Hạ Thanh Tây ngồi dưới đất, hơi ngẩng cao đầu, động lòng lại si mê nhìn Trác Tri Vi, nhưng đôi chân không nghe theo sai khiến không cho nàng đuổi tới, hai má phồng lên.
Đột nhiên trong mắt lóe lên một chút giảo hoạt như hồ ly, cau mày, xoa xoa chân: "Ai nha, đau quá..."
Kỹ năng diễn xuất thật kém không thể tả, nhưng Trác Tri Vi vẫn một mực tin nàng.
Cô hoảng sợ ngồi xổm xuống, đỡ chiếc xe lăn bên cạnh, lại đi tới đỡ cô gái trên mặt đất, tràn đầy tự trách: "Em không sao chứ."
Hạ Thanh Tây lập tức nở nụ cười, rất đắc ý, lại kéo lấy cánh tay Trác Tri Vi: "Bắt được chị rồi!"
"Hạ Thanh Tây!" Trác Tri Vi giả vờ tức giận trừng mắt nhìn nàng, nắm thành quyền, định ly khai, nhưng lại giống như bị một cái kìm kẹp chặt.
Hai người dây dưa một lúc, nhưng Trác Tri Vi không có chút tức giận, đôi mắt đẹp khẽ mở, gò má hơi ửng đỏ.
Hạ Thanh Tây không kìm chế được động lòng, vẻ mặt đột nhiên ôn hòa, ngẩng đầu nhìn Trác Tri Vi: "Tri Vi, chị gọi em là Tây Tây được không?"
Trác Tri Vi hơi sững sờ, không giãy dụa nữa, bất lực thở dài một hơi, cúi người ôm lấy nàng, bế nàng lên xe lăn, lại ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi bụi trên người nàng, đau lòng lại mềm mại xem đầu gối nàng.
Không biết qua bao lâu, mi tâm co giật, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Đau không?"
Hạ Thanh Tây chậm rãi lắc đầu: "Vừa rồi chỉ lừa chị thôi." Nàng vuốt ve gò má cô, xoa xoa, người kia liền cọ lên lòng bàn tay nàng.
Một nỗi bất lực không thể tả trào dâng từ đáy lòng Hạ Thanh Tây, vừa chua xót lại vừa đau đớn.
"Nhiều năm như vậy, có đáng không?"
"Không có gì đáng hay không đáng." Trác Tri Vi ngồi trên mặt đất, nằm lên đầu gối Hạ Thanh Tây, Hạ Thanh Tây dùng hết khí lực nhặt lấy chiếc áo khoác ở trên mặt đất, thắt lưng gần như có chút đau, sau đó phủ lên người của Trác Tri Vi.
Nghe người kia thở dài: "Chỉ cần là em, làm cái gì tôi đều nguyện ý."
Tâm Hạ Thanh Tây đau nhói, chua xót trào lên cổ họng, nàng vỗ nhẹ vào lưng Trác Tri Vi: "Tri Vi a"
"Hửm?"
"Chị có thể kể cho em cố sự của chúng ta được không? Em muốn nghe chị nói..."
Một đường tinh xảo cong lên nơi khóe mắt của Trác Tri Vi: "Không phải em đã rõ rồi sao? Giữa chúng ta không có cố sự, vẫn luôn là tình yêu đơn phương của tôi mà thôi."
Hạ Thanh Tây lắc đầu, lông mi vũ mị che bóng trên mặt nàng: "Làm sao không có cố sự, chẳng qua là một số chi tiết người ngoài không biết mà thôi."
"Vi Vi" Nàng đột nhiên đổi danh xưng: "Chị có nguyện ý cho em biết bí mật của chị không?"
Trác Tri Vi khẽ cười, triệt để nhẹ dạ: "Cũng không tính là bí mật, chỉ là một số kỷ niệm mà tôi lấy làm an ủi, nếu như em muốn biết, tôi sẽ nói cho em biết."
Đó là giấc mơ tuyệt vời nhất mà cô từng có, những năm này cô thường nhớ tới, bây giờ nghĩ lại giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, cô dần dần trở nên thất thần: "Vậy bắt đầu từ lúc chúng ta quen nhau đi..."
Hạ Thanh Tây dựa vào ánh trăng nghe nữ nhân kia nói, nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vuốt ve mái tóc dài của cô.
"... Sau đó, tôi quyết định quên em. Trước khi đi, tôi có hỏi em một câu."
"Là cái gì?"
"Em có chán ghét một người vì cô ấy là con của người thứ ba không?"
Hạ Thanh Tây dừng một chút, lập tức nghi hoặc hỏi: "Sao chị lại hỏi em câu này."
"Bởi vì..." Trác Tri Vi cụp mắt, nhàn nhàn nở nụ cười: "Bởi vì mẹ của tôi là người thứ ba, là nữ nhân phá hoại gia đình của người khác. Cha tôi là một nam nhân lừa dối, vô trách nhiệm, rõ ràng đã có vợ con lại đi dụ dỗ mẹ tôi..."
Đột nhiên cô dừng lại, mím mím môi, thật lâu mới gọi ra cái tên mà cô đã nghĩ đến từ lâu: "Tây Tây"
Cô bỗng nhiên hoảng hốt, "Như vậy, em còn thích tôi không?"
Trái tim của Hạ Thanh Tây như bị cái gì làm chấn động, nàng không khỏi suy nghĩ, lúc đó nàng trả lời thế nào? Có làm tổn thương Trác Tri Vi không? Nàng cố gắng tìm kiếm ký ức đó trong tâm trí, nhưng vẫn là trống rỗng.
