Chủ tịch cảnh giác nhìn Trác Tri Vi, hơi cúi thấp người xuống, như sẵn sàng xông lên phía trước cùng cô đánh một trận sinh tử bất cứ lúc nào.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra, một dòng nước miếng cuồn cuộn chảy dọc theo khuôn miệng nhỏ xuống sàn, cái tai cụp xuống đáng yêu biến mất không dấu vết.
Uy vũ mà hung mãnh.
“Chủ tịch!” Hạ Thanh Tây mắng.
Nàng duỗi tay về phía sau, khi chạm vào cánh tay của Trác Tri Vi, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng an ủi: “Vi Vi đừng sợ, chủ tịch nhát gan, không dám cắn người.”
“Nó chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi."
Chủ tịch đột nhiên phát lên cũng làm Hạ Nãi Nãi sợ hết hồn. Vốn là do cháu dâu vào cửa nên cũng có chút hồi hộp, trong lòng trống rỗng. Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, trái tim vừa trở về lòng ngực thì bị con thỏ nhỏ chết bầm này dọa sợ hết hồn.
Phi, là con cẩu nhỏ.
Hạ Nãi Nãi mặt không cảm xúc nghĩ.
Khi Hạ Thanh Tây còn tham gia
, bà có gõ vào cp Thanh Vi, gần đây không có nhiều tin tức, dù nhiệt độ có hạ nhưng vẫn đứng ở hàng chục trong bảng xếp hạng cp siêu thoại.
Kết quả là cuối cùng cũng thành công, tiểu cô nương vừa bước vào cửa liền bị cẩu tử này dọa sợ.
Ngứa người.
Chả trách gọi là chủ tịch.
Hạ Nãi Nãi trừng mắt nhìn Hạ Đông Triệt đang ngồi trên ghế sô pha.
Hạ Đông Triệt: “???”
Hạ Nãi Nãi vừa nghĩ, nhưng cũng không quên phản ứng cực nhanh kéo đuôi cẩu của chủ tịch.
Đuôi cẩu bị kéo, chủ tịch giật mình một cái, như bị bóp phải yết hầu vận mệnh, nó nhanh chóng cụp tai, thút thít theo cường độ lùi nhanh về phía sau.
"Gru gru gru..."
Thanh âm thê thảm người nghe được liền cảm thấy thương tâm, oan ức giống như bị ai đó làm thịt cẩu nhi, nơi nào còn bộ dáng uy phong chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng như vừa rồi.
Giám đốc Hạ nhìn quanh một lúc rồi lặng lẽ lùi lại, cha không thông minh lắm nhưng cũng không theo gót chân của cha.
Hạ Nãi Nãi lập tức nở nụ cười rạng rỡ với Trác Tri Vi, những nếp nhăn lập tức được kéo dài ra, như một đóa hoa cúc nồng nàn nở trên mặt.
“Vi Vi tới rồi.”
“Chủ tịch chính là muốn ăn đòn, không cắn người, đừng sợ nó.”
Trác Tri Vi hít sâu một hơi, trì trệ chớp mắt, không lưu loát nói: “Vâng, tới, tới rồi.”
Tay nắm góc áo của Hạ Thanh Tây không khỏi run lên, chợt nhớ ra mình không chào hỏi.
“Nãi Nãi!”
“Gia gia, thúc thúc, cùng...”
Trác Tri Vi nhìn Hạ Thanh Chu, có chút do dự.
Hạ Thanh Chu cười gật đầu: “Gọi tôi là Thanh Chu ca là được rồi.”
“Thanh Chu ca.” Trác Tri Vi đỏ mặt, nhẹ giọng nói thêm rồi hơi cụp mắt xuống. Cả người nhìn có chút thẹn thùng hiếm thấy chật vật.
Mặc dù cô đã đến đây một lần, nhưng thân phận của hai người hoàn toàn khác nhau, việc này khiến tâm tình của cô có chút biến hóa.
Gặp trưởng bối!
Đây là gặp trưởng bối a!
