Chương 91

“Có, có chuyện gì sao?”

Hô hấp cùng tiếng tim đập có chút căng thẳng của Biên Tuế Đồng được micro khuếch đại, truyền đến tai nàng, mạc danh có một loại cảm giác tê dại. Gió khẽ vung tóc Đào Kính Hàn, nàng ngậm điếu thuốc đang cháy đỏ rực, đưa tay vén tóc ra sau tai, đôi mắt nghiêm nghị nhìn bóng đêm phía xa.

Nàng chậm rãi chớp mắt, thanh âm bình tĩnh: “Chị đang ở đâu?”

Không chờ Biên Tuế Đồng trả lời, nàng đã tự báo khách sạn cùng số phòng của mình.

Đào Kính Hàn cụp mắt xuống, gõ nhẹ đầu ngón tay lên lan can: “Nếu… buổi tối là chị thật lòng, em ở đây chờ chị.”

Nàng giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Mười một giờ em đi ngủ, sẽ không chờ chị."

”Không có ai sẽ vẫn chờ ai.” Nàng lẩm bẩm.

Hô hấp Biên Tuế Đồng cứng lại, một loại vui dướng khôn tả ập thẳng vào tâm trí cô, giống như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, cô bị rơi trúng ngất ngất ngây ngây, vui mừng có chút nói năng lộn xộn: “Chị, chị biết rồi, em muốn gặp chị, chị, chị...chị đã."

Biên Tuế Đồng gấp gáp thở dốc mấy lần, sợ nàng đổi ý liền vội vàng nói: "Chờ chị, chị đến ngay."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Đào Kính Hàn nhìn cuộc gọi bị gián đoạn một lúc, đầu ngón tay không thể cử động nổi, nàng lại... hối hận rồi. Nếu là hai người tách biệt trong đám đông, tại sao lại phải ghép hai người lại với nhau? Chẳng lẽ phải chiến đấu đến chết, cuối cùng lại bị thiêu thành tro bụi sao?

Nhưng nếu cảm tình mà nàng từng vun đắp âm thầm bị héo tàn, nàng lại không cam lòng.

Khóe môi Đào Kính Hàn nhẹ câu, cười nhạo một tiếng.

Thật sự là đáng đời.

Có lẽ là hai phút, hoặc là ba phút, tóm lại Biên Tuế Đồng đã sớm đến đây.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đào Kính Hàn dập điếu thuốc trong tay, đi dép lê, không nhanh không chậm hô lên: "Đến đây!"

Đứng ở cửa đúng là Biên Tuế Đồng, đang mặc đồ ngủ, trên tay cầm áo khoác, ánh mắt nhìn nàng sáng quắc, mỉm cười yếu ớt.

Đào Kính Hàn nghe thấy tim mình khẽ đập một chút, ánh mắt lóe lên, nhất thời che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, cười như không cười nói: “Vào đi.”

Biên Tuế Đồng sửng sốt một chút, ánh mắt kinh hỉ chậm rãi ảm đạm đi.

Tại sao Kính Hàn lại phản ứng như vậy?

Cô còn tưởng hai người sẽ ôm nhau, sau đó nói ra tâm ý của mình...

Cô chợt nhận ra có lẽ không phải là Đào Kính Hàn muốn tha thứ cho cô, hoặc cũng có thể là lần cuối cùng hai người gặp nhau trước khi tách ra.

Cô cắn răng, hai má run lên chua xót, cô bước vào phòng Đào Kính Hàn, móng tay hằn sâu vào da thịt, sau đó cô nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, nhưng tự nhiên kinh hãi run lên.

Rõ ràng trước đây khi còn là thực tập sinh hai người là bạn cùng phòng, rõ ràng đã sớm quen với việc sống chung phòng, nhưng Biên Tuế Đồng chưa bao giờ khẩn trương như lúc này, giống như bị cáo đang chờ xét xử.

Cô cúi đầu, nắm chặt ngón tay, cơ bắp căng cứng, còn đang run rẩy.

Đào Kính Hàn cau mày, ánh mắt rơi vào áo khoác cô đang ôm: “Lạnh sao?”

