Edit: Bae Jim.***
"Tại sao lại như vậy?!" Viễn trình vừa lại gần đã nghe được tin tức động trời này.
Người đàn bà trung niên trong phòng nhìn thấy chàng trai bị bốn người vây quanh, nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào mũi anh ta mắng: "Mày đang nói hươu nói vượn cái gì đấy! Con gái mày mới chết!"
Viễn trình khϊếp sợ: "A Quyên không chết?"
"Đương nhiên," Người đàn bà nói, "Con gái tao không có chồng sắp cưới gì hết! Tao căn bản không quen biết thằng này! Mày sao cứ phải nguyền rủa con gái tao chết hả?"
Viễn trình vội nói: "Vậy A Quyên giờ đang ở đâu?"
"Nó... Nó đi công tác ở nơi khác rồi, dù sao trong thời gian ngắn không về! Bảo vệ! Bảo vệ!"
Bảo vệ từ từ chạy tới, người đàn bà giận dữ mắng: "Một người to lù lù thế này ngồi xổm ở đây lâu như vậy, chúng mày bị mù sao?! Có tin tao khiếu nại lên không hả?! Còn có bốn người chúng mày có gọi điện thoại hỏi tao chưa, dựa vào cái gì mà vào đây?!"
Mấy tên bảo vệ vâng vâng dạ dạ xin lỗi, vội vàng đuổi người đàn ông cùng đám Văn Vô Sinh ra ngoài.
"Tôi không đi!" Người đàn ông giãy giụa, anh ta uống rượu nên có hơi loạng choạng, bị bảo vệ hung hăng xô đẩy thiếu chút nữa ngã xuống đất, Văn Vô Sinh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta, bốn người tính toán một chút, tạm thời vừa kéo vừa túm người đàn ông ra ngoài.
Bên ngoài khu nhà, người đàn ông đẩy Văn Vô Sinh ra, giọng căm hận nói: "Sao các cậu lại kéo tôi ra?"
"Các cậu có biết hay không, ngày mai là đầu thất của A Quyên, cô ấy nói không chừng sẽ về nhà!" Đôi mắt anh ta đỏ đậm, tơ máu dày đặc.
"Vậy anh có thể nhìn thấy cô ấy sao?" Văn Vô Sinh hỏi.
Người đàn ông đột nhiên như quả bóng xì hơi, thất hồn lạc phách nói: "Tôi nhớ cô ấy, cô ấy lại không chịu gặp tôi, nhiều ngày vậy rồi, cũng không chịu gặp tôi..."
Chu Duẫn luôn luôn cảm tính, nghe vậy có chút không đành lòng.
Viễn trình lúc này mới nhận ra mẹ Chương Trình Quyên đang nói dối, người đàn ông này thật sự là người yêu của Chương Trình Quyên.
Văn Vô Sinh vỗ lưng anh ta an ủi.
Tôn Trừng sốt ruột nhíu mày, đứng một bên không ngừng xem đồng hồ.
...
Bốn người đi theo người đàn ông trở về khách sạn anh ta đang tạm ở.
Anh ta đã tỉnh rượu, tâm tình cũng hòa hoãn lại.
Anh ta tự giới thiệu mình là Tạ Viễn, bạn trai của Chương Trình Quyên, là một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, phụ trách quay chụp cùng đoàn, 3-4 năm trước ở phim trường đã nhất kiến chung tình với Chương Trình Quyên lúc ấy vẫn còn là vai quần chúng, rất nhanh đã xác định quan hệ, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp.
Ngay từ hai năm trước anh ta đã cầu hôn Chương Trình Quyên, Chương Trình Quyên trầm mặc trong chốc lát sau đó nói cô ấy còn muốn làm minh tinh, muốn tiếp tục nỗ lực thêm mấy năm, không muốn lập gia đình sớm như vậy.
Tạ Viễn cười cười, đồng ý.
Chương Trình Quyên khi đó đã có chút danh tiếng, bạn bè uống nhiều cười nhạo Tạ Viễn, nói A Quyên tâm khí cao, chướng mắt anh ta, coi anh ta là lốp xe dự phòng, muốn gả vào hào môn.
Tạ Viễn biết rõ không phải vậy. Chương Trình Quyên là sợ gả cho anh ta sẽ liên lụy anh ta. Bởi cô ấy có một gia đình như vậy.
Cô ấy rõ ràng rất ưu tú nhưng trong xương cốt lại tự ti.
