Vân Nương vừa nói dứt lời, người bên dưới liền hoan hô không dứt, bà ta lập tức nở một nụ cười, đưa tay kéo đến người ở phía sau, náng kia lập tức gảy tay trên dây đàn, tiếng đàn dễ nghe lập tức vang lên.
Tám cô nương mặc váy dài màu tím trên sân khấu đằng kia bắt đầu mua đi đi lại lại.
Tiếng đàn rất nhẹ, trên mặt mỗi người đều đeo khăn che mặt màu tím, bên dưới động tác nhẹ nhàng gương mặt phía dưới khăn như ẩn như hiện, tay áo vung lên hết sức mềm mại, trong mềm mại kia giống như có một chút ý vị phong tình.
Hoắc Dận Hàn nhìn lại đột nhiên nói: “Một điệu múa này thật khiến cô nhớ tới lúc trước ở Bắc Địa từng nhìn thấy một điệu múa kia của Tam Công chúa … a không, bây giờ phải nói là Thất đệ muội, đó mới gọi là nhất diễm kinh hồng, chỉ tiếc, bây giờ sợ là không thể nhìn thấy nữa.”
Nghe thấy Hoắc Dận Hàn nói, Hoắc Dận Thông cố ý nhìn xem sắc mặt Hoắc Dận Kỳ, thấy không có gì khác biệt mới lên tiếng: “Lục ca, những lời này như ngươi nói không phải lần đầu ta nghe thấy đâu, ta còn thật sự muốn biết rốt cuộc là kỹ thuật múa như thế nào mà có thể khiến Lục ca nhớ mãi không quên đến giờ?”
Hoắc Dận Hàn chỉ cười, lúc muốn trả lời Hoắc Dận Hàn bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: “Lúc trước không phải có người nói Tam Công chúa kia có ý với Thái tử sao? Múa vì người thương nhất định là động lòng đến cực điểm đấy.”
Những người ở đây đều không nghĩ Hoắc Dận Hoa có thể nói như vậy, dù sao cho dù là Hoắc Dận Hàn cũng chỉ muốn kích Hoắc Dận Kỳ một chút, nào dám nói thẳng ra như vậy?
Quả nhiên, khi nghe thấy lời Hoắc Dận Hoa nói, cho dù Hoắc Dận Kỳ vẫn luôn bất động thanh sắc thì lúc này giọng cũng trầm xuống nói: “Ngũ ca.”
Hoắc Dận Hoa nhìn hắn một cái, mới tiếp tục nói: “Nhưng mà, chuyện này cũng là chuyện quá khứ. Bây giờ Tam Công chúa đã là phi tử của Thất đệ, trong lòng cũng nhất định chỉ có một người là Thất đệ. Bát đệ ngươi muốn thấy lại điệu múa đó chỉ sợ sẽ khó!”
Nói xong, Hoắc Dận Hoa đứng lên, nói: “Điệu múa này bổn vương xem cũng thật không thú vị, hay là trở về trước đi! Thái tử điện hạ, Thất đệ Bát đệ, xin lỗi không bồi tiếp được!”
Cho tới giờ Hoắc Dận Hoa ở trong mắt mọi người vẫn luôn ôn hòa, nhưng tối hôm nay hắn ta phản ứng như vậy lại khiến tất cả mọi người ở đây phải sững sờ. Hoắc Dận Thông thậm chí trực tiếp nói: “Ngũ ca đây là làm sao?”
“Không biết, nhưng thoạt nhìn tâm tình hắn hôm nay giống như không tốt vậy, không cần quản hắn. Đến đây, chúng ta uống rượu đi!”
Hoắc Dận Hàn không bị chuyện trước mắt quấy rầy chút nào, nâng chén rượu lên uống. Hoắc Dận Kỳ cũng khôi phục dáng vẻ mây trôi nước chảy, nói: “Ngũ ca phỏng chừng là vì không nghĩ đến hôm nay phụ hoàng sẽ giao chuyện hội săn bắn này cho ta, trong lòng thấy không cam lòng đi!”
Nghe lời Hoắc Dận kỳ nói, Hoắc Dận Hàn lập tức giương mắt lên, cười như không cười nói: “Cái này có lẽ có lý. Nhưng Thất đệ, đây chính là một chuyện khổ sai, ngươi nếu không muốn để người khác bắt lấy nhược điểm rồi dâng tấu lên phụ hoàng thì ngươi nên cẩn thận một chút đi!”
“Đa tạ Lục ca nhớ thương.” Hoắc Dận Kỳ thản nhiên nói, đôi mắt nhìn thoáng qua Mộc Tử Cảnh, Mộc Tử Cảnh lập tức hiểu ý quay người đi theo.
Thất Vương phủ.
