Thẩm Nam Kha nghĩ, nếu không phải lúc này Hoắc Dận Kỳ đang đeo mặt nạ thì vẻ mặt của hắn hẳn là cực kỳ hung dữ.
“Ta sẽ không trốn, vì ta biết ta sẽ không thoát được.” Thẩm Nam Kha bình tĩnh nói, “Chỉ hy vọng giữa hai chúng ta có thể ở chung hòa hợp một chút, ngoài mặt ta vẫn sẽ cùng ngươi diễn kịch, nhưng Hắc Dận Kỳ, ngươi có thể đối xử với ta tốt một chút được không? Như lúc này đây, tay ta rất đau, thật sự rất đau.”
Sau lời nói của Thẩm Nam Kha, Hoắc Dận Kỳ lập tức buông lỏng tay, lúc hắn cúi đầu mới phát hiện vết thương trên cánh tay Thẩm Nam Kha đã nứt ra, máu từ bên trong không ngừng tuôn ra.
Hoắc Dận Kỳ có chút bối rối, nói: “Ta bôi thuốc cho ngươi”
Thẩm Nam Kha không trả lời, bởi vì nàng thấy rất đau khi vết thương cứ bị dày vò như vậy. Hoắc Dận Kỳ xắn tay áo của nàng lên và bắt đầu bôi thuốc.
“Vết thương này là do ngươi tự mình gây ra?” Hoắc Dận Kỳ là một thầy thuốc, liền có thể nhìn ra thương thế nói.
Thẩm Nam Kha biết mình không cãi lại, thành thật không phản bác, nói: “Nói vậy cũng không sai.”
“Tại sao?”
“Không vì gì cả, chỉ là rảnh rỗi nên tự rạch chơi, như vậy khi ngươi nhìn thấy ta ít nhất cũng cho ta một chút thương hại.”
“Thẩm Nam Kha, vừa nãy ngươi đã nói không cần sự thương hại của ta.”
“Thời điểm thích hợp cần thương hại vẫn tốt hơn.” Thẩm Nam Kha nói.
Hoắc Dận Kỳ nhếch môi cười, sau khi giúp nàng bôi thuốc, hắn nói “Lần này xem như bổn vương nợ ngươi, việc ngươi nói lúc nãy bổn vương đồng ý với ngươi. Nhưng nếu để bổn vương biết được ngươi đang giở thủ đoạn gì thì bổn vương sẽ không tha cho ngươi!”
Dứt lời Hoắc Dận Kỳ lập tức bước ra ngoài, Thẩm Nam Kha nhìn theo bóng lưng hắn đến khi biến mất nàng mới an tâm mà nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, bên mũi vẫn phảng phất hương vị quen thuộc của anh, trong lòng Thẩm Nam Kha rối bời, kiếp trước đã nếm qua bài học, nàng sẽ không đi theo con đường này nữa, nhưng điều không thể phủ nhận là hành động của nàng, vĩnh viễn nhanh hơn so với lý trí và con tim.
Cho dù là lần trước ở Duyệt Lai khách hay là ở trong rừng, nàng vẫn luôn nghĩ về Hoắc Dận Kỳ, ngay cả tự hại chính mình nàng cũng không hề tiếc.
Vả lại, Thẩm Nam Kha có một loại dự cảm rằng tình cảm mà nàng cố gắng kìm nén sẽ càng trở nên điên cuồng hơn.
Điên rồi sao?
Thật điên rồi!
Hoắc Dận Kỳ bước ra từ phòng của Thẩm Nam Kha bước ra liền đi đến địa lao, Lục Kỳ bị nhốt ở bên trong, tuy rằng có thái y nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch dọa người, lúc nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ, Lục Kỳ như muốn thoát khỏi xiềng xích mà lao thẳng vào người hắn.
Địa lao: phòng giam dưới lòng đất.
“Ngươi đã trở thành dáng vẻ như này rồi, tại sao còn không không thành thật?” Giọng nói truyền đến, chính là thiếu niên áo xanh.
“Thành Xuyên, lui ra”. Hoắc Dận Kỳ nói, thiếu niên Thành Xuyên ban đầu cũng không nghe lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ, hắn chỉ có thể lui ra ngoài.
“Nói dối, ngươi lừa ta!” Lục Kỳ nói xong lại nhổ nước bọt, lần này Hoắc Dận Kỳ trực tiếp tránh đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn và nói: “Bây giờ ngươi cũng chỉ biết nói như vậy thôi.”
“Tất cả đều là do ngươi! Phái Thụy Thông của ta đã hai lần rơi vào tay hoàng tộc các người. Là ta ngu ngốc. Ta còn tưởng ngươi làm như thế vì muốn tốt cho chúng ta…”
“Dù sao thì kết quả hiện tại cũng tốt, không phải sao? Hoắc Dận Kỳ cắt ngang lời hắn, nói.