Chương Trình Quyên không ngừng xin lỗi anh ta, nhưng cô rõ ràng không cảm thấy có lỗi với anh ta, kỳ thật cô đối với tất cả mọi người đều như thế —— cô ấy vĩnh viễn đi xin lỗi người khác, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi em trai, xin lỗi Uông Đình, xin lỗi người đã chiếm tiện nghi của cô ấy, giống như cô mắc nợ cả thế giới.
Thực tế những người đó mới nợ cô.
Tạ Viễn đành phải nói đi nói lại rằng không sao. Anh sẽ luôn ở bên cô, chờ ngày nào đó cô cảm thấy mệt mỏi, không muốn liều mạng nữa, không muốn trả giá cho sự lười biếng cùng ích kỷ của người khác thì sẽ trở về bên anh ta.
Nhưng anh ta không đợi được Chương Trình Quyên đồng ý gả cho mình mà đợi được tin cô chết.
"Cảm ơn mọi người đã nhớ tới A Quyên, tôi ở đây nhiều ngày như vậy, mọi người là những người duy nhất tìm được nơi này tới hỏi chuyện của A Quyên," Tạ Viễn cười khổ, "Cũng là A Quyên chết rồi tôi mới bỗng nhiên nhận ra, hóa ra con người thật sự nên sống ích kỷ một chút, bởi vì sau khi chết ngoại trừ người chân chính yêu thương mình thì sẽ chẳng có ai nhớ kỹ mình cả, A Quyên từng giúp nhiều người nhứ thế, nhưng sau khi chết, một người dám vạch trần chân tướng cũng không có, đều là có thể trốn đều trốn, hồi báo ư?"
Tạ Viễn tự giễu một tiếng: "Hai tên cầm thú kia còn muốn lợi dụng cái chết của A Quyên để đòi phòng làm việc của Uông Đình cho bọn họ tiền mua căn biệt thự cao cấp mới."
"Lấy lòng kết cục chưa bao giờ là tôn trọng, mà là lợi dụng không ngừng nghỉ," Trong mắt Tạ Viễn dâng lên lửa giận, "Bọn họ đáng chết, tôi chờ A Quyên gϊếŧ chết hết đám người đó."
Chu Duẫn thấy anh ta điên cuồng thì cảm thấy hơi kinh hãi.
Văn Vô Sinh hỏi: "Anh nói A Quyên không chịu gặp anh?"
Đáy mắt Tạ Viễn chất đầy bi thương, bất lực giống như đứa trẻ: "Đúng vậy, cô ấy gặp Uông Đình, gặp những người từng bắt nạt cô ấy, duy độc không chịu gặp tôi, rõ ràng tôi đã đi tìm... Tôi cũng không biết vì sao, vì sao cô ấy không chịu gặp tôi..."
Viễn trình há to miệng.
Anh ta cư nhiên chạy tới nhà xác, chạy tới phòng làm việc của Uông Đình, chạy tới những nơi có người chết để tìm Chương Trình Quyên.
Viễn trình không khỏi thắc mắc: "Anh không sợ sao? Cô ta là quỷ đó..."
Tạ Viễn nhíu mày: "Quỷ thì thế nào? Cô ấy yêu tôi, biến thành quỷ cũng sẽ không hại tôi."
Viễn trình nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tôn Trừng cau mày, Tạ Viễn không giống như đang diễn, nếu đây đều là diễn, vậy hắn bị lừa là hắn xứng đáng, nhưng nếu lời Tạ Viễn nói chính là sự thật, Chương Trình Quyên yêu anh ta như vậy, sao lại không chịu gặp anh ta, nhẫn tâm nhìn anh ta thống khổ tuyệt vọng?
Hay là cô ấy cảm thấy mình bị lửa đốt đến biến dạng, lại nhiều lần hành hung gϊếŧ người, không có mặt mũi nào gặp Tạ Viễn, không muốn phá hư hình tượng tốt đẹp của mình ở trong lòng Tạ Viễn?
Nói như vậy nghe cũng có vẻ hợp lí.
Văn Vô Sinh nói: "Chúng tôi cũng muốn vì A Quyên mà đóng góp, xin hỏi có gì có thể giúp được các người không?"
Bởi vì được Văn Vô Sinh kiên nhẫn làm bạn một đường, Tạ Viễn vô cùng tín nhiệm Văn Vô Sinh, thời điểm này cơ hồ toàn thế giới đều đứng đối diện anh ta, chỉ cần một người lắng nghe thôi cũng có thể khiến Tạ Viễn nháy mắt xem người đó là người một nhà.
