Lục Kỳ cứ vậy mà chết.
Khi Hoắc Dận Kỳ thỉnh tội với Hoàng Thượng trên triều đường, Hoắc Dận Thông bên cạnh lập tức nở một nụ cười, nói tiếp: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy! Thất ca, không phải Bát đệ ta đây nói không dễ nghe, nhưng tên phạm nhân này là bắt tại quý phủ của ngươi đấy, lúc trước khi hành hình tên Lục Kỳ kia không có nửa điểm sợ hãi, bây giờ làm sao lại đột nhiên sợ tội tự sát!?”
Lời Hoắc Dận Thông không nói rõ ràng nhưng tất cả mọi người ở đây biết rõ chuyện lúc trước Thái tử phi từng bị đám người Lục Kỳ cưỡng ép. Hết lần này tới lần khác giống như không lâu trước đây ở nơi này, Thất Vương phi còn có ý đồ mưu hại Thái tử phi…
Mà cái người này lúc bắt được ở phủ Thái tử liền xảy ra chuyện …
Lúc này sau khi Hoắc Dận Thông nói xong, Hoắc Dận Kỳ trực tiếp quỳ gối trên mặt đất nói: “Phụ hoàng, chuyện này đúng là nhi thần sơ sẩy, để chuyện này trực tiếp dẫn đến như vậy, kính xin Hoàng Thượng trách phạt!”
“Thất đệ, Lục Kỳ chết như vậy tuy không có gì, nhưng sau này chúng ta cũng không có biện pháp biết được từ trong miệng hắn trong chuyện này có còn những dư đảng khác hay không…” Thái tử Hoắc Dận Hàn vừa nghe Hoắc Dận Kỳ nói như vậy lập tức bước ra khỏi hàng nói.
Nghe thấy điều Hoắc Dận Hàn nói, Hoắc Dận Thông lập tức nói: “Chuyện này Thái tử điện hạ cũng không cần quá mức lo lắng, trước đây ta đã điều tra rõ ràng, tên Lục Kỳ kia chỉ còn các sư huynh đệ trong Thụy Thông Phái tránh thoát một kiếp, mặt khác không còn ai khác nữa.”
Hoắc Dận Thông nói xong, dừng một chút mới tiếp tục nói: “Hơn nữa Phụ Hoàng, nhi thần lần này một phen điều tra lại phát hiện chuyện năm đó của Thụy Thông Phái…”
Khi Hoắc Dận Thông nói ra những lời này, ngay bên cạnh Hoắc Dận Hoa vẫn luôn giữ vẻ mặt trầm mặc đột nhiên biến đổi, lông mày Hoàng Thượng cũng nhíu chặt: “Năm đó làm sao?”
Hoắc Dận Thông đang muốn nói tiếp, Hoắc Dận Kỳ quỳ trên mặt đất lại đột nhiên ôm lấy ngực mình, sau đó thân ảnh cao lớn trước mắt mọi người trực tiếp nhoáng một cái liền ngã xuống.
Cho dù trước kia có chán ghét mẫu phi Hoắc Dận Kỳ bao nhiêu, thì dù sao cũng là con của mình, Hoàng Thượng cho người đỡ Hoắc Dận Kỳ vào tẩm cung, lại cho gọi Thái y đến.
Cả buổi triều sớm chỉ có thể dừng ở đây.
Gương mặt Hoắc Dận Hoa cũng sớm đã chìm xuống đáy, lúc đang nghĩ muốn nói chuyện với Hoắc Dận Thông thật tốt, Hoàng Thượng lại cho người đến truyền lời, để Hoắc Dận Thông cùng đi vào.
Nghe thấy việc này, dù là bình thường bất động thanh sắc cỡ nào, Hoắc Dận Hoa vẫn thay đổi sắc mặt, Hoắc Dận Hàn lại đi đến nói: “Ngũ ca đây là vẻ mặt gì, hay là thân thể không khỏe chỗ nào?”
Hoắc Dận Hoa nở một nụ cười, nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, ta không có chuyên gì.”
“Phải không? Tuy lão Bát là đệ đệ ruột của Ngũ ca, nhưng mà trong chuyện này, cô muốn nhắc nhở Ngũ ca một câu, đừng để người thân cận nhất phản bội mới được.”
Lạnh lẽo trong mắt Thái tử, có thể nhận ra Hoắc Dận Hoa chính là không vui, nhưng hắn ta chỉ cười và nói: “Thái tử nói nghiêm trọng rồi, Thông nhi tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói.”
Lúc này, trong tẩm cung của Hoàng Thượng, trước khi Thái y đến, Hoắc Dận Kỳ liền trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng nói: “Phụ Hoàng tha tội, nhi thần vừa dồi giả chóng mặt thật sự là việc bất đắc dĩ.”
