Một tiếng súng lớn vang lên, sau đó là cánh cửa phòng bị đá bay ra. Một nhóm người mặc đồ đen bước vào, đi đầu họ là một người đàn ông gương mặt biểu cảm hiện tại có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Tề Phi lúc này nằm sấp ở trên giường, áo sơ mi bị lột xuống một nửa để lộ ra bờ vai và lưng trần trắng mịn, quần âu hình như cũng được cởi khoá bị kéo xuống một chút. Hai ba tên đã cởϊ áσ cởi cả quần chỉ mặc độc cái quần con. Lúc này có một tên đang đút ngón tay vào miệng cậu chọc ra chọc vào, nước bọt tự nhiên theo khóe miệng cậu rỉ xuống, khung cảnh quả thật diễm tình.
Không đến mười giây khi cánh cửa bật mở, bàn tay của tên đàn ông đang đút vào miệng Tề Phi bị bẻ gãy nghe rõ tiếng xương kêu "rắc" một tiếng, sau đó gương mặt bị đấm đến méo dạng, răng còn gãy đến mấy cái, máu từ mồm tuôn ra ồng ộc. Quay ra liền thấy Tề Phi đang tự cho tay vào mồm mình rút ra đưa vào, tay còn lại còn đang đưa xuống dưới vào trong quần con.
Dịch Cẩn vội đi đến giữ tay Tề Phi lại không cho cậu làm bậy.
"Phi Phi.....Phi Phi .... nhìn tôi. Tỉnh lại! TÔI BẢO EM DỪNG LẠI."
Tiếng hét của Dịch Cẩn quả thật lớn, dọa những thuộc hạ của anh đang đánh những tên kia cũng phải dừng lại.
Dịch Cẩn với lấy chăn bông chùm lên người Tề Phi, tay ở trong chăn lôi tay Tề Phi đang ở trong quần ra, kéo bàn tay ở trên miệng cậu xuống, run run nói.
"Phi Phi... tôi đến rồi."
Tề Phi bị thuốc làm cho đầu óc đều choáng váng đến mụ mị, cả người lúc này đều thèm muốn căn bản chẳng còn biết người trước mặt mình là ai, càng nghe không hiểu lời người trước mặt đang nói.
Cậu chủ động nhướng người lên hôn người đàn ông bóng hình mờ mờ trước mặt, chiếc lưỡi nhỏ đưa vào trong **** *** từng chút một chiếc lưỡi của đối phương, tay còn tự đưa lên ngực mình xoa nắn "*** *** ***".
Dịch Cẩn đẩy Tề Phi ra, cuộn chặt cậu trong chăn sau đó bế lên, bước nhanh ra ngoài. Vừa lúc bước ra ngoài thì thấy Mạnh Kha chạy đến.
Mạnh Kha liếc nhìn cục tròn tròn ngọ nguậy trong lòng Dịch Cẩn, lại nhìn nhúm tóc màu đỏ rượu đặc trưng của Tề Phi thò ra ngoài lớp chăn, lại nhìn hai ba tên đàn ông cao to vạm vỡ đều không mặc quần áo bị đánh bầm dập, mặt bê bết máu nằm dưới đất thì cũng đã hiểu phần nào mọi chuyện.
"Tôi đi gọi Cao Lãng mang thuốc giải đến."
Dịch Cẩn hơi gật đầu sau đó đi vào căn phòng đối diện mà Finn đã mở sẵn. Sau khi vào phòng một đường đi vào phòng tắm, đem Tề Phi đặt vào bồn tắm, mở lớn vòi nước lạnh.
Tề Phi đầu dựa vào thành bồn tắm, mắt hoa hoa nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay ra túm lấy quần người đó, mấp máy môi.
"Khó chịu.... nóng.... muốn...."
"Phi Phi, có nhận ra tôi là ai không?"
Dịch Cẩn quỳ xuống bên cạnh bồn tắm, hai tay ôm mặt Tề Phi, giọng run run nói.
Tề Phi lại không trả lời, thấy có người đối diện liền nhổm người dậy nhoài người ra hôn. Tay đưa xuống vuốt ngực anh từ trên xuống dưới, còn cạy mở nút áo vuốt ve da thịt bên trong.