Thật giống như bị lây bệnh, nàng cũng run cầm cập, vừa chạm vào áo ngủ liền cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

“Không lạnh.” Biên Tuế Đồng lắc đầu, đưa áo khoác cho Đào Kính Hàn: “Cảm ơn áo khoác của em.”

Đào Kính Hàn sửng sốt một chút, vừa nhìn quả thật buổi tối nàng có mặc cái này, nàng bật cười: “Em còn tưởng..."

Chị không cần.

Cũng giống như khi đó chị không cần em nữa.

Nàng không nói ra.

Có lẽ đêm khuya khiến người ta đặc biệt yếu đuối, Đào Kính Hàn mạc danh sinh lòng bi thương, kỳ thực nàng đã nhiều ngày đêm như vậy rồi, hô hấp đau đớn đã là chuyện bình thường, thậm chí còn không cảm nhận được cơn đau.

Đó chỉ là chuyện tầm thường.

Biên Tuế Đồng cắn cắn môi: “Kỳ thật, câu khốn kiếp của chị không phải là mắng em.”

Đào Kính Hàn trầm mặc, “… em biết.”

Nếu không thì áo khoác sẽ không bị ném trên mặt đất, mà là ở trên người của cô.

“Kính Hàn.” Đột nhiên Biên Tuế Đồng không biết dũng khí đến từ đâu, phút chốc ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Đào Kính Hàn, nắm lấy cánh tay nàng, thanh âm bi thương: "Chị, chị hối hận rồi."

"Lúc đó chị không nên nói như vậy... chị thích em, chỉ là chị quá sợ sệt, cho nên mới nói mà không lựa lời."

Đào Kính Hàn gật đầu trầm ngâm, sau đó yên lặng nhìn cô, ánh sáng màu cam làm mờ đi màu da khiến người ta ghen tị, nhưng làm cho thủy quang trong mắt cô càng thêm quyến rũ mê người.

Nàng suy nghĩ một hồi: “Vậy, chị sợ cái gì?”

Nàng hỏi, không khí như đình trệ.

Vẻ mặt của Đào Kính Hàn vẫn không thay đổi, quật cường lóe lên lệ quang nhìn Biên Tuế Đồng.

Cô không nói lời nào.

Đào Kính Hàn khẽ thở dài: "Con gái ở nước chị có phải đều... hàm súc như vậy không? Sao lúc nào cũng không nói rõ, vẫn luôn do dự như vậy."

"Chị biết không? Lần trước chị hỏi em, em có trách chị không, đó là em nói dối, chị làm tâm em rối tung lên, em cũng cho chị an trụ, nhưng chị lại phủi mông rời đi, lý do từ chối lại là... chúng ta là hint cp?”

“Đến cùng là chị sợ cái gì? Chị không nói rõ thì làm sao em biết chị có thực sự thích em hay không?" Nàng hít một hơi thật sâu: "Làm sao em biết được mình có phải là dự bị hay không đây?"

Biên Tuế Đồng đột nhiên mở to hai mắt. "Không phải!"

"Vậy là cái gì?" Đào Kính Hàn từng bước ép sát, nói xong nhận ra mình có chút hung hăng dọa người, nở nụ cười tự giễu.

Cái quái gì đây? Nói như vậy không phải là mình muốn cùng một chỗ với cô sao.

Nàng lắc đầu: "Quên đi, chị không muốn nói liền không nói."

Vừa dứt lời, Biên Tuế Đồng hoảng sợ kéo cánh tay nàng: "Chị muốn nói."

Cô biết nếu lần này cô lùi lại một bước, vậy chuyện giữa hai người sẽ thực sự kết thúc.

Cô chỉ sợ... Có mấy người vì tình yêu mà chống lại thế tục, Đào Kính Hàn đã bị cô từ chối một lần, cũng không dễ tha thứ cho cô. Huống chi, nàng có một con đường tắt để đi...

"Em biết đấy." Biên Tuế Đồng cắn môi: "Ở bên kia là." Cô dừng lại, nuốt khan trong cổ họng, dùng sức nói ra bốn chữ: "Đồng tính luyến ái."

