Chương 61

"Thẩm Nam Kha?!"

Trong tất cả mọi người, vẫn là Yêu Nhi phản ứng lại, trực tiếp đứng lên nói.

Thẩm Nam Kha mỉm cười bước tới trước mặt phía Yêu Nhi, trong mắt của cô nhìn thấy được ánh mặt kinh ngạc của mọi người, mà trong sự ngạc nhiên đó tựa hồ như có...sát ý.

Hơn nữa, cô nửa đêm không đi ngủ, đi tới phòng của Hoắc Dận Kỳ là rất kì lạ, hơn nữa trong thời khắc vừa rồi, Thẩm Nam Kha cũng nghe được không ít...bí mật.

Ví dụ ở ngay trước mặt Thẩm Nam Kha lúc này, người đàn ông gần cô và sát khí nặng nề nhất hóa ra vốn không phải là Hoắc Dận Hoa mà ở phía Hoắc Dận Kỳ.

Bí mật như thế này, dường như đã đủ đến khiến cô chết rồi?

Hơn nữa, còn có một bí mật khác thậm chí còn lớn hơn...

Ngay khi Thẩm Nam Kha đang nghĩ như vậy, người của cô đã đi đến trước mặt của Yêu Nhi nói: "Là ta, xin chào nhị tiểu thư."

Trước đây, cô cũng đã từng nghĩ qua rằng, Yêu Nhi ấy sẽ là ai?

Từ tính cách của Hoắc Dận Kỳ mà nói, thực ra người này, Thẩm Nam Kha có lẽ nên nhận được ra, là người chung quanh bọn họ sao?

Bây giờ xem ra Thẩm Nam Kha hóa ra thực sự đoán đúng rồi.

Chỉ là không thể ngờ rằng người này, vậy mà lại là Niên Họa Chi.

Lông mày của Niên Họa Chi đã nhíu chặt vào, nhìn cô nói: "Sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn làm gì? Lời mà ngươi vừa nói là có ý gì?"

Nàng ta quá kinh ngạc nên hỏi trực tiếp hỏi thẳng mấy câu, mắt nhìn về phía Hoắc Dận Thông bên cạnh, Hoắc Dận Thông hiểu ra liền lặng lẽ rút trường kiếm ở trên người mình ra, Mộc Tử Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền ngay lập tức tiến về phía trước nói: 'Bát gia!"

Nghe thấy câu nói này của Mộc Tử Cảnh, Thẩm Nam Kha mới quay người lại, lưỡi kiếm của Hoắc Dận Thông vừa mới xẹt qua trước mặt cô, chỉ thiếu một chút nữa thôi liền có thể trực tiếp chém mặt cô thành hai nửa rồi.

Hoắc Dận Thông nhìn vào trong mắt cô, không có chút che dấu sự ác ý ở trên mắt, nói: "Tử Cảnh, nữ nhân này không thể giữ lại được! Cô ta sẽ nhất định phản bội Thất ca!"

"Bây giờ vương gia hôn mê chưa tỉnh, vẫn là phải cần..." Mộc Tử Cảnh ánh mắt quét qua trên nguời Thẩm Nam Kha, nhất thời cũng không biết nên phải nói cái gì.

"Chính là bởi vì Thất ca hôn mê bất tỉnh nên nữ nhân này mới càng không thể giữ lại!" Hoắc Dận Thông nói xong đã thu lại kiếm ở trong tay của mình về, mà ở trong lúc ấy, Thẩm Nam Kha cuối cùng cũng đã phản ứng lại, cả người trực tiếp lùi về phía sau nói: "Vậy người cứ gϊếŧ ta đi cho rồi! Ta chết rồi, Hoắc Dận Kỳ cũng đừng hòng sống được."

Một câu nói khiến kiếm của Hoắc Dận Thông lập tức dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, vậy mà nhìn thấy Thẩm Nam Kha đang nhìn chằm chằm vào mình,

Niên Họa Chi ở bên cạnh đã không nhìn được mà cười lạnh nói: "Ý của ngươi là, ngươi có thể cứu Dận Kỳ sao?"

Thẩm Nam Kha ngẩng đầu nhìn nàng ta nói: "Đúng vậy!"

Niên Họa Chi nghiế răng nói: "Nữ nhân này của ngươi vậy mà lại nói hươu nói vượn! Dận Kỳ rõ ràng đã..."

"Chỉ vì các người cho rằng hắn ta không thể cứu được, vì vậy liền trực tiếp từ bỏ hắn sao?"Thẩm Nam Kha trực tiếp cắt ngang lời nàng ta nói: "Cho dù ta không cứu được, dù gì hắn ta cũng phải chết không phải sao? Nếu không cứu được, các người xử lí ta là được."

Khi nói lời này, tay của Thẩm Nam Kha được nắm chặt vào, thật ra ở trên đấy đã hoàn toàn là một khoảng ướt sũng, cô biết rằng bản thân lúc này đang ở trên bờ vực của sống chết, nếu Hoắc Dận Thông muốn gϊếŧ cô, không ai có thể ngăn cản hắn ta.

Thẩm Nam Kha đột nhiên có chút hối hận khi bản thân lúc nãy tại sao lại đi tới, nhưng nếu lúc nãy người phụ nữ như yêu như ma không có lừa cô thì...

Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi nói: "Ta có thể giúp các ngươi cứu Hoắc Dận Kỳ, nhưng, nhị tiểu thư, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng với ta một chuyện."

"Có thể tha cho ngươi khỏi cái chết đã là sự khoan dung lớn nhất rồi, ngươi còn muốn ta đáp ứng cho ngươi cái gì? Ta làm sao có thể biết được liệu ngươi với Hoắc Dận Kỳ hợp tác với nhau lừa gạt chúng tôi?"

Thẩm Nam Kha không nói lời nào, hai hàm răng của Niên Họa Chi đã nghiến vào nhau, hận không thể xé xác nữ nhân trước mặt mình, ngay lúc này, tiếng của Nhược m từ bên ngoài truyền tới: "Nhị tiểu thư, tình trạng của gia..."

Trong lòng của Niên Họa Chi tràn đầy hận ý, nhưng lại chỉ có thể nói rằng: "Thôi! Ngươi như này rốt cuộc là muốn nói điều gì?"

Thẩm Nam Kha bật cười, sau đó từ từ đến gần Niên Họa Chi, để môi ở cạnh tai cô, nhanh chóng nói ra một câu.

Ngay từ đầu trong lòng của Hoắc Dận Thông đã không bao giờ tin Thẩm Nam Kha, mà Hoắc Dận Kỳ lại là người mà Mộc Tử Cảnh và Nhược m quan tâm nhất trong lòng, nhưng ngay lúc này, ánh mắt của mọi người đều rơi trên hai nữ nhân đang ở sân nọ.

Thẩm Nam Kha nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Niên Họa Chi nói: "Thế nào? Nhị tiểu thư đồng ý hay không?"

Mắt cửa Niên Họa Chi mở to, trong mắt tràn đấy sự kinh hãi, một lúc lâu sau đó, nàng ta mới phản ứng lại, nhìn Thẩm Nam Kha, nói: "Tại sao lại bảo ta giúp ngươi?"

"Vì chỉ có nhị tiểu thư mới có thể giúp ta." Thẩm Nam Kha nhẹ giọng nói.

Niên Họa Chi cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Được, ta đồng ý!"

Thẩm Nam Kha cười, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Dận Kỳ.

Hắn ta hiện tại có thể đã hoàn toàn mất đi ý thức, nếu không, sẽ không đến bây giờ mà chưa có bất kì phản ứng gì.

Thẩm Nam Kha nhìn khuôn mặt của hắn ta dưới ánh nến, so với mặt của Hoắc Dận Hoa gần như là giống nhau như đúc, Thẩm Nam Kha nghĩ, thân thế phía sau của Hoắc Dận Kỳ, nhất định sẽ rất thú vị.

Chỉ có điều là bây giờ, cái người tường chừng có thể cứu lấy bản thân mấy lần, nhưng lần nào cũng không hề do dự mà đẩy bản thân xuống vực sâu, muốn chết rồi.

Cũng giống như vừa nãy, trong lòng cô, không hề có mấy phần vui vẻ.

Cô hít một hơi thật sau đó từ từ lấy ra thứ mà mình đang cầm trong lòng bàn tay, món đồ như ngọc ấy vẫn còn có chút lạnh, nếu lời của của nàng ta lúc nãy, Thẩm Nam Kha không hiểu nhầm thì là giúp cô sao? Hay là giúp Hoắc Dận Kỳ?

Thẩm Nam Kha không biết.

Cô từ từ đặt thứ trong tay mình lên môi của Hoắc Dận Kỳ, nhưng đôi môi ấy vậy mà mím chặt không chịu nhúc nhích chút nào, các ngón tay của Thẩm Nam Kha hơi cong lên, sau đó đưa thứ đó cho vào miệng mình.

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, cô cúi đầu xuống hôn người đàn ông trước mặt.

Trừ lần trước khi Dao Bình bị thương nặng hắn ép buộc cô, cô chưa bao giờ chủ động hôn hắn, Thẩm Nam Kha cũng nghe thấy được sự kinh ngạc của mọi người mà thở hổn hển.

Thẩm Nam Kha vụng về dùng đầu lưỡi cạy nhẹ hàm răng của hắn ra sau đó cho thứ ở trong miệng mình vào trong miệng hắn.

Sau khi làm tất cả những điều này, Thẩm Nam Kha từ từ thả hắn ra, sua đó dùng mu bàn tay của mình lau môi của hắn.

Mộc Tử Cảnh đứng ở phía sau Hoắc Dận Thông nhìn thấy tất cả, trong mắt của nàng ta toàn là sự chán ghét.

"Ngươi..."

Giọng nói kinh ngạc của Niên Họa Chi từ phía sau truyền tới, Thẩm Nam Kha đứng dậy nói: "Sẽ sống hay chết, ta cũng không biết kết cục sẽ như thế nào. Nếu hắn không tỉnh dậy, các ngươi cứ gϊếŧ ta đi."

Giọng điệu của Thẩm Nam Kha rất bình tĩnh, Nhược m là người đầu tiên hồi thần lại sau cú sốc, nắm lấy tay của Hoắc Dận Kỳ, khi nắm tay chạm vào ở phía trên, nói "Mạch của gia...đã ôn hòa hơn nhiều."

Giọng nói của nàng có chút run rẩy, Niên Họa Chi ngay lập tức đi tới phía Hoắc Dận Kỳ, đưa tay ra ôm chặt lấy anh nói: "Hoắc Dận Kỳ?"

Hoắc Dận Kỳ cau mày như không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Nam Kha nhìn thấy Hoắc Dận Thông vậy mà đã lấy thanh kiếm trường ra lần nữa, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi chắc chắn là thông đồng với Hoắc Dận Hoa đúng không? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì.

Sát khí trong mắt của Hoắc Dận Thông không nên có, Thẩm Nam Kha nhìn hắn nói: "Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thông đồng cùng với Hoắc Dận Hoa, cho Hoắc Dận Kỳ chết là được rồi, tại sao còn phải liều mạng mà kích động cho các người gϊếŧ để đến cứu hắn ta?"

"Ngươi..."

Hoắc Dận Thông không nghĩ tới vấn đề này, nhất thời không nói lên lời, nhưng hắn nhanh chóng nói: "Nhất định là do ngươi cảm thấy cắn rứt lương tâm, cảm thấy Thất ca của ta đối đãi với ngươi tốt vì vậy mới đem thuốc giải đã chuẩn bị tốt để đến tới cứu ngài ấy, đúng không?"

Nghe thấy những lời của Hoắc Dận Thông, Thẩm Nam Kha đột nhiên phá lên cười.

Giống như Hoắc Dận Thông nói ra một chuyện nực cười vậy, Thẩm Nam Kha cười đến nước mắt cũng muốn rơi cả xuống.

Thẩm Nam Kha không được tính là xinh đẹp, ở một vương quốc mỹ nhân khắp nơi như Lạc Nhạn, đừng nói là chị em Niên Khương Địch Niên Họa Chi đến cả khuôn mặt thanh tú của Nhược m cũng thanh tú hơn cô mấy phần.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Mộc Tử Cảnh chỉ cảm thấy nụ người của người con gái...đẹp đẽ đến mức không gì có thể tả nổi.

Khó khăn lắm cô mới có thể ngừng cười, ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Dận Thông ở trước mặt, nói từng chữ một: "Nói gì cơ? Ta lương tâm cắn rứt? Hoắc Dận Kỳ đối xử với ta rất tốt? Đúng vậy, ta nên cảm ơn hắn mấy lần vì đã đặt thanh kiếm ở cổ họng ta? Ta nên cảm tạ hắn cho mỗi lần ta có thể không chút do dự gì mà cứu hắn, hắn ta vậy mà cứ muốn hành hạ ta đến lần này đến lần khác? Ta nói cho ngươi biết Hoắc Dận Thông, ta hận không thể cho Hoắc Dận Kỳ chết."

Không hề điên cuồng, cũng không có tí kích động nào, Thẩm Nam Kha bình tĩnh nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói xong, vừa dứt lời, phía sau truyền đến một giọng nói: "Hóa ra, Thẩm Nam Kha, đây là điều mà ngươi nghĩ trong lòng."

Nghe thấy âm thanh, Thẩm Nam Kha cả người đều giật mình, lập tức đột nhiên quay đầu lại, vậy mà thấy Hoắc Dận Kỳ đã tỉnh lại, đôi mắt trừng trừng nhìn mình chằm chằm, trong mắt chứa đầy sự lãnh lẽo.

Thẩm Nam Kha cười nói: "Ồ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, quá tốt rồi, ta không cần chết nữa, nếu không còn có chuyện gì, ta đi trước, nhị tiểu thư, đừng có quên ước định giữa hai chúng ta!"

Nói xong chân của Thẩm Nam Kha vừa định đi, Mộc Tử Cảnh đừng bên cạnh cô đột nhiên giơ tay ra ngăn cô lại.

Thẩm Nam Kha nhíu mày, cô thoáng nhìn ánh mắt của Mộc Tử Cảnh, cô quay đầu lại và nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ vẫn còn sống dở chết dở đã từ trên giường nhỏ đi xuống chậm rãi đi tới trước mặt cô, sau đó lấy thanh kiếm trường từ trong tay của Hoắc Dận Thông.

Thẩm Nam Kha có muốn cười một chút,

Hóa ra, chính là như thế này, mỗi lần cô cứu hắn, đổi lại là đều là một kết cục như nhau.

Hóa ra, hắn đối với cô không chỉ là ghét bỏ, mà là đã đến mức thâm cừu đại hận rồi sao?