Quyển 2 - Chương 15: SÍNH LỄ QUÝ NHẤT THIÊN HẠ

Những người xung quanh cùng thì thào bàn tán.

“Nàng là Bắc địa Tam công chúa, thế nhưng sao dung mạo lại là dạng như vậy nhỉ…………”

Hoàng đế mày kiếm khẽ nâng quét mắt khắp đại sảnh, âm thanh xung quanh lập tức im bặt.

Hoàng đế gật đầu: “Công chúa hãy bình thân. Phụ thân Kiều Chấn Trữ của ngươi trước đó có nói ngươi mắc bệnh nên không thể tham tuyển…………”

Kiều Sở cung kính đáp: “Vốn đúng là như vậy, nhưng sau khi Kiều Sở lành bệnh, phụ thân liền để cho Kiều Sở tới đây tham tuyển, nói rằng không thể phụ tâm ý của Hoàng thượng”

Kiều Dung nghiến răng: “Phụ hoàng sao có thể, người rõ ràng là…….”

Kiều Mi lạnh lùng nhìn Kiều Dung cảnh cáo, Kiều Dung vội ngừng lại, biết điều cúi đầu.

Kiều Sở nghe được tiếng vang, khẽ ngẩng đầu, khi ánh mắt bắt gặp bàn tay của Kiều Mi đang được thái tử nắm chặt liền có chút sửng sốt.

Có phải hay không lúc đó tuổi còn nhỏ? Còn nhỏ nói năng tùy tiện, cho nên hứa hẹn cũng là tùy tiện?

Chỉ là có một người luôn luôn nhớ rất kỹ, vĩnh viễn không muốn quên…

Nếu có một ngày, ta đăng cơ tôn vị, tất sẽ lấy sính lễ quý nhất thiên hạ cưới ngươi làm vợ, từ nay về sau bảo vệ ngươi không để bất luận thứ gì bắt nạt.

Là ai đã từng nói như vậy? Lời nói còn văng vẳng bên tai?

Thiên hạ quý nhất, trong thiên hạ, có cái gì so với trâm cài đầu phượng hoàng còn có thể quý hơn? Đó chính là trang sức kết duyên chỉ thái tử phi mới có.

Có lẽ thời gian thấm thoắt, hắn sớm đã không còn là Thượng Quan Kinh Hạo năm đó đến Bắc địa làm khách nhân. Bọn họ xa cách đã bảy năm, tất cả đều đã thay đổi.



Ở bên ngoài Duệ vương phủ, nàng che giấu thân phận, hắn không biết đó là nàng, còn hiện tại thì sao, hắn biết nàng là ai, nhưng có phải hắn thật sự quên đã từng ước hẹn? Mà nàng lúc này thật không còn đường lui nữa.

Nàng muốn tìm cơ hội hỏi hắn, nhất định phải hỏi!

Bọn họ lúc đó từng hứa hẹn. Hắn và nàng, ở một nơi rất xa kia, khoảng thời gian trước đó, từng có nhiều chuyện xưa đến như vậy. Nàng vì cứu mẫu thân mà đến, cũng là vì hắn mà đến.

Nàng nhìn hắn, còn hắn lại không thèm nhìn đến nàng, kéo Kiều Mi sát lại, mâu quang cảnh cáo nhìn những huynh đệ đang đứng đối diện.

Cổ họng nàng chợt ngứa, biết là tâm can đau khổ lại trỗi dậy, nàng nhanh chóng thu hồi tâm tư yếu đuối, không dám nhìn hắn nữa.

Hoàng đế nhìn nàng chòng chọc, nói: “Phụ thân ngươi đã có tâm, việc này không nên chậm trễ. Mạc Tồn Phong, mau đem Tam công chúa sắp xếp cùng Tứ công chúa một tổ.”

Mạc công công liên tục nhìn Kiều Sở vài lần, đem nàng sắp vào cùng một tổ với Kiều Dung, đồng thời nhìn về một phía một quan nghĩ lễ, vị quan nghi lễ kia gật gật đầu, nói:

“Trận thi đấu chính thức bắt đầu kể từ bây giờ.Thỉnh chư vị cô nương chú ý, tỷ thí có ba mục, sau mỗi lần sàng chọn, theo thứ tự sẽ loại dần. Sau trận đầu tiên sẽ chọn ra hai người tiếp tục tham gia trận thứ hai. Lúc này là giờ thìn, trận thứ hai bắt đầu vào canh ba giờ thìn”

“Thỉnh các vị cô nương theo ta di chuyển đến tám phòng lĩnh đề thi”

Tiếng nói hắn vừa dứt, không khí xung quanh trở nên đè nén, trong lòng mọi người căng thẳng. Đề thi này là do Hoàng đế Vinh Thụy đưa ra, người này trí mưu hơn người, vị vua dũng mãnh thiện chiến này rốt cuộc sẽ ra những dạng đề thi gì? Trận thứ nhất này đề thi sẽ là cái gì?

Lúc này , có một nam tử cười hỏi: “Phụ hoàng, tất cả chúng ta sẽ ngồi đây chờ kết quả hay sao?”

Hoàng đế mỉm cười, Mạc công công vội tiếp lời: “Khởi bẩm Hạ vương, Hoàng thượng cùng các vị cũng sẽ cùng đi luôn”

Kiều Sở gắn áp chết máu tanh sắp trào lên nơi cổ họng, khẽ cau mày. Ở đây, chắc hẳn có người đã biết đề thi là gì, nàng như thế nào có thể cùng các nàng tranh đây? Liệu thân thể tàn tạ này của nàng có thể thuận lợi vượt qua ba cửa hay sao?

Nhìn thấy cậu thiếu niên niên mới vừa rồi đưa các nàng vào đại sảnh lúc này đang vội vàng chạy tới trước mặt Phương Minh, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Phương Minh mừng rỡ, bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng hạ thấp người thi lễ, cung kính nói: “Hoàng thượng, Duệ vương đã về tới cửa thành rồi, sắp hồi phủ diện kiến hoàng thượng”