Chương 2: Có phải anh muốn có con không?

"Anh hai...Tẩu tử...."

Hai người vừa đi đến bệnh viện vào phòng liền thấy Đồng Âu Hân nằm trên giường rêи ɾỉ, cơ mặt còn méo méo giống như người đang khóc.

Dịch Cẩn liếc nhìn Vương Kì Hạo đang bế con trên tay dỗ, nhìn đến đứa còn lại đang nằm trong lòng Âu Hân khóc liền hỏi: "Sao vậy?"

"Bé con khóc sáng giờ không có chịu nghỉ. Mẹ đi đến chỗ bác sĩ hỏi rồi, em dỗ nãy giờ mà không chịu nín."

Âu Hân mếu máo kể lể. Tề Phi thấy vậy liền bước đến, nhìn ông cụ non trong lòng Âu Hân mới vừa sinh được có chưa đầy 48 tiếng đã bắt đầu nhõng nhẽo, tay đưa đến bên má vừa chọc chọc vừa nói: "Nhóc con."

Thật trùng hợp làm sao hay do một nguyên nhân khách quan nào đó mà đứa bé lại nín khóc. Đôi mắt vẫn còn híp chặt chưa mở ra hết nhưng lại hướng Tề Phi mà im lặng không quấy khóc.

Tề Phi cũng ngạc nhiên, thu tay lại quay sang nhìn Dịch Cẩn: "Cũng không có quấy quá."

Vương Kì Hạo liếc mắt một cái, rồi cụp mắt nhìn đứa con mình dỗ từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa chịu nín khóc, đã khóc đến ngặt nghẽo khiến người ta xót xa rồi, rồi lại nhìn đến đứa con còn lại đang im lặng nằm cạnh Âu Hân. Chân dài bước tới, sau đó gọi Tề Phi một tiếng, nhìn sang Dịch Cẩn đứng cạnh, không chút giả dối mà nói:

"Tề thiếu, anh rể. Hai người giúp tôi giữ hai đứa bé một lúc được không. Âu Hân đến giờ đi làm kiểm tra rồi."

Nói xong liền quay ra nhìn Âu Hân, còn liếc liếc mắt nhìn Tề Phi. Âu Hân hiểu ý kiến nói theo: "Phải phải phải, anh hai, tẩu tử. Hai người giúp em giữ bé con một lúc, em phải đi làm kiểm tra sau sinh rồi."

Nói xong liền giục Vương Kì Hạo:

"Ông xã, mau lên một chút không lỡ mất giờ kiểm tra, làm trễ thời gian khám bệnh của bác sĩ với những người khác."

Vương Kì Hạo gật gật đầu, đặt thằng nhỏ trên tay mình xuống giường, đi sang bên kia đỡ Âu Hân ngồi vào xe lăn. Âu Hân trước khi ra khỏi phòng còn cẩn thận nhắc nhở.

"Em đi khám chắc có hơi lâu, nếu bé con có khóc đói thì bình sữa em vắt sẵn hâm trong cốc để trên bàn anh bỏ cho bé con uống hộ em nhé."

Sau khi Âu Hân cùng Vương Kì Hạo đã rời phòng, Dịch Cẩn cùng Tề Phi đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn hai cục thịt to chà bá trên giường, không biết làm gì. Hai đứa bé dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục thi nhau khóc.

Tề Phi mấp máy môi, sau đó tính đi khỏi phòng.

"Em đi gọi y tá chuyên khoa đến."

Dịch Cẩn liền kéo tay lôi trở lại: "Bây giờ cũng trưa rồi, họ ngoài việc khám bệnh còn phải đi nghỉ trưa, chúng ta không nên làm phiền đến họ."

"Vậy giờ làm sao?"

"Bế lên trước đã."

Tề Phi nhìn nhìn hai đứa nhỏ, thật lâu vẫn đứng im, tay chân lóng ngóng đưa ra rồi rụt lại.



"Cái này.... cái này không có khả năng. Em trước giờ chưa từng bế trẻ con, đặc biệt là sinh vật mới sinh này. Em..... cái này...."

"Tôi.... cũng chưa từng tiếp xúc với trẻ sơ sinh."

Dịch Cẩn cũng đứng bên cạnh thành thật mà nói. Cứ như vậy, hai người đàn ông đứng nhìn nhau. Một người tính tình lạnh lùng khô khan, trước giờ chưa từng tiếp xúc với trẻ con đứng im lặng không biết làm gì. Một người thì lại càng chưa bao giờ tiếp xúc, đừng nói đến tiếp xúc, chắc có thể đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trẻ sơ sinh.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn là cứng đầu quấy khóc, khiến Tề Phi cùng Dịch Cẩn nhìn cũng sót hết cả ruột. Cuối cùng hết cách, Tề Phi chỉ có thể tặc lưỡi, ôm đứa trẻ nên, nhưng lại ôm sai cách khiến cổ đứa trẻ vừa sinh suýt gãy. May thay Dịch Cẩn luôn để ý, nhanh tay đỡ lấy đầu đứa bé.

"Hình như một tay phải giữ đầu, tay còn lại đỡ dưới mông."

Tề Phi cũng bị một phen vừa rồi lam, cho hốt hoảng, lúc này chỉ ngoan ngoãn gật đầu làm theo. Quả nhiên đã bế đúng cách, Tề Phi liền cười một cách đến là vui. Nhưng bế lên rồi đứa trẻ vẫn khóc, hai người lại nhìn nhau.