Lục Kỳ nhướng mắt nhìn hắn.
Hoắc Dận Kỳ nhìn máu chảy trên mặt đất nói, “Lúc đầu, ta đã nói với ngươi, bất luận lần này nỗi oan của Phái Thụy Thông có thể rửa sạch hay không, thì ngươi cũng không thể thoát chết. Không phải ngươi đã rất sảng khoái đáp ứng rồi sao? Bây giờ hoàng thượng đã hứa sẽ điều ra toàn bộ lại từ đầu, mặc dù Bát Vương Gia là một kẻ vô dụng, nhưng sự việc này liên quan đến lợi ích của hắn, chắc chắn hắn sẽ dốc hết sức lực, đến lúc đó, ngươi còn không thể rửa sạch ân oán của sư phụ đã mất sao?”
Lục Kỳ nhìn nam nhân trước mặt nói: ‘Nhưng lúc đó ngươi không nói thái tử sẽ nhúng tay phá rối mọi sự sắp đặt của ta!”
Nghe Lục Kỳ nói, Hoắc Dận Kỳ đột nhiên bật cười, nói: “Lục Kỳ, từng trải qua nỗi đau diệt môn, ngươi còn chưa rõ sao? Hoắc Dận Hàn cực kỳ cẩn thận, dù có yêu thích thái tử phi đến đâu, hắn ta cũng không thể nào một mình đi tới. Nếu ta nói ngươi biết, thì ngươi còn dám mạo hiểm như thế này sao?”
“Vì vậy ngươi vẫn là lừa ta, Hoắc Dận Kỳ!”
“Ta không lừa ngươi, ta chỉ là không nói hết thảy mọi chuyện cho ngươi, hơn nữa, ngươi muốn đối nghịch với toàn bộ hoàng thất thì sự việc như vậy ngươi tránh không thoát. Nếu ngươi đã không sợ chết, một hồi tra tấn thì tính là gì?”
Lời nói của Hoắc Dận Kỳ làm Lục Kỳ không nói nên lời, hắn ta nhìn người đứng trước mặt mình, nói: “ Ngươi có chắc rằng Cửu Vương Gia sẽ nói ra hết toàn bộ sự việc không?”
“Ta không chắc, nhưng cho dù hắn ta không nói, cũng sẽ có người khác nói”. Hoắc Dận Kỳ nói xong, đôi mắt khẽ nheo lại, trong con người hiện lên một tia lạnh lẽo.
Cửu Vương Phủ.
Lúc Hoắc Dận Thông vừa tiến vào liền nghe thấy tiếng thông báo của tên hạ nhân “Ngũ Vương Gia đến”.
Hoắc Dận Thông không ngạc nhiên chút nào, vừa tiến vào đã thấy Hoắc Dận Hoa đợi sẵn ở sảnh, trên người khoát một chiếc áo choàng màu lam nhạt, buộc tóc dài búi cao, vẻ mặt bình tĩnh.
Hoắc Dận Thông nói, “Ngũ ca, sao huynh lại đến đây?”
Nghe thấy giọng nói, Hoắc Dận Hoa quay đầu nhìn, cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới đã lâu không gặp đệ, đúng lúc đi ngang qua nên vào xem thử.”
Hoắc Dận Thông gật đầu, nói với người bên cạnh: “Đứng ngơ đó làm cái gì, còn không nhanh pha một ấm trà ngon qua đây?”
“Không cần! Ta cũng chỉ là đến thăm đệ, nhân tiện hỏi một ít chuyện mà thôi.”
Không cần Hoắc Dận Hoa nói, Hoắc Dận Thông đã biết hắn muốn hỏi gì, trực tiếp nói: “Ngũ ca muốn hỏi chính là chuyện hôm nay phụ hoàng đã giao cho đệ?”
“Bát đệ thông minh, vì vậy việc này… đệ nghĩ như thế nào?”
“Phái Thụy Thông này tthời gian trước phải chịu họa diệt môn. Mặc dù người trên giang hồ nói rằng do người đồng đạo hạ độc thủ, nhưng toàn bộ Phái Thụy Thông trên dưới hơn một ngàn người, ngoại trừ một hai người may mắn tránh được một kiếp, những người khác cũng không sống sót, đệ ngược lại cảm thấy không giống người giang hồ làm."
Hoắc Dận Thông nói xong dừng một chút, cẩn thận nhìn biểu tình của người trước mặt, mới nói, "Hơn nữa, lần này Lục Kỳ cũng không nhằm vào ai, vậy mà đi tìm Thái tử, ta cảm thấy có lẽ Thái tử… chính là người ra tay kia. ”
Suy cho cùng cũng là trẻ tuổi, Lúc Hoắc Dận Thông nói lời này, thậm chí ngay cả một chút kiêng dè cũng không có, Hoắc Dận Hoa lập tức đứng lên, nhìn bốn phía một chút, mới tiếp tục nói, "Bát đệ, lời này, vẫn là không nên nói quá sớm. Nếu phụ hoàng đem chuyện này giao cho đệ xử lý, ngươi liền đợi đến ngày nước rút đá lộ rồi nói sau. Chỉ là hiện tại Thái tử đang nắm quyền, đệ đã sẵn sàng nói gì chưa?”