Nàng không nhớ.
Vẻ mặt nàng mang theo vài phần thống khổ, đôi mắt đỏ hoe, không hiểu sao Trác Tri Vi lại lưu ý đến thân thế của bản thân đến vậy, lại không khỏi đau lòng. Gia đình ban đầu của Trác Tri Vi rất bất hạnh, vì thế mà cô vừa căm ghét lại vừa hổ thẹn, những năm tháng nàng chết, Trác Tri Vi liền một thân một mình như vậy sao?
Giống như đêm nay, cầm một ly rượu, yên lặng nhìn ánh trăng, nhưng khi vắng bóng nàng, cả người Trác Tri Vi sẽ chỉ vây quanh một loại tĩnh mịch, chỉ có bóng đen mới có thể bồi tiếp cô.
"Thích." Yết hầu Hạ Thanh Tây khô khốc, cực kỳ ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô: "Dù cho chị là con của người thứ ba, người thứ tư, hay là người thứ năm em cũng đều thích chị."
"Đó là lỗi của ba mẹ chị, lại có liên quan gì đến chị đâu?"
"Không cần biết em đã từng nói gì. Tri Vi, em sẽ không."
Trác Tri Vi "Ừm" một tiếng, dụi má vào đầu gối Hạ Thanh Tây.
Cô không nói lúc đó Hạ Thanh Tây nói thế nào, đã đến ngày hôm nay, hoàn toàn không cần thiết nữa.
Cô ngước nhìn vầng trăng xa xăm, lần này liệu cô có hạnh phúc không?
Sẽ đi.
Suy cho cùng, người này chính là Hạ Thanh Tây mà cô đã yêu hai mươi năm.
Mặt đất lạnh lẽo, hai người dựa vào nhau một hồi, Hạ Thanh Tây đột nhiên nói: "Có lạnh không, chúng ta quay lại đi."
Trác Tri Vi gật đầu, tràn đầy quyến luyến sượt sượt chân nàng, sau đó đứng dậy đi vòng ra phía sau Hạ Thanh Tây, chậm rãi đẩy nàng trở về phòng, trên bả vai còn khoát chiếc áo khoác mà Hạ Thanh Tây đưa cho cô.
Sau khi nghe cố sự có chút chua xót của Trác Tri Vi, niềm vui vừa có bạn gái đã giảm đi không ít, Hạ Thanh Tây ngồi trên xe lăn, không chỉ quyết tâm hơn một lần, nàng nhất định sẽ đối tốt với Trác Tri Vi.
Nàng sẽ cho Trác Tri Vi tất cả những gì cô muốn.
Nàng không khỏi tự giễu, nếu năm đó nàng đối với Phương Huyên Dao cũng có ý nghĩ như vậy, vậy cũng thật là khủng khϊếp.
...
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, nhưng nhân vật chính Hạ Thanh Tây lại trốn trong góc, liên tục đút cho bạn gái Trác Tri Vi ăn.
"Vi Vi, chị gầy quá, ăn nhiều một chút."
Trác Tri Vi sửng sốt một chút, sau đó cười như không cười nói: "Em đau lòng sao?"
Hạ Thanh Tây gật đầu như giã tỏi, lại dùng ngữ khí hống trẻ con: "Đến, a..."
Nhưng không biết từ khi nào Sài Húc đã bước đến gần hai người, vẻ mặt kỳ quái nhìn Hạ Thanh Tây, sau đó là Trác Tri Vi.
Hạ Thanh Tây hung hăng nói: "Nhìn cái gì!"
Sài Húc không nhịn được khẽ cười một tiếng, chàng trai đã từng hô "Tây tỷ" "Tây tỷ" chạy theo phía sau Hạ Thanh Tây mười một năm đã trưởng thành rồi.
Hắn mặc một bộ âu phục khéo léo, đưa tay trái ra sau, ưu nhã nói: "Các người là... đùa mà thành thật?"
Khuôn mặt Hạ Thanh Tây lập tức đỏ bừng, không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trên ban công, cúi đầu lại không nhịn được vui mừng, muốn chia sẻ với thanh mai trúc mã: "Sao cậu biết?"
Sài Húc nhướng mày, ra hiệu vào môi nàng.
Hạ Thanh Tây không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Trác Tri Vi không khỏi nhìn sang, vành tai cô chợt đỏ một mảnh, may mà khí chất cao lãnh của cô đủ mạnh để không cho người khác quan sát được.
Cô cúi thấp người, mái tóc xõa ra sau tai tự động buông xuống, giống như chuyển động chậm, mang một vẻ đẹp khác lạ.
Cô giữ cằm Hạ Thanh Tây, dùng ngón tay cái xoa xoa lên đôi môi đỏ mọng của nàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Sài Húc suýt nữa kinh sợ đến rớt cằm, đây là Hoa Cao Lãnh kia sao?
Tim Hạ Thanh Tây đập như trống, cả người đều mềm nhũn, nàng nhìn chằm chằm vào mắt cô, mũi cô, cuối cùng đặt lên môi cô.
"Lộp bộp" một tiếng, nàng nuốt một ngụm nước bọt.
Nơi nào đó không muốn người biết không nhịn được run lên.
Nàng cảm thấy rất rõ ràng, nàng đối với Trác Tri Vi...
Sản sinh du͙© vọиɠ.