Chương 44

Đau.

Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Nam Kha khi tỉnh lại, tuy nhiên,cô đã trải qua cảnh tỉnh lại này rất nhiều lần rồi, nên không có gì ngạc nhiên cả.

Cô chống tay xuống giường định dùng lực ngồi dậy lại cảm thấy ở phía ngực đau nhói, cả người chỉ có thể nặng nề ngã xuống giường.

Không ai đến đỡ cô.

Thẩm Nam Kha nâng mắt lên, vậy là lại phát hiện trong phòng, chỉ có mình cô, ánh nến đến từ trên bàn, chỉ còn lại bóng của chính mình.

Thẩm Nam Kha cảm thấy khô lưỡi, cố gắng vỗ mạnh lên ván giường: "Có người nào đến rót cho ta cốc nước không?"

Mãi đến tận khi Thẩm Nam Kha vỗ đến mức đau hết mù bàn tay mới có người chậm rãi bước từ bên ngoài vào, đó là một nha đầu trạc tuổi DB, sau khi liếc nhìn lên cơ thể của cô một lúc, nói: "Có chuyện gì không?"

"Ta khát nước." Thẩm Nam Kha lười kì kèo với nàng ta, chỉ khàn giọng nói.

Người kia cười lạnh một tiếng, tựa hồ như vừa nghe hiểu lời mà cô nói, quay người rót một ly nước, đưa tới trước mặt cô, Thẩm Nam Kha đưa tay ra nhận lấy, còn chưa kịp nhận, chiếc cốc đó đã trực tiếp rơi khỏi tay cô, nước nóng rơi trực tiếp lên trên tay của Thẩm Nam Kha.

cô lập tức kêu lên, ngẩng đầu lên, vậy mà thấy nàng ta đang trợn tròn hai mắt, dáng vẻ vô tội nhìn bản thân, nói: "Xin lỗi nhẽ nương nương, nô tì không phải là cố ý đâu."

Nàng ta không nói thì còn được, vừa mở miệng Thẩm Nam Kha liền biết nàng ta nhất định là cố ý rồi, ngay lúc đấy, cô đã lười cùng nàng ta tính toán, chỉ nói: "Ngươi không thể rót cho ta một cốc nước sao?"

"Xin lỗi, ngươi xem ra không hiểu tình hình rồi." Nàng ta chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nói: "Ngươi cho rằng ngươi bây giờ vẫn là vương phi nương nương sao? Vương gia đã không cần ngươi nữa rồi, người bây giờ trong vương phủ, so với hạ nhân chúng tôi, còn chẳng bằng nữa là."

"Cho dù là hạ nhân, lẽ nào ta đến tư cách uống một cốc nước cũng không có sao?" Thẩm Nam Kha nói.

Một giọng nói giễu cợt từ trên đầu cô vang lên, nàng ta nói: "Muốn uống nước? Được, tự mình đi rót đi! Nếu đã không còn là chủ tử nữa, tại sao lại còn phải cần ta tới hầu hạ ngươi?"

Thẩm Nam Kha nâng mắt lên, ở kiếp trước cô đã nhìn thấy không ít sự thay đổi của lòng người, ở thời đại quyền lợi là trên hết này, cô biết chuyện này sẽ chỉ có nhiều hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, từ từ chống tay lên ván giường, dùng đôi chân run rẩy bước trên mặt đất, bắt đầu đi về phía bàn.

Không biết là thái độ của cô như thế đã chọc tức người kia hay gì, Thẩm Nam Kha vừa đi được hai bước, người đó liền vươn tay ra, hung hăng đẩy người cô một cái.

Thẩm Nam Kha trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên mặt đất còn các mảnh vỡ của chiếc cố, ngay lập tức cắt da thịt cô.

Còn chưa kịp đau thì từ bên ngoài truyền tới một âm thanh: "Người đâu, nô tỳ này e rằng là muốn làm phản rồi, lôi xuống, phạt năm mươi trượng!"

Nghe thấy giọng nói, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên, vậy mà thấy Nhược m từ bên ngoài bước vào, ôm lấy cơ thể cô.

Nghe thấy giọng nói của Nhược m, người kia lập tức quỳ xuống, nói: "Cô nương Nhược m tha mạng, cô nương Nhược m tha mạng! Nô tì là thấy bất bình thay người nên mới..."

"Ngươi chỉ cần biết rằng, ở nơi này, ai là chủ tử của ngươi là được!"

Nhược m trực tiếp ngắt lời cô, sau đó nhìn về phía người ở cửa: "Còn đứng ở đó làm gì, lôi xuống."

Khi tiếng gào khóc của người kia ngày càng xa, Thẩm Nam Kha mở miệng, còn chưa kịp cất lời thì Nhược m đã biết cô muốn nói gì, trực tiếp cắt ngang nói: "Nương nương, người không thể quá mềm lòng, nếu hôm nay không phạt, sau này tất cả các hạ nhân đều sẽ không coi trọng người."

Nghe thấy lời của Nhược m, Thẩm Nam Kha không nhịn được mà cười, nói: "Thế thì có làm sao? Dù gì giống như lời mà nàng ta nói vậy, ta ở trong phủ này, so với một hạ nhân thì không có gì khác nhau."

"Nương nương đừng nói như vậy, thực ra vương gia..."