Tề Phi chỉ cảm nhận bàn tay chạm vào một làn da mát lạnh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó nhanh chóng đem áo người đó cởi ra, một tay đặt trên vai Dịch Cẩn bấu chặt.
Dịch Cẩn bị Tề Phi bóp đúng chỗ đau, gương mặt trong phút chốc tái nhợt. Sau đó nhanh chóng kéo Tề Phi ra.
Dịch Cẩn đưa tay ra sau sờ vào vết thương, lúc bỏ ra trước mặt nhọn thì thấy tay dính một chút máu, biết là vết thương đã bị Tề Phi làm cho hở miệng.
Tề Phi sau khi bị ấn nằm trong nước lạnh một lúc không lâu, đầu óc tỉnh táo một chút, hai mắt mở ra nhìn sang bên cạnh liền thấy Dịch Cẩn đang quỳ gối bên cạnh nhìn.
"Dịch....Cẩn..."
Tề Phi đưa tay ra thều thào gọi một tiếng. Dịch Cẩn đưa tay nắm chặt tay cậu, giọng nghẹn lại trả lời: "Tỉnh rồi sao?"
"Đồ... xấu xa ..."
Tề Phi cười nói vài chữ, sau đó lại nhắm mắt lại cắn răng chịu đựng cơn khó chịu như bị ngàn con kiến cắn trong người.
"Ừ. Tôi xấu xa. Là tôi không tốt."
Tề Phi mở mắt ra nhìn Dịch Cẩn, sau đó liền bật khóc. Dịch Cẩn vội vàng ôm cậu vào lòng.
"Khó chịu.... khó chịu. Nóng quá."
"Đợi một chút. Cao Lãng đang mang thuốc đến."
Tề Phi ở trong lòng Dịch Cẩn không nấc từng tiếng. Hình như, đây là lần đầu tiên cậu chủ Tề khóc như vậy trước mặt người khác.
"Xin lỗi!! Là tôi không tốt. Xin lỗi! Phi Phi, ngoan nào, không khóc."
"Anh còn không thèm trả lời điện thoại."
Không ai biết, không ai hiểu, Tề Phi là cảm thấy thế nào khi Dịch Cẩn không chịu nghe điện thoại của cậu. Nhìn bề ngoài thì ai cũng đều sẽ nghĩ giống Mạnh Kha, là Tề Phi cậu tức giận. Nhưng không phải, Tề Phi cậu là cảm thấy lo lắng và sợ hãi, lo rằng Dịch Cẩn có phải bị làm sao không, sợ hãi bản thân mất đi người mình yêu nhất. Tề Phi là sợ mất đi Dịch Cẩn, sợ Dịch Cẩn không cần cậu nữa, chứ không phải tức giận.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Dịch Cẩn buông Tề Phi ra, đi nhanh ra ngoài, sau khi trở vào liền cầm theo một cốc nước.
"Uống đi."
Dịch Cẩn nhẹ nhàng đút viên thuốc vào miệng Tề Phi, sau đó đưa cho cậu cốc nước.
Tề Phi sau khi uống xong ngồi trong bồn nước lạnh một lúc lâu, vẻ mặt vẫn như cũ đỏ phừng phừng.
"Dịch Cẩn..."
Tề Phi nhoài người ra khỏi bồn tắm, đầu đặt trên thành bồn tắm, nhìn Dịch Cẩn hai mắt đều ươn ướt.
"Khó chịu..... Vẫn rất nóng."
Dịch Cẩn nhìn Tề Phi, thật sự hiểu thuốc Cao Lãng đưa đến, tác dụng quả thật không nhiều, thuốc Tề Phi uống vào còn có sự kí©ɧ ɖụ© mạnh. Không phải Dịch Cẩn không muốn, nhưng là trên người anh còn có vài vết thương. Nếu như quả thật phải giúp Tề Phi, không phải nói Tề Phi không chịu được, mà là bản thân anh căn bản không trụ được.