Bên tai Trác Tri Vi vang lên một âm thanh ồn ào, adrenaline gần như dồn lên cổ họng, tim đập điên cuồng, hai tay bị kẹp chặt, lưu lại dấu móng tay nửa lưỡi liềm, mồ hôi ướt đẫm.
Đầu óc cô trống rỗng, trả lời câu hỏi hoàn toàn bằng trực giác, sắc mặt tái nhợt.
Sau một hồi vấn đáp, nhìn cô ngẩn người Hạ nãi nãi không khỏi bật cười, bà cảm thấy mình giống như thẩm tra phạm nhân vậy...
Trác Tri Vi nhéo nhéo đầu ngón tay, lo lắng đến mức chỉ làm theo, giương khóe môi 30 độ, học dáng dấp của Hạ Thanh Tây, giương môi, lộ ra hàm răng nhỏ, ngoài cười trong không cười, cũng không có xán lạn thanh xuân như người kia.
Hạ nãi nãi xì cười một tiếng, sau đó bà ho hai tiếng, trở lại bộ dạng cực kỳ nhân hậu, vỗ ghế sô pha.
“Ai nha, đều do ta vừa thấy cháu liền cao hứng… lại đây ngồi đi, Vi Vi.”
Hạ gia gia sờ sờ mũi, tràn đầy nghi hoặc nhìn vợ mình, sao lại cười như kẻ buôn người lừa bán tiểu cô nương xinh đẹp cho nhân gia vậy.
Như chỉ sợ cháu gái không cưới được cháu dâu vậy.
Hạ Thanh Tây nhìn lại Trác Tri Vi, nắm tay cô vào lòng bàn tay: "Vi Vi?”
Cảm nhận được ẩm ướt khác thường, nàng không khỏi có chút sững sờ.
Sau đó trong mắt hiện lên ý cười, trong nháy mắt liền biến mất.
Trác Tri Vi khẽ gật đầu, sau khi đổi giày, chỉ là trong bước đi có chút thận trọng, đi một bước, rồi lại bước thêm một bước, như phạm sai lầm sẽ rơi xuống vực vậy.
Cô cùng Hạ Thanh Tây ngồi ở một bên.
Sau đó cô nghe thấy Hạ nãi nãi hỏi:
“Hai đứa cùng một chỗ bao lâu rồi?”
Hạ Thanh Tây vừa muốn trả lời.
Trác Tri Vi liền siết chặt tay nàng, cướp trước một bước: “Gần nửa năm rồi!”
Dáng dấp do dự như vậy có thể khiến bọn họ nghĩ ngợi một lúc không?
Ba người Hạ gia đột nhiên phóng ánh mắt về phía Hạ Thanh Tây, sắc mặt kinh ngạc.
Hạ Thanh Tây trong tầm mắt chậm rãi nghiêng đầu.
Trên đầu nàng xuất hiện một dấu hỏi cực lớn.
Gần nửa năm?
Tại sao nàng không biết?
Sau đó, nàng cảm nhận được tầm mắt của Hạ gia gia và anh trai, khóc không ra nước mắt.
Oan uổng quá! Ta không có!
Hạ nãi nãi tính toán thời gian một chút, vui mừng khôn xiết: "Chính là lúc vừa mới quay sao?"
Vì bà vốn không có hảo cảm với Phương Huyên Dao, cũng không gây ra bất kỳ tình huống nào không thể cứu vãn.
Hạ gia gia muốn ra mặt, vì sợ bà biết chuyện thì chính mình sẽ bị mất mặt, cho nên cả nhà đều nhất trí giấu kín chuyện giữa Phương Huyên Dao và Hạ Thanh Tây.
Hạ nãi nãi đột nhiên vỗ nhẹ vào đùi Hạ gia gia: "Tôi đã nói cái gì? Lúc tôi xem chương trình đó liền nói Tây Tây cùng Vi Vi có cái gì a!"
Sau đó bà nhìn Trác Tri Vi: "Chẳng trách khi đó Tiểu Trương nói...“
Hạ nãi nãi ho khan một tiếng, nhưng cười không nói.
Tất cả đều không nói.