Người này dọc đường không hề phát biểu bất luận cái nhìn chủ quan nào, chỉ là nghe anh ta nói rồi an ủi, so với mấy người khác thậm chí có vẻ hơi kín miệng ít nói, nhưng lại làm anh ta cảm thấy vô cùng chân thành đáng tin cậy, người này là người duy nhất thật sự suy xét giúp anh ta, không có châm chích anh ta.
Những người khác đều có ít nhiều ý kiến chủ quan.
Tạ Viễn bình tĩnh nói: "Tôi xem trong máy tính của A Quyên biết được rất nhiều chuyện, chuẩn bị sắp xếp chúng rồi công khai."
Tôn Trừng lập tức nói: "Tôi có thể giúp anh."
Tạ Viễn lắc đầu: "Không cần, đây là một trong số ít việc tôi có thể làm vì A Quyên, tôi muốn tự mình làm."
Văn Vô Sinh xin lỗi: "Có hơi mạo muội, tôi có thể nhìn xem vài thứ kia không?"
Tạ Viễn chần chờ một hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu: "Nhưng chỉ có cậu mới được xem."
Tôn Trừng bất ngờ, nhấp miệng.
Tạ Viễn dẫn một mình Văn Vô Sinh vào thư phòng.
...
"Hôm nay Tạ Viễn nói với tôi, tuy rằng anh ấy rất ghen tị khi bạn gái mình được nhiều người thích và nhớ thương như vậy, nhưng anh ấy vẫn hy vọng tôi có thể được càng nhiều người thích càng nhiều người nhìn nhận hơn, sao anh ấy lại tốt như vậy chứ?"
"Tạ Viễn nói tôi sẽ tỏa sáng trên sân khấu, anh ấy vẫn luôn cổ vũ tôi, thật ra tôi càng ngày càng chỉ muốn được một mình anh ấy chụp thôi."
"Hóa ra trên thế giới này thật sự có người xấu, còn nhiều như vậy, tôi đã làm sai cái gì?"
"Mệt mỏi quá mệt mỏi quá... Kiên trì, không thể từ bỏ, nếu từ bỏ ba mẹ khẳng định sẽ cực kỳ thất vọng."
"Vì sao tôi chỉ là một thế thân, vĩnh viễn chỉ được nói lời thoại của người khác, diễn nhân vật của người khác, làm những việc nặng dơ bẩn mà người khác không muốn làm, thậm chí cô ta dan díu bị người chụp được còn muốn hắt nước bẩn nói đó là tôi..."
"Vì sao lại phải đối xử với tôi như vậy? Thế giới này dường như không có gì là chân chính thuộc về tôi... Tôi rốt cuộc là ai? A Viễn, chỉ có A Viễn là chân chính thuộc về tôi..."
"Trên thế giới này có Uông Đình vì sao còn phải có tôi... Vì sao tôi lại giống cô ta, vì sao cô ta ưu tú hơn tôi, tôi tựa như cái bóng hèn mọn, giống như tên hề..."
"Vì sao tôi lại yếu ớt mẫn cảm như vậy chứ, thật đáng ghét, thật xin lỗi Tạ Viễn, em thật tệ..."
"Tạ Viễn em mệt mỏi quá, không muốn mộng tưởng nữa, gả cho anh được không..."
...
Nội dung trong máy tính của Chương Trình Quyên lộn xộn, ghi chép rất nhiều chuyện từ lớn đến bé, từ tốt đến không tốt.
Văn Vô Sinh xem xong thì thở dài, anh chỉ là muốn tìm manh mối, vô tình nhìn trộm nhật ký của người khác, lại chứng kiến một đoạn bi kịch.
Anh lấy hộp thuốc ra: "Có phiền không?"
Tạ Viễn lắc đầu.
Văn Vô Sinh mở ra, đưa một điếu cho Tạ Viễn, Tạ Viễn nhận lấy: "Cảm ơn."
Văn Vô Sinh móc ra bật lửa châm cho anh ta, Tạ Viễn hít một hơi, từ trên kệ sách rút ra một tấm bìa cứng được gấp lại, dùng bút viết lên đó một hồi rồi đưa cho Văn Vô Sinh.
Văn Vô Sinh quét mắt nhìn tấm bìa, ngậm thuốc lá cười: "Anh thật đúng là kẻ điên."
Đó là tấm thiệp mời đám cưới.
