Bạc của ta có tác dụng rất lớn, công công bên phủ nội vụ trực tiếp phân phó ta đến hầu hạ bên cạnh công chúa Linh Vân tại Cẩm Tú cung
Dưới gối Thục phi có một trai một gái, lần lượt là nhị hoàng tử và công chúa Linh Vân, đi hầu hạ bên cạnh công chúa cũng rất hợp ý ta.
Ta còn nhớ đời trước, sau khi ta vào cung được năm ngày thì nghe nói tộc Hách Triết phía Bắc muốn kết duyên với Đại Lương, hoàng hậu liền đề nghị công chúa Linh Vân đi hòa thân.
Khi hoàng đế sai người mời Thục phi và công chúa Linh Vân tới bàn bạc. Nhưng công chúa Linh Vân không muốn, trực tiếp chạy trốn, trong lúc bị các cung nữ thái giám đuổi theo thì nàng bị đυ.ng vào một hòn núi giả, chấn thương ở đầu, sau đó trở thành một kẻ ngốc.
Chuyện này đã trở thành nỗi đau trong lòng Thục phi.
Đời trước ta có đến Cẩm Tú cung mấy lần, đã nhìn thấy Thục phi yên lặng rơi nước mắt khi nhìn công chúa Linh Vân ngốc nghếch. Nếu đời này ta có thể ngăn chặn bi kịch này, có lẽ ta có thể dùng ân tình thỉnh cầu Thục phi giúp ta báo thù.
Công chúa Linh Vân năm nay mười bốn tuổi, bên cạnh có cung nữ thϊếp thân và ma ma hầu hạ, ta chỉ là cung nữ nhị đẳng không có tư cách hầu hạ bên cạnh nàng, nên chỉ thể hầu hạ ở viện ngoài.
Trải qua mấy ngày làm việc ở Cẩm Tú cung, ta cũng xem như mở mang kiến thức. Kiếp trước có lẽ nửa tháng ta cũng chưa chắc có thể gặp được hoàng đế dù chỉ một lần, nhưng mà mấy ngày nay, ngược lại ngày nào ta cũng nhìn thấy hắn ta.
Hầu như chạng vạng tối mỗi ngày hắn đều sẽ đến, chẳng qua là Thục phi trực tiếp phân phó nô ta giữ cửa khóa cửa lại, hoàn toàn không để ý đến hoàng đế.
Các nô tài trong Cẩm Tú cung đối với cảnh tượng này đều rất quen thuộc, mọi người đều làm việc của mình.
Hoàng đế không thèm bận tâm, mỗi lần đều đứng bên ngoài một khắc (*) rồi mới rời khỏi, ngày ngày đều như vậy.
(*) 1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút.
Có đôi khi hoàng đế cũng sẽ đứng ở ngoại viện nói: “Uyển Nhi, nàng mở cửa ra gặp Trẫm đi!”
Mỗi lần như vậy Thục phi đều rất bình tĩnh trả lời: “Thiết lập nhân vật thâm tình này thực sự là quá tốt, đáng tiếc là ta sẽ không để bản thân tin lời ngươi nữa, khi nào ngươi băng hà, ta sẽ ra ngoài mở tiệc.”
Ta nghe được thì tấm tắc ngạc nhiên, Thục phi này quả là kẻ tài cao, gan cũng rất lớn, ấy vậy mà hoàng đế chỉ bỏ đi mà không hề tức giận.
Lúc này ta cũng biết vì sao hoàng hậu Liễu Tố Ngọc lại thường xuyên đến tìm Thục phi để gây khó dễ, phần ân sủng này ai mà không ghen ghét chứ.
Chẳng qua càng như vậy, trong lòng ta càng thêm nắm chắc, bởi vì việc báo thù của ta càng thêm có hy vọng.
Ta sống lại, nhưng sống lại không có nghĩa là bất bại, cũng không có nghĩa là Liễu Tố Ngọc trở nên ngu xuẩn yếu đuối, muốn báo được thù ta nhất định phải tìm người trợ giúp.
Đợi đến ngày thứ năm, Liễu Tố Ngọc giống y như kiếp trước bước đến Cẩm Tú cung.
Liễu Tố Ngọc nhìn thấy Thục phi thì cười nói: “Hôm nay bản cung đến thật làm phiền cho muội rồi.”
Thục phi liếc nhìn Liễu Tố Ngọc, cũng không hành lễ, hờ hững nói: “Có rắm mau thả, thả hết liền cút, hôm nay ta chỗ ta hầm chân giò, đừng có làm ta mất hứng ăn.”
Thục phi giống như cười nhưng không cười còn sắc mặt Liễu Tố Ngọc thì rất khó coi, ta đứng ở cửa nghe xong thì rất vui vẻ.
Liễu Tố Ngọc nhịn xuống tức giận, nói: “Muội muội ở Cẩm Tú cung nên không biết, tộc Hách Triết [1] vừa mới đưa tấu chương đến, hoàng tử của bọn họ muốn lấy Linh Vân làm vợ, hoàng đế cũng đã đồng ý.”
“Nghe nói tộc Hách Triết này anh em chung vợ, còn có thể đổi vợ. Đại Hãn của tộc Hách Triết có tận mười bảy mười tám con trai, Linh Vân thật là có phúc mà…”