Hạ Thanh Tây dùng ánh mắt không hiểu nhìn Hạ Thanh Tây, nhấp một ngụm trà trên bàn.
“Cho nên hai đứa đã sớm quen biếtl rồi?”
Trác Tri Vi khẽ gật đầu: "Vâng.”
Cũng không tính là nói dối, chẳng qua là từ đời trước…
“Làm sao quen biết được?” Hạ nãi nãi vô cùng hứng thú, mắt phát sáng.
Trác Tri Vi bí mật nhéo Hạ Thanh Tây.
Hạ Thanh Tây lấy lại tinh thần, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, trong đầu vụt qua trải nghiệm của mình trước năm mười chín tuổi: “Không phải lúc trước con thường theo Triệu thúc thúc đi chụp ảnh sao? Con từng đến trường của Vi Vi a.”
Hạ nãi nãi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vậy làm sao cùng một chỗ?"
"Là... sau chuyện của Đường Nhất Minh."
"Ồ..." Hạ Nãi Nãi kéo dài trường âm gật đầu hiểu rõ.
Hạ Thanh Tây lau mồ hôi lạnh trên trán, nàng không cần nhìn lại cũng biết tầm mắt Hạ Đông Triệt nhìn nàng càng lúc càng lạnh.
Nàng không chút biến sắc liếc nhìn Trác Tri Vi.
Vi Vi a, cậu thực sự hại tớ rồi.
Như bồi thường, buổi tối hôn nhiều một chút là tốt rồi.
Hạ Thanh Tây lộ ra bộ dáng hồ ly ăn trộm gà, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong khách sạn, ánh mắt lóe lên, liếʍ môi có chút thèm thuồng.
Hạ Nãi Nãi tán gẫu với Trác Tri Vi một lúc, đến gần mười giờ, Hạ Thanh Tây đúng lúc ngáp một cái.
Lần đầu tiên gặp trưởng bối coi như kết thúc.
Trác Tri Vi lần thứ hai ở phòng cách vách Hạ Thanh Tây, nằm ở trên giường tim đập loạn xạ, chờ nửa ngày cũng không thấy tiểu tặc trộm hương đi vào, mông lung nhắm mắt lại liền ngủ say.
Nhưng cô không biết Hạ Thanh Tây đang đối mặt với ba bên chất vấn ở dưới lầu, thật vất vả mới nói rõ sự tình.
Đèn hành lang mờ ảo, bóng người bị đèn kéo dài, nàng lê thân thể mệt mỏi, hai mắt đờ đẫn, gõ cửa phòng Trác Tri Vi mấy lần cũng không có đáp lại.
Thăm dò một hồi, cửa không có khóa.
Hạ Thanh Tây nhẹ nhàng đi vào, rèm cửa không có kéo, ánh trăng tràn ngập vào căn phòng, nàng nhìn thấy người kia buông bỏ vẻ mặt lãnh đạm thường ngày mà chìm vào giấc ngủ, nàng không khỏi cong môi lên.
Lòng mềm thành một mảnh, tựa hồ biến thành mặt hồ yên bình trong đêm tĩnh lặng khẽ đung đưa từng đợt sóng gợn.
Hạ Thanh Tây dựa vào tường, nghiêng đầu dịu dàng nhìn người kia.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, bước tới quỳ một gối xuống, quét những sợi tóc mịn trên mặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Trác Tri Vi đang ngủ khẽ nhăn mày, "ưm" một tiếng, đầu chuyển động, tựa hồ có chút bất mãn vì bị vị khách không mời quấy rối.
Hạ Thanh Tây bị dáng dấp khả ái của cô chọc cười, dưới ánh trăng nhìn cô thật lâu, câu ngón tay tán tóc đen đang vương vãi trên giường.
Bạn gái đã thay đổi màu tóc, vẫn rất đẹp mắt.
Từ l*иg ngực hít sâu một hơi, Hạ Thanh Tây chỉ cảm thấy ung dung, lông mày thả lỏng, nàng không quên câu nói "Tớ muốn có bạn gái" của Trác Tri Vi.
