Chương 1: Bị trúng tên

Đêm giao thừa năm thứ ba mươi Sùng Đức của Đại Ngụy, đội cận vệ đế đô thành Thiên Nguyên bất tài.

Hai bên đường Thanh Long rộng rãi nhất trong thành là cảnh đêm rực rỡ với đèn l*иg và những màn trình diễn đầy màu sắc, tưng bừng nhộn nhịp. Nghệ nhân múa sư tử ở đầu phố chờ các thiên hoàng quý tộc đến xem để bắt đầu diễu hành.

Công chúa Diệp Tây La của Sùng Đức đế đứng ở cửa hoàng cung nhìn từng chiếc xe ngựa xa xỉ chuẩn bị cho hoàng gia. Nàng nhíu mày, xoay người hỏi nội thị, "Tại sao xe ngựa của bổn Công chúa lại nhỏ hơn xe của Chiêu Vương nhiều như vậy?"

Nội thị khom người nói, "Hồi bẩm Công chúa, xe ngựa này đều là tác phẩm mới của đại sư bậc thầy Hải Diệp. Điều tuyệt diệu nằm bên trong xe chứ không phải ở kích thước. Công chúa không chê thì vào xe thưởng thức xem ạ."

Diệp Tây La hừ lạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tức giận.

Năm nay nàng 17 tuổi.

Mười ngày trước Sùng Đức đế muốn chọn phò mã cho nàng trong đám con cháu thế gia thành Thiên Nguyên. Thế nhưng lại bị ca ca ruột của nàng là Tam hoàng tử Chiêu Vương Diệp Phù Nhai ngăn cản.

Khi biết chuyện nàng tức giận lao từ Hoàng cung tới thư phòng phủ Chiêu vương nổi giận với ca ca. Nàng đập nghiên mực hắn dùng từ nhỏ đến lớn trên bàn. Nàng còn nói ẩu nói tả là nếu hắn không cho nàng thành hôn với phò mã hợp tâm ý mình, nàng sẽ xuất cung xây phủ nuôi một nhà đàn ông tuyệt sắc làm trai lơ.

Chiêu Vương bị nàng chọc tức đến bật cười. Lúc đó hắn đặt nàng trên đầu gối, cởϊ qυầи của nàng muốn đánh mông nàng.

Nàng sợ tới mức khóc lớn. Nếu không phải phụ tá của hắn gõ cửa gọi hắn, thì hình phạt nhục nhã này sẽ khó tránh khỏi.

Nàng thừa dịp Chiêu Vương phân tâm tránh thoát bàn tay hắn đặt trên eo nhỏ của mình. Nàng vội vàng mặc quần vào, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phủ Chiêu Vương.

Nàng và Chiêu Vương đều là do tiên Hoàng hậu sinh ra.

Khi tiên Hoàng hậu qua đời, nàng mới sáu tuổi. Chiêu vương lớn hơn nàng mười tuổi. Là Chiêu Vương một tay nuôi nấng chăm sóc nàng ở bên người. Hắn luôn dịu dàng nuông chiều nàng, chưa bao giờ động đến một ngón tay của nàng.

Hôm đó là lần đầu tiên hắn đánh nàng.

Nghĩ tới việc này, hốc mắt Diệp Tây La đỏ lên. Nàng cũng đến tuổi muốn yêu đương rồi, công tử thế gia đẹp trai hào hoa phong nhã khắp đế đô đang chờ nàng chọn đó.

Bản thân Chiêu Vương một đống tuổi không gần nữ sắc, sống những ngày tháng giống hòa thượng già cũng thôi đi, lại còn ngăn cản nàng chọn rể!

Nàng chỉ mới nổi giận với hắn thôi, thế mà hắn lại suýt đánh mông nàng!

Hắn thật xấu xa!

Nàng trốn Chiêu Vương ở trong cung mười ngày. Tối nay là giao thừa, nàng muốn thừa dịp đông người, tìm hắn đối chất.

Nàng muốn phò mã rõ ràng là chuyện đương nhiên. Hắn dựa vào cái gì ngăn cản nàng!

Nhưng nàng tìm khắp nơi ở cửa cung mà không thấy Chiêu Vương, lại thấy xe ngựa đi dạo phố của hắn lớn hơn xe mình, quả thực rất tức giận.

Vì thế nàng không để ý tới lời khuyên của nội thị, trực tiếp leo lên xe ngựa dạo phố của Chiêu Vương.

Nội thị thấy không khuyên được nàng nên đành phải đi theo. Chiêu Vương nổi tiếng cưng chiều muội muội ruột duy nhất này, sao có thể tính toán so đo chuyện nàng ngồi xe ngựa của hắn chứ.

Trong xe quả thật có rất nhiều cơ quan tinh xảo có thể thưởng thức. Diệp Tây La hăng hái bừng bừng vỗ về một con chim mập lông xù bắn ra trên nóc xe, mà không hề nhận ra rằng chiếc xe đã bắt đầu chuyển động.

Nghệ nhân múa sư tử chờ ở đầu phố Thanh Long đã lâu rốt cục nhận được mệnh lệnh bắt đầu dạo phố. Vì thế họ phi thân nhảy lên mặt đường trong tiếng chiêng trống.

Diệp Tây La bị tiếng người huyên náo trên đường hấp dẫn, quay đầu nhìn ra ngoài xe.

Một nửa vách bên trái của chiếc xe được chạm khắc hoa, chim, mây và mặt trăng. Không cần mở cửa sổ cũng có thể nhìn thấy bên ngoài xe xuyên thấu qua hình chạm khắc.

Diệp Tây La nghiêng người mở to mắt mới lạ nhìn đám người ồn ào bị thị vệ ngăn cách bên ngoài xe.

Ngày thường nàng không thấy nhiều người như vậy.

Đột nhiên một tia sáng lạnh bắn về phía nàng. Nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị một mũi tên dài phá vỡ vách xe chạm khắc bên trái đâm vào ngực và ghim chặt vào vách xe bên phải.