomon vừa hâm mộ vừa ghen tị, "Này, sao anh không mặc quần áo!"

Khoe khoang cái gì, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong nhà người khác kỳ cục quá!

Caleb xòe tay ra, ôm tâm lý trả thù: "Tối hôm qua giặt sạch chưa khô, cậu có quần áo cho tôi mượn không?"

"Không có!"

Lomon thiếu kiên nhẫn trả lời.

Không chỉ cậu, ngay cả quần áo của lão Hank người này cũng không mặc được.

Thật là, không đâu cao lớn làm gì, phí vải!