"Thử đung đưa qua lại xem."

Quả nhiên, đứa bé liền nín khóc. Tề Phi vui vẻ nói: "Hiệu quả thật." Sau đó lại tỏ vẻ não nề: "Chăm trẻ con đúng là vất vả thật."

Vừa nói xong được một lúc nhìn lên liền thấy Dịch Cẩn nhìn mình chằm chằm, hình như là nhìn rất lâu rồi. Tề Phi lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Dịch Cẩn quay mặt đi, nhìn đứa trẻ mình đang dỗ trong lòng, đung đưa qua lại. Nhưng hai đứa trẻ cũng chỉ là im lặng được vài phút thì lại tiếp tục khóc. Bây giờ có đung đưa cỡ nào cũng vẫn không nín.

"Làm sao vậy?" Tề Phi vẻ mặt sốt ruột nhìn Dịch Cẩn hỏi.

Dịch Cẩn nhìn bình sữa trên bàn: "Chắc chúng đói rồi."

"Vậy.... giờ....cho uống sữa kiểu gì?"

Lại bắt đầu nảy sinh ra vấn đề mới, cho hai đứa nhỏ uống sữa. Hai người đàn ông lại tiếp tục nhìn nhau, nhìn đến không biết làm gì.

Thật may, Vương phu nhân đi từ chỗ bác sĩ đã quay trở lại. Vào phòng vẫn còn nghe tiếng khóc của hai đứa cháu, liền tiến lại nựng từng đứa một.

"Ôi! Hai cục bột của bà làm sao thế này. Sao lại vẫn khóc. Ngoan, bà nội thương."

"Hình như nó đói rồi."

Tề Phi thấy vậy lên tiếng. Vương phu nhân liền "à" một tiếng. Sau đó nhìn Dịch Cẩn Tề Phi đang mỗi người bế một đứa.

"Hai đứa không biết cách cho chúng uống sữa sao?"



"Tiểu Hân lúc đi không có chỉ."

Vương phu nhân liền bật cười một tiếng.

"Hai đứa cũng học đi, biết đâu sau này lại có một đứa con của riêng mình thì sao."

Tề Phi nhìn Dịch Cẩn, mặt hơi trầm xuống, sau đó nhanh chóng cười nói: "Không có chuyện đó đâu bác."

Vương phu nhân vừa đỡ lấy đứa bé trên tay Dịch Cẩn vừa nói: "Hai cái đứa này, thời nay có gì mà phải ngại. Địa vị hai đứa cũng không nhỏ, cho dù thật sự có ai muốn đàm tiếu, cũng không có khả năng dám lên tiếng. Nhận nuôi một đứa, cũng vui cửa vui nhà thôi."

"Chuyện này .... cứ để sau đi bác. Con còn trẻ mà, chăm con vất vả như thế, con mệt chịu."

Dịch Cẩn tiến đến đỡ lấy đứa bé trên tay Tề Phi: "Để tôi bế cho."

Dịch Cẩn và Tề Phi ở lại đến chiều sau đó thì ra về. Lúc ở trên xe, không khí đột nhiên lại im lặng, ảm đạm một cách lạ thường.

Đến tận khi về đến nhà cũng chưa ai nói với ai câu nào, thậm chí còn liếc nhìn mặt nhau lấy một cái. Về đến Tử Uyển, Tề Phi một đường sí thẳng xuống bếp, lấy một chai rượu vang rồi cầm đi về phòng. Dịch Cẩn cũng không có về phòng mà lên sân thượng ngồi hút thuốc.

Tề Phi ở phòng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, đã sắp hết nửa chai thì thấy Dịch Cẩn mở cửa phòng đi vào. Tề Phi nhìn nhìn sau đó buông ly rượu xuống lên giường nằm chùm kín chăn qua đầu. Vài giây sau đã có thể cảm nhận được bên kia giường cũng nún xuống.

Dịch Cẩn đưa tay luồn qua eo Tề Phi, ở bên tai Tề Phi cất giọng trầm trầm: "Sao thế?"

"Có phải anh rất muốn có con không?"

Vòng tay Dịch Cẩn như có như không siết chặt hơn, ôm Tề Phi ở trong lòng.

"Ai nói như vậy?"

"Tôi không thể sinh con cho anh."

Tề Phi không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Dịch Cẩn, ngược lại nói một câu khác. Nói xong, Dịch Cẩn ở đằng sau vẫn có thể cảm nhận được bề vai của Tề Phi đang run lên.

Dịch Cẩn xoay người Tề Phi lại, lại nhìn thấy hóa ra người trong lòng của mình đang khóc, nước mắt đã chảy dài ướt đẫm khuôn mặt.

Dịch Cẩn đột nhiên mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tề Phi: "Đồ ngốc. Nếu tôi thật sự muốn có con, em nghĩ tôi sẽ chọn em làm vợ sao?"

Tề Phi ngược lại không hài lòng với câu trả lời, tay bấu lên lưng Dịch Cẩn, ở trong lòng anh vẫn khóc nức nở.

"Nhưng đột nhiên tôi lại muốn có con."

Tề Phi vừa đưa tay đấm lên ngực Dịch Cẩn vừa nói. Dịch Cẩn đưa tay tay bắt lấy tay Tề Phi, đưa lên môi hôn nhẹ rồi nói: "Không phải Tiểu Hân sinh hai đứa con trai sao? Nếu em thích, mai tôi đến bệnh viện bắt một đứa về cho em."