“Ngủ ngon, bạn gái.” Nàng thấp giọng cười ra tiếng.
Căn phòng của Trác Tri Vi đã bị khóa, nhưng cho đến rạng sáng căn phòng bên cạnh vẫn chưa có người ở, vắng vẻ đến đáng thương.
Hạ Thanh Tây tìm một chỗ bên cạnh Trác Tri Vi, rón rén chui vào, vì sợ sơ ý đánh thức người kia, kết quả là nửa đêm bị người kia ôm vào lòng.
Cho nên ngày hôm sau tới trưa nóng mới tỉnh dậy.
Lâm Phàm theo Hạ Thanh Tây lâu như vậy, tự nhiên có thể nhìn ra hai người có chút ái muội khác thường, khi nhìn thấy Trác Tri Vi chỉ kinh ngạc một giây liền trở lại bình thường.
…
Đến nơi chờ một lúc thì các thành viên khác của Wonders mới đến.
Đào Kính Hàn thấy hai người liền tràn đầy u oán.
Hôm qua cô đang ở trong phòng khách, đột nhiên bên trong không có tiếng động, đột nhiên giường có tiếng kêu cót két... Trong chốc lát nước uống cũng không ngon, TV cũng khó nhìn.
Đào Kính Hàn không ngốc, nàng tự nhiên có thể nghe ra trong phòng ngủ đang xảy ra chuyện gì, tai như lửa đốt, hoảng sợ đi trong phòng khách mấy bước, sau đó dứt khoát gõ cửa phòng Kim Trí Dạng bên cạnh.
Nhóc cà lăm đỏ mặt, đôi mắt vẫn hừng hực, đang nghiêm túc nhìn, khiến người ta không nhịn được muốn cùng tán gẫu.
Cho đến khi nàng trở lại, người đi phòng trống.
Cùng một chỗ không nói với nàng thì thôi đi, lần này rời đi còn không nói với nàng một tiếng!
Đào Kính Hàn nằm trên giường, siết chặt chăn bông, nhìn chằm chằm lên trần nhà không ngủ.
Cẩu làm gì sai mà bị người đối xử như vậy?
Nhưng nàng không biết, ở xa có một con cẩu khác trong Hạ gia vô tình thay nàng báo thù.
Đào Kính Hàn liếc nhìn Hạ Thanh Tây, sau đó đưa mắt đặt trên người Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi bị nàng nhìn liền tê cả da đầu, vô thức nhích lại gần Hạ Thanh Tây.
Đào Kính Hàn cảm thấy có vạn mũi tên xuyên qua trái tim mình, đưa tay lên che tim, vẻ mặt khó nhịn đau đớn. Vẻ mặt đắng chát yên lặng nhìn Trác Tri Vi, bộ dáng giống như một tiểu tức phụ bị bỏ rơi.
Trác Tri Vi còn chưa nói gì, Hạ Thanh Tây đã không vui, bảo vệ bạn gái, hung hăng ngẩng đầu lên: "Nhìn cái gì."
Mặt Đào Kính Hàn tràn đầy oán hận: "Tại sao! Vi Vi!"
Trên người đầy hí kịch, nàng hít vài hơi, khó tin chỉ vào Hạ Thanh Tây: “Tại sao là cậu ấy?”
“Rõ ràng là tớ quen biết cậu trước!”
“Cậu quên rồi sao? Là ai hỗ trợ cậu trong môi trường xa lạ? Ai làm bạn với cậu trong những đêm ngủ không yên?"
"Cậu ấy có cái gì tốt!" Đào Kính Hàn từ đầu đến cuối đều nhìn Hạ Thanh Tây, cuối cùng hạ tầm mắt xuống, đồng thời đặt vào cái mông nhỏ kia.
Nàng đưa tay ra sau, nặn nặn, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp trên mặt đất.
Nàng vừa khổ sở vừa phẫn uất: “Chẳng lẽ là do cái mông cao kiều kia sao?”
Trác Tri Vi: “…”
Hạ Thanh Tây: “…” Chỉ biết cười không nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương |