Ta vừa trở lại Cẩm Tú Cung, định đi gặp Thục phi để nói cho nàng biết rằng hoàng hậu sai ta giám sát nàng, nhưng lại bị nhị hoàng tử chặn đường.
“Không cần tìm mẫu phi đâu, mẫu phi ta đều biết cả. Hoàng hậu bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm cái đó, cách mấy ngày thì đi bẩm báo một lần…”
Nhị hoàng tử nói rồi đưa cho ta một lá thư.
Ta mở thư ra xem, tức thì toát mồ hôi lạnh, nội dung trong thư khiến ta cảm thấy khϊếp vía hãi hùng.
Nhị hoàng tử bình tĩnh nói: “Kẻ thù của ngươi không chỉ có Tống Khanh Khanh, mà còn có Liễu Tố Ngọc. Diệt Tống Khanh Khanh thì dễ, nhưng muốn hạ Liễu Tố Ngọc thì rất khó, sau lưng ả còn có thái tử và Liễu đại tướng quân, nếu hai người này không rớt đài thì địa vị Liễu Tố Ngọc sẽ luôn vững như núi Thái Sơn vậy.”
Ngày hôm sau, ta liền truyền những tin tức mà ta có được từ nhị hoàng tử cho Liễu Tố Ngọc. Lúc đầu chỉ là những chuyện liên quan đến việc hợp tác giữa Thục phi và Tống Khanh Khanh nên thái độ của Liễu Tố Ngọc chẳng thèm quan tâm.
Nhưng đến khi ta nói đến việc thái phó và triều thần muốn liên hợp để vạch tội Liễu đại tướng quân cho Liễu Tố Ngọc nghe thì ả không còn giữ được bình tĩnh nữa. Không quá hai ngày sau, ả liền nghe được tiếng gió thực sự có chuyện này, ả liền bắt đầu gấp gáp.
Tiếp đó, nghe nói thái tử bắt đầu liên kết với triều thần, khiến cho việc vạch tội của thái phó đại nhân chưa kịp nhen nhóm đã bị dập tắt.
Việc này làm Liễu Tố Ngọc phấn khích một hồi lâu, còn thưởng cho ta một ít đậu vàng [1].
[1] Hình dưới cmt
Ta lại tiếp tục để lộ một ít thông tin cho Liễu Tố Ngọc theo sự phân phó của nhị hoàng tử.
Mà bên phía thái tử cũng tiếp tục lặp lại thủ đoạn cũ, lần nào cũng trấn áp được thái phó đại nhân.
Tuy nhiên, thái phó đại nhân cũng là người đứng đầu văn thần, nên dù thái tử sớm có chuẩn bị, vẫn bị thái phó nhục nhã mấy lần, làm cho Liễu Tố Ngọc rất tức tối.
Ba tháng trôi qua, trạng thái tinh thần của Liễu Tố Ngọc rất phấn chấn vì đệ đệ của ả Liễu Võ từ biên cảnh trở về để chúc mừng sinh thần ả. Chuyện này là lúc ta báo cáo tin tức cho Liễu Tố Ngọc ở Vị Ương cung nghe lén được.
Trong lòng ta có chút nôn nóng, nếu Liễu Võ quay về thì Liễu Tố Ngọc chẳng phải như hổ thêm cánh hay sao?
Trở lại Cẩm Tú cung, ta liền bẩm báo chuyện này cho Thục phi và nhị hoàng tử biết. Nhưng mà không ngờ sau khi hai người biết chuyện thì bật cười.
Ta không hiểu lắm nên có hơi sững sờ.
Nhị hoàng tử hừ nhẹ một tiếng: “Người của nhà họ Liễu quả nhiên đều là vũ phu, những năm nay ngang ngược càn rỡ lâu như vậy đương nhiên phụ hoàng sẽ kiêng kỵ chúng.”
“Bọn chúng dám tính kế muội muội ta, vậy thì nên trả giá đắt.”
Thục phi không tiếp lời nhị hoàng tử mà nhìn ta: “Nha đầu, ngươi có hiểu không?”
Đầu óc ta hỗn loạn, không rõ vì sao Liễu Võ quay về lại làm Thục phi và nhị hoàng tử cao hứng như vậy, chẳng lẽ không phải là nên lo lắng hay sao?
Thục phi thấy vẻ mặt ta đầy dấu chấm hỏi, nhắc nhở ta một câu: “Tin tức Liễu Võ quay về, có phải ngươi biết trước bọn ta đúng không…?”
Trong nháy mắt ta đã hiểu ra, Thục phi và nhị hoàng tử không biết chuyện này đồng nghĩa với việc thái phó đại nhân cũng không hay, nói không chừng hoàng thượng cũng không rõ.
Nhà họ Liễu này làm như thế thật sự là không nể mặt hoàng thượng, chúng ở biên cảnh nhiều năm, quả thực là ủng binh tự trọng [2] không có kính sợ.
[2] Chỉ một tướng quân không tuân theo sự kiểm soát của triều đình.
Ta cũng lập tức nhớ tới những lời Thục phi nói vào ngày đó, hoàng đế giả bệnh, giả bệnh để ai xem?
Khoảng thời gian trước ta vẫn luôn chưa hiểu rõ, nhưng giờ phút này ta đã hiểu được, hoàng thượng kiêng dè nhà họ Liễu, giả bệnh để lừa họ, hoàng thượng vẫn luôn đề phòng bọn họ.
Dù gì nhà họ Liễu là người nắm giữ binh quyền, thái tử cũng mang một nửa dòng máu của Liễu gia.
Vừa rồi nhị hoàng tử nói Liễu gia tính kế công chúa Linh Vân làm cho ta nhớ đến chuyện tộc Hách Triết muốn kết thân với công chúa Linh Vân.
Biên cảnh có Liễu đại tướng quân trấn giữ, tộc Hách Triết chỉ là một bộ lạc nho nhỏ, sao lại dám cả gan muốn kết thân với công chúa. Chuyện này rõ như ban ngày là do Liễu gia cố ý dung túng, với cả bọn chúng cũng muốn cho hoàng thượng nhìn rõ rằng nếu không có Liễu gia trấn giữ thì ngay cả một bộ lạc nho nhỏ cũng sẽ dám mơ tưởng đến công chúa. Cho nên hoàng thượng đã sớm bất mãn với Liễu gia.
Khoảng thời gian trước thái tử nhiều lần kết bè kết phái với triều thần, dị động liên tiếp. Hơn nữa, cộng thêm Liễu Võ đột nhiên trở lại kinh thành, làm cho hoàng thượng vốn đã kiêng kỵ Liễu gia nay càng thêm nghi ngờ, nói không chừng sẽ ra tay với Liễu gia.
Trong lòng ta kinh ngạc, nhìn về phía Thục phi, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Thục phi và nhị hoàng tử sao?