Tuy vừa nãy nhìn ra Hoắc Dận Kỳ khẳng định là giả vờ trong lòng đã tức giận, nhưng Hoàng Thượng vẫn muốn để chuyện đùa này hoàn chỉnh, ngược lại thật không ngờ, hắn lại chủ động thẳng thắn với mình.
Thấy Hoàng thượng không trả lời, Hoắc Dận Kỳ nói nốt lời của mình, nói: “Phụ hoàng, chuyện Thụy Thông Phái này nên dừng ở đây đi! Lục Kỳ đã chết, những tân dư đảng khác cho dù nghĩ muốn tạo phản cũng không có kết quả, điều lo ngại không còn, Phụ hoàng không cần truy cứu nữa!”
Hoàng Thượng nhìn Hoắc Dận Kỳ trước mặt, đôi lông mày nhíu chặt, nói: “Ngươi biết ở đây ngươi đang nói gì không?”
“Phụ hoàng, Thụy Thông phái sở dĩ bị diệt môn chẳng qua vì ở giữa tranh đấu của Ngũ ca và Lục ca, phụ hoàng đứng ở trên cao sớm đã nhìn rõ chuyện này, đã như vậy, chuyện này nên sớm kết thúc!”
“Lớn mật, ngươi biết ngươi đang nói cái gì ở đây không!?”
Lúc Hoắc Dận Thông đi tới, vừa vặn nghe thấy tiếng quát lớn này của Hoàng Thường, trong lòng cả kinh, vội vàng đi tới quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng bớt giận.”
Hoàng Thượng giơ tay chỉ vào trước mặt Hoắc Dận Thông, nói: “Ngươi nói đi, lúc này ngươi điều tra ra được, cái gì cũng biết?”
Hoắc Dận Thông thoáng nhìn qua bên người Hoắc Dận Kỳ nói: “Phụ hoàng, trang chủ Thụy Thông Phái trước kia có giao tình thâm sâu với Ngũ vương gia, mực dù là người giang hồ nhưng Thụy Thông Phái kéo theo là toàn bộ võ lâm, là một lực lượng không nhỏ. Nhưng môn phái này cũng trong vòng một đêm bị người chém gϊếŧ toàn bộ, còn lại một hai người may mắn tránh thoát một kiếp, chuyện này vốn là chuyện cực kỳ kỳ lạ. Hai ngày này nhi thần ở nơi gần Thụy Thông Phái điều tra một phen mới biết được vào tối hôm đó, là quan binh chém gϊếŧ toàn bộ Thụy Thông Phái, dẫn binh không ai khác chính là Thái tử điện hạ…”
Hoắc Dận Thông vừa nói xong với giọng điệu chắc chắn, Hoàng Thượng liền trực tiếp cầm chén trà bên cạnh ném mạnh xuống mặt đất.
Hoắc Dận Thông không dám nói nữa, mà lúc này, giọng Hoàng Thượng truyền đến từ phía trước, nói: “Ý ngươi là, Thụy Thông Phái chỉ là vật hy sinh khi hai đứa con của trẫm tự gϊếŧ lẫn nhau sao?”
“Nhi thần không dám.” Hoắc Dận Thông lập tức nói, quỳ rạp trên mặt đất, mạnh mẽ dập đầu một cái.
Hoàng Thượng chỉ cười, người ông ta lay động một chút rồi mạnh mẽ ngã ngồi xuống ghế, tay ông ta đặt trước trán mình, nói: “Trẫm vẫn luôn biết Thái tử lòng dạ độc ác, nhưng không hề nghĩ đến, lão Ngũ lại có thể giấu mình, mấy đứa con kia của trẫm …”
Hoàng Thượng đang nói nhìn thoáng qua hai người đang quỳ trên đất, bình tĩnh nhìn người Hoắc Dận Thông hồi lâu sau mới lên tiếng: “Mà thôi, hai người các ngươi đều trở về đi! Cứ làm theo những gì vừa nãy nói mà làm, chuyện này, dừng ở đây thôi!”
Khi cảm thấy hai thân ảnh Hoắc Dận Kỳ và Hoắc Dận Thông chuẩn bị đi ra, đại thái giám Tô An vẫn đứng sau lưng Hoàng Thượng tiến lên một bước nói: “Hoàng Thượng, Thái y đã đến, có cần cho ông ta tới xem một cái hay không?”
“Đây là bệnh cũ của ta, không cần.” Hoàng Thượng phất tay một cái, Tô An thấy thế lập tức tiến lên, nhẹ mát xa giúp Hoàng Thượng, vừa ấn vừa nói: “Hoàng Thượng, chuyện này thật sự cứ như vậy là được sao?”
“Vậy còn có thể như thế nào đây? Cho dù đứa nhỏ Kỳ nhi này thông minh, trẫm vốn dĩ còn nghĩ nếu trước triều đường Thông nhi nói ra chuyện này, khiến hai người lão Ngũ và Thái tử tự xử như thế nào thật không hề nghĩ đến, đứa nhỏ Kỳ nhi này rõ ràng một chiêu lừa trẫm chóng mặt này cũng là thông minh.”
