Chương 1.1: Lomon xắn ống tay áo trái, chuẩn xác cắm kim tiêm vào tĩnh mạch

Lịch Vũ Trụ, năm 1365.

Hành tinh Thiên Diêu, hành tinh Bạch Điểu.

Dưới lòng đất thành phố B03.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm đơn sơ, một thiếu niên tóc đen nằm trằn trọc trên giường gỗ nhỏ hẹp.

Cậu ngủ không yên, mày nhíu chặt, hơi thở dồn dập, trên trán trắng nõn chảy một tầng mồ hôi rịn làm ướt vài sợi tóc quá dài.

"Cốc cốc, cốc cốc cốc!"

Cửa phòng ghép từ ván gỗ mục nát và vỏ sắt vụn chợt bị gõ vang, Lomon bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cảm thấy đầu đau như bị kim châm.

"Anh Lomon! Anh ở nhà không? Anh Lomon!"

Ngoài cửa vang lên giọng trẻ con ồn ào.

"Có chuyện gì mà gào lên thế?!"

Lomon gắt ngủ, xoa mái tóc rối rung, choáng váng mắng: "A Côn đồ thỏ đế này, lại làm cho ông đây không ngủ được, xem ông đây lột da mày dán ván cửa không!"

Cậu chân trần nhảy xuống giường, nháy mắt chân mềm, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, vội vàng đỡ tường đứng vững.

Không thể nào, lần này sao đến trước nửa tháng còn mãnh liệt như vậy chứ?!

Lomon cố gắng lấy lại bình tĩnh, tiến lên kéo cửa phòng ra.

Một đứa bé chừng mười tuổi vọt vào trong phòng, nói như bắn súng liên thanh: "Anh Lomon ơi, xảy ra chuyện rồi, không lừa anh! Lão Hank và Billy đánh nhau túi bụi rồi, mọi người không khuyên can được, anh nhanh đi xem đi!"

Lomon nghe thế đã cảm thấy đầu càng đau, "Lão già lại uống say à?"

"Đúng vậy." A Côn nói xong, hít cái mũi lem luốc, "Ủa, mùi gì thế, thơm quá. Nhà anh có cái gì ngon ạ?"

Lomon giật mình, nhét vào miệng A Côn nửa cái bánh mì còn dở lúc cơm tối vì không có khẩu vị, "Đúng vậy, chú mày lời rồi. Mau cút, anh thay quần áo rồi qua!"

"Vâng, cút cút." Có đồ ăn dễ nói chuyện, A Côn gặm bánh mì cun cút chạy.

Lomon vội đóng cửa phòng, cầm một chai thuốc sát trùng phun khắp phòng, lại bịt mũi xịt vào cổ và nách mình.

Mùi tinh dầu thấp kém và mùi cồn thoáng chốc tràn ngập khắp phòng, che đậy mùi ngọt ngào kỳ lạ lúc trước, làm cậu hắt xì mấy hơi.

Sau đó Lomon lôi hòm để đồ dưới gầm giường ra, lấy ra một cái hộp làm bằng hợp kim chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay ở cuối cùng, mở khóa mật mã, lôi ra một bản kim loại có năm rãnh. Các ống tiêm thủy tinh được gắn vào rãnh, bên trong chứa chất lỏng màu lam nhạt.

Lomon xắn ống tay áo trái, chuẩn xác cắm kim tiêm vào tĩnh mạch, sau đó cắn chặt răng tiêm từng giọt thuốc, không chừa lại giọt nào.

Cơn đau khủng khϊếp ập đến, trong khoảnh khắc lan khắp tứ chi dọc theo dây thần kinh và mạch máu, trước mắt Lomon đen kịt, cậu tựa vào bên giường người co giật.

Sau đó cậu cởi cái áo ướt sũng ném vào giỏ giặt quần áo, thay một cái áo cũ.

Làm xong tất cả, Lomon nâng cánh tay lên ngửi nách, lại hắt xì một cái.

Giờ chắc người khác không ngửi thấy gì rồi.

Nhưng đã lỡ dùng hết thuốc ức chế rồi, lần sau phát tình nên làm sao đây?

Lần sau còn phải một năm nữa, đến lúc đó tính sau, người sống cũng không thể nhịn tiểu chết, luôn có cách.

Lomon luôn quá lạc quan, hoặc là không tim không phổi, chỉ lo lắng năm giây rồi sẽ không lo nghĩ nữa, đội cái mũ cũ nát trên giá cạnh cửa lên đầu, bước nhanh ra cửa.

—— Đúng vậy, Lomon là Omega, giống loài có thể chất yếu ớt, số lượng thưa thớt, từ mười bốn mười lăm tuổi bắt đầu hàng năm bị kỳ phát tình giày vò, cho đến khi bị một Alpha đánh dấu hoàn toàn mới có thể thoát khỏi loại tra tấn này, sứ mệnh lớn nhất cuộc đời chính là ở nhà sinh con nuôi con.

Chẳng qua chuyện này cả hành tinh Bạch Điểu trừ chính cậu, cũng chỉ có lão Hank nuôi lớn cậu biết.

Vốn Lomon cũng không hiểu rõ thân phận của mình, bởi vì hành tinh Bạch Điểu là một hành tinh rác, người sống trên đó toàn là Beta phổ thông, Lomon cũng cho là mình giống họ, trước giờ không nghĩ rằng mình chính là một kẻ khác loài.