Văn Vô Sinh mở ra thiệp mời, một bức ảnh chụp hai người nắm tay nhau được dán ở vị trí rất dễ thấy, trong ảnh Tạ Viễn mặc một bộ tây trang nghiêm túc chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, khí chất xuất sắc hơn người, còn A Quyên mặc một bộ váy cưới trắng tinh, trên làn váy đính những đóa hoa thuần khiết đang nở rộ, khuôn mặt thanh thuần của cô treo nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Cô ấy rõ ràng đã chịu đựng rất nhiều, nhưng nụ cười lại uyển chuyển nhẹ nhàng như lông vũ thiên sứ, thuần khiết mềm mại, khiến người khao khát.
Văn Vô Sinh kinh ngạc nói: "Đây..."
Tạ Viễn cười khổ nói: "Tôi, đây là khi A Quyên đóng vai cô dâu."
"Người nhà anh đồng ý?" Văn Vô Sinh nói.
"Trước đó vì tôi quá tôn trọng suy nghĩ của A Quyên, mới bỏ lỡ cô ấy, nếu lúc trước tôi ép cô ấy kết hôn, không kết sẽ chia tay, cô ấy đơn thuần lại thích tôi như vậy, khẳng định sẽ đồng ý, cho nên hiện tại tôi không muốn quan tâm suy nghĩ của người khác nữa, muốn làm thì làm, ích kỷ không có gì sai, cuộc đời của tôi chứ không phải của bọn họ."
"Thiệp mời tôi đã viết xong rồi, cũng đã phát đi rồi, tới hay không là chuyện của bọn họ. Tôi nghĩ A Quyên cho dù biến thành quỷ cũng sẽ muốn gả cho tôi, tôi cũng không tin hôn lễ của cô ấy mà cô ấy còn có thể nhẫn tâm không tới." Tạ Viễn nói.
Văn Vô Sinh quét mắt nhìn ngày trên thiệp mời, là hai ngày sau.
Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra thì tối mai phó bản sẽ kết thúc.
Văn Vô Sinh hút điếu thuốc, từ ghế máy tính đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cười nói: "Tôi sẽ tận lực với tiền đề là vợ của anh không gϊếŧ chết tôi."
Tạ Viễn cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không tin A Quyên sẽ gϊếŧ người có lòng tốt với cô ấy, kể cả khi cô ấy biến thành quỷ."
Văn Vô Sinh nói: "Anh không hiểu biết quỷ, tôi từng gặp một cao tăng, lão nói với tôi, sau khi biến thành quỷ thì ác ý trong cuộc sống sẽ bị phóng đại vô hạn, gϊếŧ chóc không phải điều cô ấy có thể khống chế, càng giống như là một loại bản năng."
Tạ Viễn vẫn kiên trì với quan điểm của mình: "Tôi đúng là không hiểu biết quỷ, nhưng tôi hiểu cô ấy, người khác đối tốt với cô ấy dù chỉ một chút cô ấy cũng đều nhớ rất rõ ràng, cô ấy tựa như chú sóc con, sẽ đưa người về như ngậm quả thông giấu vào trong ổ từng chút từng chút nhấm nháp."
Văn Vô Sinh nghe vậy nhăn mày.
Dựa theo cốt truyện chính, bọn họ chỉ cần tới tìm thi cốt của Chương Trình Quyên thì nhất định sẽ gặp được Tạ Viễn, biết được Tạ Viễn là bạn trai Chương Trình Quyên.
Lúc này nghĩ theo hướng bình thường khẳng định là đối tốt với Tạ Viễn, rồi cầu Chương Trình Quyên nhìn thấy mặt Tạ Viễn sẽ buông tha bọn họ.
Nếu muốn Chương Trình Quyên sau khi biến thành quỷ vẫn giữ được tâm trí như lời Tạ Viễn nói, yêu ai yêu cả đường đi, vậy phó bản hoàn toàn có thể kết thúc ở đây.
Bọn họ lấy lòng Tạ Viễn, sau đó trợ giúp Tạ Viễn thay Chương Trình Quyên sửa lại án xử sai, một lỗi một công triệt tiêu lẫn nhau, Chương Trình Quyên có thể buông tha bọn họ.
Nhưng phó bản vẫn đang tiếp tục.
Điều này chứng minh nữ quỷ vẫn còn thù hận bọn họ như cũ, vẫn sẽ đuổi gϊếŧ bọn họ như cũ, lấy lòng Tạ Viễn hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến kết cục.
Nói cách khác trước mắt vẫn chỉ có một cách duy nhất là siêu độ, nhưng thi cốt của Chương Trình Quyên lại vừa vặn bị hoả táng mất rồi.
Con đường này rõ ràng bị phá hỏng rồi.
Mà nhiều chuỗi logic đứt gãy như vậy rốt cuộc dẫn tới đâu?