Giữa hai câu nói của Hoàng Thượng đã liên tục khen Hoắc Dận Kỳ hai lần, thời gian Tô An đi theo cạnh ông ta không ngắn, lúc này nghe xong tất nhiên có thể nhận ra tâm tình Hoàng Thượng thay đổi, nói: “Nhưng Hoàng Thượng, lúc trước nô tài vẫn luôn cho rằng giữa mấy vị Vương gia, Ngũ Vương gia vẫn luôn giữ tâm bình thản, đối đãi mọi người chính là có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiện tại xem ra …”
Mắt Hoàng Thượng mạnh mẽ mở ra, Tô An thấy thế lại càng hoảng sợ, lúc đang do dự có nên quỳ xuống hay không Hoàng Thượng đã nói: “Đứa nhỏ lão Ngũ này chỉ là giấu tương đối sâu mà thôi, từng đứa con của trẫm đều không đơn giản. Nếu bây giờ là loạn thế, khả năng từng đứa đều là kiêu hùng trị quốc, nhưng Lạc Nhạn Quốc bây giờ cần chính là một quân vương có tài trị quốc.”
“Ý của Hoàng Thượng là?” Tô An to gan hỏi tiếp một câu.
Hoàng Thượng lại nhắm mắt lại, nói: “Nếu không phải vì một chuyện kia của mẫu phi hắn, khả năng bây giờ … Thôi thôi, trẫm phải xem lại một chút!”
Tuy Hoàng Thượng không nói rõ nhưng lúc kia là lúc nào, cũng biết Hoàng Thượng nói tới ai.
Thất Vương gia, Hoắc Dận Kỳ.
Hôm nay tâm tình Hoắc Dận Kỳ giống như vô cùng tốt, lúc đi vào phòng mình nhìn thấy người vẫn đang chìm trong nghiên cứu sử ký của Lạc Nhạn Quốc, thậm chí hào phóng ngồi xuống bên cạnh nói: “Có chỗ nào không hiểu, bổn vương có thể giải thích cho nàng?”
Lòng hắn thật rộng rãi.
Mấy ngày này trước chuyện đã xảy ra, Thẩm Nam Kha cũng không quên, lúc này nghe lời Hoắc Dận Kỳ nói, nàng chỉ cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Nàng ghi chính là tiếng trung giản thể, ai cũng không nhìn ra nàng ghi cái gì.
Hoắc Dận Kỳ nhìn nhìn sau đó đột nhiên nói: “Hai ngày trước lúc nàng lên phiên chợ có phải gặp Đoạn Trường Ca hay không?”
Một câu nói hời hợt khiến tay Thẩm Nam Kha lập tức chấn động, không dễ dàng viết xong một bộ chữ cứ như vậy bị điểm lên một giọt mực.
Thẩm Nam Kha lại không để ý đến nó nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt nói: “Sao người biết?”
“Tiểu Ảnh là người của bổn vương, nàng cảm thấy sao bổn vương lại biết rõ?” Hoắc Dận kỳ nói.
Thẩm Nam Kha lập tức không phản bác được, tuy từ lúc bắt đầu nàng biết rõ Hoắc Dận Kỳ phái người như vậy đến bên mình nhất định là muốn theo dõi mình, nhưng không nghĩ đến hắn có thể trực tiếp nói ra như vậy.
Thẩm Nam Kha hít sâu một hơi, nói: “Ta gặp hắn không sai, nhưng có lẽ hắn không biết ta là ai.”
Nghe thấy lời Thẩm Nam Kha nói, Hoắc Dận Kỳ lập tức cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức đưa tay nắm chặt lấy tay nàng nói: “Bây giờ không biết, nhưng vài ngày nữa săn bắn không muốn biết cũng khó. Thẩm Nam Kha, ta nói cho nàng biết, tốt nhất nàng an phận một chút cho ta, săn bắn lúc này bổn vương đi trước cầu phúc cùng Phụ hoàng, nàng ở trong bãi săn tốt nhất không nên gây ra chuyện gì, nếu không binh mã của bổn vương sẽ trực tiếp san bằng Bắc Địa của nàng!”
Thẩm Nam Kha biết rõ hắn ôn hòa và bình tĩnh với mình cũng chưa từng vượt quá mười phút, lúc nói hết lời Hoắc Dận Kỳ đã hất tay mình ra sau đó đứng dậy rời đi.
Thẩm Nam Kha đan chặt hai tay vào nhau, nhìn tờ giấy trước mặt bắt đầu viết, lúc này viết sợ người khác không nhìn ra chữ gì, nàng dùng thể chữ Triện của lạc Nhạn Quốc.
“Đi chết đi!”
“Hoắc Dận Kỳ đi chết đi!”
“Tiểu Cường và Hoắc Dận Kỳ đều đi chết đi!”