Hôm nay Hoắc Dận Kỳ cả ngày đều không đến quấy rối mình, điều này khiến Thẩm Nam Kha lập tức nhẹ nhàng thở ra. Nhưng đồng thời trong lòng lại có chút phiên fmuoonj, trực tiếp ném tờ giấy luyện chữ cả một ngày xuống đất, quay người lên giường.
Tiểu Ảnh cũng đã đi xuống nghỉ ngơi, cả phòng đều là một mảnh yên tĩnh. Thẩm Nam Kha nhắm mắt lại, lúc buồn ngủ lại đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sổ bị đẩy ra két một tiếng, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ôi trời*, cái tên Haowcs Dận Kỳ này, không phải mình đã nói với hắn nhiều lần rồi sao?
(*nguyên văn là Kháo: từ chửi bậy của tiếng Trung, là v*i ch**ng, mình không tiện dịch)
Vì sao mỗi lần đều muốn lén lén lút lút tiến vào phòng mình như vậy?
Nghĩ tới đây, Thẩm Nam Kha chớp mắt, nghĩ tới điều gì khóe miệng hơi hơi dương lên, nói với người trong bóng đêm: “Đứng lại.”
Hai chữ ngắn ngủn lại khiến người nọ thật sự dừng lại.
Thẩm Nam Kha cũng không đốt đèn, trực tiếp ngồi dậy trên giường nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Trong bóng tối, Thẩm Nam Kha chỉ nhìn thấy người nọ có thân hình cao lớn, trên tóc buộc dây buộc tóc, tuy không nhìn thấy mặt nạ nhưng người dám vào phòng mình như vậy nhất định là Hoắc Dận Kỳ không thể nghi ngờ.
Thẩm Nam Kha nói: “Lúc trước không phải ta đã nói với ngươi, nếu ngươi không thích ta thì đừng tới tìm ta nữa sao? Nước sông không phạm nước giếng, chuyện này đối với ngươi khó như vậy sao?”
Đối phương không trả lời, Thẩm Nam Kha đoán Hoắc Dận Kỳ đang muốn tra tấn tâm trạng của mình, nói thẳng: “Bây giờ ta mệt mỏi, buồn ngủ, bây giwof ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Hắn ta không hề động, Thẩm Nam kha cũng lười để ý, trực tiếp kéo chăn. Lúc lại nằm xuống lần nữa liền nghe thấy tiếng bước chân không ngừng đến gần.
Trong lòng nàng cả kinh, lúc mở choàng mắt người nọ đã trực tiếp nhào vào trên người mình.
Trên người hắn toát ra mùi rượu nhàn nhạt, những mùi khác tuy rằng cũng là mùi thơm nhưng rõ ràng không phải hương trên người Hoắc Dận Kỳ…
Trong lòng Thẩm Nam Kha nhất thời kinh sợ, không biết sức từ đâu ra trực tiếp mạnh mẽ đẩy hắn ta ra, bò dậy từ trên giường, dùng tốc độ nhanh nhất đốt lên ngọn nến trong phòng.
Lúc nhìn rõ mặt của đối phương, dù Thẩm nam Kha có bình tĩnh đến đâu cũng trực tiếp mở to hai mắt nhìn, nói; “Hoắc Dận Hoa?!”
Không sai, lúc này ở trước mặt Thẩm Nam Kha không ai khác chính là Hoắc Dận Hoa.
Hắn ta sao lại tới đây?
Hắn ta tới đây làm gì?
Phát hiện lúc trước mình làm hỏng chuyện tốt lần đầu của hắn ta nên bây giwof trực tiếp đến đây tính sổ với mình sao?
Lúc đầu Thẩm Nam Kha đang chuyển động nhanh chóng thì Hoắc Dận Hoa lại tiến tới, thấp giọng nói: “Ngươi đừng sợ, ta chỉ ghé thăm ngươi một chút.”
Ôi trời, muốn thăm ngươi liền quang minh chính đại mà thăm, tại sao phải nửa đêm canh ba đến phòng nàng, nếu để người khác nhìn thấy thì làm sao bây giwof?
Ngay khi Thẩm Nam Kha nghĩ đến những điều này, Hoắc Dận Hoa lại tiếp tục nói: “Trước kia chuyện lần đầu đo ta không trách nàng, ta biết Hoắc Dận Kỳ lừa nàng, nhưng Nam nhi, nàng nên biết nhiều năm như vậy chúng ta đã qua như thế nào, nàng…”
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, Hoắc Dận Kỳ ta chính là đùa giỡn với hắn mà thôi, ngươi yên tâm, bây giờ ngươi có thể đi chưa? Ngươi như vậy đọi thêm lúc nữa hắn vào thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Nam Kha không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói ra, vừa nói vừa nhìn về phía cửa, sợ chút nữa HOắc Dận Kỳ trực tiếp tới từ bên kia.
Nhưng Hoắc Dận Hoa lại hiển nhiên không có cảm giác được tâm trạng nàng đang cấp bách, nhìn nhìn mình sau đó trực tiếp bước một bước đến ôm chặt lấy mình!
Lúc đó, trong lòng Thẩm Nam Kha đột nhiên có một loại cảm giác thật vi diệu, có lẽ Hoắc Dận Hoa thật sự thích thẩm Nam Kha cũng không nhất định, dù sao mọi người đều có thất tình lục dục, khả năng hắn ta lợi dụng một chút đã cảm thấy Thẩm Nam Kha cũng không tệ…
Không đúng không đúng!
Nàng đây đang nghĩ cái gì vậy?!
Thẩm Nam Kha nhấc tay lúc chuẩn bị đẩy người trước mặt ra, một giọng nói đã truyền đến từ cửa vào: “Gia, gian phòng kia đèn vẫn sáng, nương nương có lẽ vẫn chưa ngủ.”
Tiếng nói kia rõ ràng là của Mộc Tử Cảnh, Thẩm Nam Kha trực tiếp rùng mình một cái, lập tức đẩy Hoắc Dận Hoa ra, nói: “Nhanh, trốn đi!”
Thẩm Nam Kha cũng không biết mình tại sao lại sợ hãi giống như đang thật sự yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng tại thời điểm đó nếu để người nhìn thấy, nhất là Hoắc Dận kỳ nhìn thấy Hoắc Dận Hoa đang ở trong phòng mình, Thẩm Nam Kha dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng!
Ngay khi Thẩm Nam Kha sắp xếp xong xoay người, Hoắc Dận kỳ vừa vặn đẩy cửa vào.
Trên người Thẩm Nam Kha chỉ mặc áo trong đi ngủ, tóc buông xõa lúc này rồi tung trên vai, gương mặt hơi hơi đỏ, ánh mắt càng hết sức trấn định ẩn nhẫn.
Nhìn thấy Hoắc Dận kỳ, Thẩm Nam Kha lập tức nở nụ cười, ân cần tiến lên nói: “Vương gia, sao người cũng tới đây?”
Nói xong, nàng đã kéo cánh tay Hoắc Dận kỳ lại, nơi khóe mắt đảo qua trong phòng, người hơi hơi nghiêng, muốn che lại bóng dáng Hoắc Dận hoa.
Không biết làm sao mà dáng người Hoắc Dận Kỳ quá cao lớn so với mình, Thẩm Nam Kha làm sao cũng không thể che nổi tầm mắt của hắn, đang lúc sốt ruột, Hoắc Dận Kỳ đã kéo người mình ra nói: “Nam nhi đã trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?”
Mắt thấy Hoắc Dận Kỳ trực tiếp đi vào trong, Thẩm Nam Kha trực tiếp đưa tay đẩy hắn ngồi xuống ghế, người mình lại theo quán tính là ngã ngồi lên người Hoắc Dận kỳ, Hoắc Dận Kỳ ngược lại không chút khách khí, một tay ôm lấy eo mình.
Vì không để Hoắc Dận Hoa bị bại lộ, Thẩm Nam Kha chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, bên ngoài tươi cười nhưng trong không cười nói: “Ta ở đây luyện chữ!”
Nói xong, Thẩm Nam Kha trực tiếp cầm tờ giấy bên cạnh lên, nói: “Ta đọc cho Vương gia nghe, một ngày không gặp như cách ba thu. Hôm nay ta cả ngày đều không nhìn thấy Vương gia đâu, trong lòng quả thực thấp thỏm nhớ mong đấy!”
“Phải không?” Trong mắt Hoắc Dận Kỳ không có ánh cười, nói: “Vậy bổn vương nhìn xem, trên tờ giấy này viết cái gì?”
Hoắc Dận Kỳ nói xong liền đưa tay đến bên tờ giấy bên tay trái của Thẩm Nam Kha, đồng tử Thẩm Nam Kha co rụt một cái, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến, đợi đến lúc nàng kịp phản ứng, Hoắc Dận Kỳ đã mở tờ giấy ra.
Trong cặp mắt hiện lên đủ loại tâm tình, sau đó rõ ràng trầm xuống, trong giọng nói vẫn có thể giữ nguyên không đổi, nói: “Tiểu Cường là ai?”
Từ trên tay nổi lên gân xanh kia, Thẩm Nam Kha có thể biết rõ lúc này hắn đã nổi lên bao nhiêu lửa giận, Thẩm Nam Kha nuốt nước miếng một cái nói: “Một loại sủng vật a, giống Vương gia vậy, cực kỳ đáng yêu!”
“Phải không?” Nghe thấy lời Thẩm Nam Kha nói, tay Hoắc Dận Kỳ chậm rãi xoa nhẹ từ giấy trong tay, nói: “Vậy vì sao Nam nhi viết trong này, Tiểu Cường và Hoắc Dận Kỳ đều đi chết đi?!”
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Nam Kha giải thích, Hoắc Dận kỳ đã kéo người mình lên một chút, trực tiếp đi vào trong phòng!