"Vẫn nằm trong trạng thái chống đối, mặc dù mẹ chị là người Trung Quốc, thế nhưng bà ấy đã lớn lên ở bên kia..."

"Chị được giáo dục từ khi còn nhỏ, khi chị lớn lên sẽ kết hôn với một nam nhân tốt, giống như đại đa số người trên thế giới, trải qua một đời bình thường."

"Kỳ thực, trước khi em tỏ tình với chị, chị chưa bao giờ nghĩ tới cảm tình giữa chúng ta lại là tình yêu." Biên Tuế Đồng cười tự giễu: "Có phải chị rất trì độn không..."

"Chị sợ những người xung quanh chỉ trỏ, chị sợ ba mẹ tức giận mắng chửi, chị sợ sau này mình sẽ như con chuột băng qua đường, bị mọi người hò hét đánh đập." Mắt Biên Tuế Đồng dần đỏ lên, thanh âm càng lúc càng kích động, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, tiếng khóc nức nở rõ ràng: "Chị sợ chúng ta nỗ lực nắm tay nhau, cuối cùng vẫn không thể ngăn nổi thế tục..."

Không biết tại sao, Đào Kính Hàn lại xúc động, khóe mắt đỏ hoe, cổ họng chua xót đến tận trái tim, nàng chớp chớp mắt hai lần, cố gắng gạt đi nước mắt.

Cổ họng nhẹ nhàng chuyển động: “Là em sai, em không nghĩ đến suy nghĩ của chị.”

“Còn bây giờ thì sao? Chị còn sợ không?”

“Sợ.” Biên Tuế Đồng cười khổ, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: “Nhưng chị thích em, chị muốn thử đối mặt."

Trái tim Đào Kính Hàn đột nhiên nhảy một cái, không nhịn được tiến lên một trước, giống như nhiều lần trước, nàng ôm Biên Tuế Đồng vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của cô, nghe tiếng tim đập trong l*иg ngực.

Biên Tuế Đồng kinh ngạc rũ xuống mi mắt, tâm tình kích động hóa thành ủy khuất, một giây sau liền siết chặt góc áo của nàng, co lại thành một quả bóng dựa vào trong ngực nàng, nước mắt trào ra như thác, nhuộm cả áo của người kia.

Ngực ướt một mảng lớn, bên tai phát ra tiếng nghẹn ngào không ức chế được... Biên Tuế Đồng đã rất cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng vẫn có thanh âm phát ra từ môi răng.

Đào Kính Hàn cảm thấy người trong ngực đang run rẩy, trong nháy mắt, nàng thực sự muốn hôn cô.

Nhưng một cơn gió không biết từ đâu đến khiến tấm vải trên ngực nàng lạnh như băng, thậm chí đầu óc nàng cũng bị lạnh mà tỉnh táo lại.

Nàng đã từng bị kích động vì đầu óc mơ hồ, liều mạng đi biểu lộ, quên cả việc giáo dục cùng tình cảnh của Biên Tuế Đồng. Lúc đó đầy đầu nàng chỉ toàn là tình yêu, nhưng hiện tại đã dần trở lại hiện thực, học cách cân nhắc nhiều hơn.

Ví dụ như, dị quốc.

Nói cách khác, xa cách gần một năm đã khiến tình yêu của nàng dành cho cô không còn mãnh liệt nữa, những oán hận ban đầu khiến nàng cảm thấy đau thấu tâm can cũng từ từ nguôi ngoai, chậm rãi lắng đọng, bây giờ chỉ còn khẽ đau, chậm một chút liền chỉ còn quá khứ, cũng khiến cho nàng hiểu đối với nhiều người, trong đó có bản thân, tình yêu cũng không phải là điều tất yếu.

Nếu lúc đó Biên Tuế Đồng nói với nàng mấy câu, nàng liền phấn đấu quên mình, oanh oanh liệt liệt yêu thích.

Nhưng sóng gió qua đi, tình yêu khôn nguôi như gió thoảng mưa phùn cũng không thể khiến nàng từ bỏ tất cả những gì mình đang có.

Nàng đã... về nước.

Không có mũi tên nào tự trở về bên cung tên.

Vậy phải phụ thuộc vào Biên Tuế Đồng.

Nếu định mệnh phải chia lìa, nàng thà rằng chưa bao giờ bắt đầu.

Đào Kính Hàn nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí bình tĩnh: "Có bao giờ chị nghĩ, nếu chúng ta cùng một chỗ, tương lai sẽ làm sao chưa?"

"Chị có muốn vì em đến Trung Quốc phát triển không?"

Nghe vậy, máu trong cơ thể của Biên Tuế Đồng như đột nhiên đông cứng lại, nửa ngày cũng không nói nên lời, lúc này cô mới nhận ra nguyên lai bọn họ là dị quốc a...

Mấy ngày nay tâm trí cô rối bời, biết rõ tình cảm của mình dành cho Đào Kính Hàn, lấy hết dũng khí đến đây cứu vãn tinh lực mà nàng đã dùng hết.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới tiếp theo sẽ làm gì, chỉ mơ hồ có phương hướng, nàng muốn chống lại tất cả.

Nhưng những lời nói của Đào Kính Hàn đã cho cô một tín hiệu chắc chắn, cô lui ra khỏi vòng tay nàng, trong đôi mắt tràn đầy lệ quang: “Vậy em có nguyện ý tha thứ cho chị, cùng một chỗ với chị không?”

Đào Kính Hàn thành khẩn nói: “Nếu chị có thể giải quyết những chuyện này.”

Biên Tuế Đồng cắn môi, nhưng cô không thể tùy tiện đáp ứng giải quyết tất cả những chuyện này.

“Quên đi, em không ép buộc chị, chúng ta sau này còn dài." Đào Kính Hàn thấy cô không trả lời, từ trong ngực phun ra một tràng: “Chị nghiêm túc suy nghĩ một chút đi, cũng không phải bây giờ có được đáp án."

Nàng ôm eo, cười nhẹ: "Nếu như trực tiếp đáp ứng, em sẽ hoài nghi tính xác thực của chuyện này. Chị cứ từ từ suy nghĩ đi, em đợi chị. "

Biên Tuế Đồng bị lời nói của nàng xoa dịu, con ngươi lưu chuyển, cũng có tâm tình nói đùa: “Không phải em nói sẽ không chờ chị sao?”

Đào Kính Hàn sửa lại: “Em sẽ không chờ hoài đâu.”

Biên Tuế Đồng cũng ở khách sạn này, vừa vặn trong phòng có hai chiếc giường, liền thuận tiện ở lại.

Trong bóng tối, lắng nghe hô hấp nhịp nhàng của người bên cạnh, Biên Tuế Đồng cắn chặt môi, mở mắt không ngủ được.

...

Ánh nắng sớm mai theo khe hở rèm cửa chiếu vào hai người đang ôm nhau trên giường.

Hơi chói mắt.

Trác Tri Vi nhíu mày, chậm rãi mở mắt, nhìn mọi thứ trước mắt, đầu tiên là sững sờ, sau đó là ký ức đêm qua tràn vào tâm trí.

Cô bị Hạ Thanh Tây đưa vào nhà, sau đó bọn họ...

Không dám nghĩ nữa, Trác Tri Vi cắn môi, ngượng ngùng trèo lên gò má.

Cô rón rén nhặt quần áo vương vãi trên sàn, nhặc quần áo cùng nội y lên nhưng lại bị một chiếc hộp dài hấp dẫn tầm mắt.

Cô tò mò nhặt lên nhìn, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, như bị điện giật ném nó ra xa.

Đầy đầu chỉ còn lại mấy chữ.

Kí©h thí©ɧ điểm G + Les - 1.

Tên khốn Hạ Thanh Tây!

Trác Tri Vi mặc qυầи ɭóŧ vào, thẹn quá thành giận đá một cước vào mông Hạ Thanh Tây đang quay lưng về phía cô.