Nhìn Tề Phi khó chịu ở trong bồn nước lạnh cắn răng đến mức môi bật cả máu, Dịch Cẩn không chần chừ nữa ôm Tề Phi lên đi ra ngoài giường.
Tề Phi ở đầu dựa vào vai anh, đột nhiên thấy áo trắng của Dịch Cẩn có máu đỏ, liền nhướng đầu nhìn liền thấy lưng Dịch Cẩn thế mà có một đường màu đỏ dài dọc lưng, ở chỗ bả vai là một màu đỏ loang rộng đến chói mắt, mà màu đỏ này là...máu.
Lúc Dịch Cẩn đặt Tề Phi xuống giường, Tề Phi liền nhanh chóng xoay người Dịch Cẩn lại, gương mặt tái nhợt.
"Dịch Cẩn,...anh bị thương."
Dịch Cẩn xoay người lại cúi người hôn nhẹ lên môi cậu, dịu dàng nói.
"Không sao. Vết thương nhỏ thôi. Ngoan, tôi giúp em."
Vết thương nhỏ? Máu rõ ràng chảy nhiều như vậy, vết thương chắc chắn là rất sâu, sao có thể nhẹ được. Nhưng Tề Phi lúc này căn bản không còn ngăn Dịch Cẩn lại được nữa.
......
Lúc Tề Phi tỉnh lại, trong người hiện tại đã dễ chịu đi rất nhiều rồi, nhưng tuyệt nhiên không thấy Dịch Cẩn đâu. Ngược lại nhìn xung quanh mới biết là cậu đã trở về biệt thự, trên người còn mặc bộ quần áo ngủ của Dịch Cẩn.
Tề Phi chỉ nhớ, đến lúc cậu bị làm đến ngất đi, Dịch Cẩn vẫn ở bên cạnh giúp cậu hạ nhiệt độ cơ thể. Thuốc quả thật mạnh, cậu rõ ràng bị làm đến mệt lả ngất đi nhưng cả người vẫn nóng rát khó chịu.
Tề Phi vừa bước xuống giường, cả người liền mềm nhũn, bước đi cũng không nổi. Với tay lên bàn, chần chừ một chút liền ấn gọi cho Saint.
Một lúc sau Saint đi vào phòng, Tề Phi ngồi trên giường xoa xoa đầu nói: "Dịch Cẩn đâu rồi."
Saint nhìn Tề Phi một chút, sau đó mới trả lời.
"Dịch tiên sinh bị thương mất máu nhiều, hiện đang ở phòng bên cạnh truyền máu."
"Là ai hiến máu."
"Đồng tiểu thư."
"Tiểu Hân?" Tề Phi nhíu mày, sau đó nói Saint đỡ mình qua chỗ Dịch Cẩn. Saint quả thật lo cho sức khỏe Tề Phi không muốn cho cậu đi, Tề Phi liền trực tiếp mặc kệ đi sang, Saint cũng không cản được.
Mở cửa phòng đi vào, thấy Dịch Cẩn gương mặt nhợt nhạt nằm trên giường, còn Âu Hân đang ngồi bên cạnh truyền máu.
"Tiểu Hân, em vừa mới sinh xong."
"A, Tẩu tử." Âu Hân nhìn thấy Tề Phi liền vẫy vẫy tay vui mừng cao giọng.
"Em không sao, đã qua thời kỳ sáu tuần đầu rồi. Sức khỏe hiện tại vô cùng tốt, Cao Lãng đã khám qua rồi mới cho em truyền máu."
"Sao em lại qua đây. Còn hai đứa nhỏ."
Âu Hân nhe răng cười: "Ở phòng bên cạnh kìa."
"Em đưa cả chúng nó qua đây."
Âu Hân gật đầu: "Sức khỏe tốt, bác sĩ cũng gật đầu rồi nên anh yên tâm."
Tề Phi qua thật há hốc mồm trước sự liều lĩnh táo bạo này của Âu Hân. Vậy mà ông chồng nào đó cũng cưng vợ, để vợ mới sinh được mấy tháng bay một quãng đường dài. Quả là được cả vợ cả chồng, bảo sao rất xứng đôi.