Lẽ ra Hoắc Dận Thông nên nói: “Tất nhiên là lời ngay nói thật.”
Hoắc Dận Hoa nhíu mày, nói, "Như thế cũng không thỏa đáng, dựa vào chuyện này, còn không đến mức lật đổ Thái tử. Nhưng nếu không lật đổ được thì ngươi như vậy chắc chắn là bị..."
“Vậy thì sao?” Hoắc Dận Thông trực tiếp cắt ngang lời huynh trưởng, nói: “Đệ là con trai của phụ hoàng, không theo me ai cả. Vả lại, việc này đối với Thái tử, đối với toàn bộ triều đình ảnh hưởng rất lớn, nhưng không liên quan gì đến đệ, điều đệ quan tâm là lê dân bá tánh của Lạc Nhạn Quốc.
Lúc nói ra lời này, trong lòng Hoắc Dận Thông nhất thời có chút lo lắng không yên, lời vừa rồi nói quá nhanh, dù sao mình cũng là hoàng tử, nói ra như vậy, Hoắc Dận Hoa chắc chắn sẽ không tin...
Ngay khi Hoắc Dận Thông đang suy đoán lung tung, Hoắc Dận Hoa liền mỉm cười, sau đó hắn bước đến gần và nói: “Thông Nhi, đệ vẫn là còn trẻ, việc này bất luận có kết quả như thế nào cũng cần phải thương lượng với huynh, hiểu chưa?”
Hoắc Dận Thông vội vã gật đầu.
Hoắc Dận Hoa cũng gật đầu một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Hoắc Dận Thông sau khi nhìn thấy hắn đi rồi, mới nặng nề ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người trong thiên hạ đều nói, Ngũ vương gia Hoắc Dận Hoa ôn hòa như ngọc, đối đãi với người khác khiêm tốn lễ độ, nhưng không ai hiểu rõ huynh trưởng mình hơn Hoắc Dận Thông.
Hiện tại là bởi vì danh tiếng của Thái tử thật sự quá thịnh, Hoắc Dận Hoa chỉ có thể đem toàn bộ tài năng của mình thu lại, nếu Hoắc Dận Hoa thật sự không có ý tranh giành thiên hạ, thì đã không sắp đặt mật thám trong mỗi vương phủ và trong nhà các trọng thần trong triều, mà Hoắc Dận Thông cũng biết, Hoắc Dận Hoa mấy năm nay vẫn luôn huấn luyện một đội ngũ sát thủ cường tráng, lần này, Hoắc Dận Kỳ bị thương, có thể chính là ngã ở trên này....
Ngay lúc Hoắc Dận Thông nghĩ đến những chuyện này, lại nghe thấy bên ngoài có người báo tin, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Chủ nhân, người bên kia có tin tức. ”
Hoắc Dận Thông lập tức đứng lên, nhìn chung quanh, đảm bảo không có người nhìn mình, sau đó mới nói: "Thời gian nào? ”
"Gờ tý tối nay, vẫn là chỗ cũ."
“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi!”
Sau khi dứt lời, Hoắc Dận Thông áo choàng màu đỏ sẫm, nhưng lại nhớ tới người nọ cũng không thích mình mặc màu sắc tươi sáng, nên chỉ có thể cầm lấy một bộ màu đen ở bên cạnh mặc vào.
Hài lòng nhìn mình trong gương, Hoắc Dận Thông đang chuẩn bị đi ra ngoài, tùy tùng Vinh Hằng bên cạnh hắn thấy, lập tức cười, nói, "Chủ nhân, hiện tại cách lúc rời đi còn một đoạn thời gian rất dài, bây giờ người đi qua, có phải là quá sớm không? ”
Nghe được lời của Vinh Hằng, Hoắc Dận Thông lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, nói "Bổn vương biết! ”
Đồng thời, Hoắc Dận Kỳ trong thư phòng cũng nhận được mật thư, giống như Hoắc Dận Thông “giờ tý, nơi cũ”.
Nét chữ thanh tú, ký tên nơi đó, là thủ pháp đặc biệt của nàng, một chữ "Yêu" xoay vài vòng, thật giống như nụ cười vui tươi trên khóe miệng nữ tử.
Tay Hoắc Dận Thị chậm rãi nắm chặt, lúc đặt tờ giấy kia xuống dưới ánh nến đốt, ở trước mặt Hoắc Dận Kỳ lại nhìn thấy giống như một khuôn mặt khác.
Là một nữ tử khác với khuôn mặt bướng bỉnh, lông mày nhíu lại.