"Nhược m, ngươi không cần nói nữa, ngươi tưởng rằng ta rất buồn sao? Ta một chút cũng không buồn, Hoắc Dận Kỳ không thích ta, vậy thì càng tốt, vì ta cũng không thích hắn, ta bây giờ chỉ muốn uống một cốc nước."

Thẩm Nam Kha nói xong, vậy mà thấy sắc mặt của Nhược m có chút khó coi, trong không khí cũng có gì đó không đúng lắm...

Thẩm Nam Kha khóe miệng bất giác giật giật, chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứa ở phía cửa, nhìn thấy vẻ u ám thâm trầm trong mắt hắn ta, đáng lẽ nên nuốt những lời mà mình đã nói vào lại.

Ừ, Thẩm Nam Kha cảm thấy bản thân không chỉ không bằng một hạ nhân, mà còn cách cái chết cũng không xa nữa.

Nhược m từ phòng của Thẩm Nam Kha đi ra, liền trực tiếp đi đến thư phòng của Hoắc Dận Kỳ, vậy mà không thấy bóng hắn ta đâu, nàng ta suy nghĩ một lúc, đi đến phía rừng trúc phía sau vương phủ, quả nhiên thấy Hoắc Dận Kỳ ở bên đó.

Nàng ta vừa đi được hai bước, giọng nói của Hoắc Dận Kỳ liền truyền đến: "Ta không sao."

Nghe thấy lời của hắn, Nhược m không nhịn được mà cười một lúc, sau khi ngưng một lúc, nói: "Nương nương đã ngủ rồi, tôi đã giúp nàng ấy xử lý vết thương một chút, tuy rằng việc tái phát rất nghiêm trọng nhưng rất may rằng thời gian cách cái chết cũng không tính là muộn, không gây ra một hậu quả lớn nào cả.

Nhược m nói xong, Hoắc Dận Kỳ chỉ ừ nhẹ một tiếng, Nhược m nhìn hắn, không nhịn được mà nói: "Gia, thực sự không quan tâm cô ấy sao?"

"Ta đã quản đủ thứ rồi, nếu nữ nhân này cứ tiếp tục như vậy, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ cho nàng ta chết.

"Vậy người đau lòng rồi sao?" Nhược m nói

"Ta đau lòng?" Hoắc Dận Kỳ cười, tuy nhiên nụ cười đã sớm biến mất trên khuôn mặt của anh, giọng cũng trầm xuống, nói: "Ngươi thấy rằng ta sẽ đau lòng sao? Đã khuya rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi!"

Khi đi ngang qua Nhược m, Nhược m không nhịn được mà nói: "Gia, Nhược m đã theo người mười mấy năm rồi, người đây là nghĩ rằng, đến sự thay đổi này Nhược m cũng không thể nhìn ra sao?"

Hoắc Dận Kỳ không trả lời lại, chỉ trực tiếp đi thẳng về phía trước, Nhược m nhìn bóng dáng của hắn, không khỏi cười khổ một cái.

Thẩm Nam Kha lần này đúng là bị đau dọa cho sợ rồi, trực tiếp ngủ đến hôn mê mấy ngày, ngày nào Nhược m cũng sẽ đúng giờ đến đổi thuốc cho cô, chỉ là phía trước ngực, vậy mà lưu lại một vết sẹo rõ, Thẩm Nam Kha khi nhìn thấy vết sẹo rõ ấy, Nhược m nói: "Nếu nương nương để ý đến nó, ngày mai nô tỳ sẽ đi điều chỉnh lại thuốc."

"Không sao."Thẩm Nam Kha mặc quần áo vào, nói: "Ta không quan tâm."

Nhược m nở nụ cười, cũng không nói gì nữa.

Hai ngày nay, thời tiết ở thủ đô cực kì xấu, mà ở thành phố lân cận, nghe nói tình hình còn nghiêm trọng hơn, gió mạnh gần như đã khiến hơn một nửa thu hoạch của nông dân mất sạch, không ít mái nhà của người dân đều đã bị lật tung lên, không có nhà để về.

Hoàng thượng lập tức sai người mở kho cung cấp lương thực, hơn nữa giao toàn bộ chuyện này cho Hoắc Dận Kỳ xử lý.

Thực ra trước lúc này, ý định ban đầu của hoàng thượng là giao chuyện này cho thái tử xử lý, nhưng ở điện KL, Hoắc Dận Kỳ trực tiếp quỳ xuống cầu xin để bản thân hắn xử lý, nguyên nhân là do đó là quê hương của mẫu phi, hắn hi vọng rằng bản thân có thể xử lí, đồng thời, thay mẫu phi đến thăm một chút, mong hoàng thượng có thể ân chuẩn.

Mọi người đều cho rằng việc Hoắc Dận Kỳ đột ngột nhắc đến mẫu phi của hắn nhất định sẽ khiến hoàng thượng tức giận, nhưng không ngờ rằng, hoàng thưởng chỉ trầm mặc một lúc, sau đó rồi cũng đồng ý.

Chuyện này Thẩm Nam Kha cũng đã nghe những hạ nhân trong phủ rồi, nói rằng khi Hoắc Dận Kỳ đến nơi đó, đích thân phân phát lương thực, còn khám bệnh phát thuốc cho những bách tính đang chịu nạn, cả thành phố đều khen hắn không dứt, Hoắc Dận Kỳ còn giúp họ nghĩ cách xử lý lũ lụt, tự lấy tiền của mình, xây dựng một số tuyến đường thủy, để có thể chống đỡ trước khi thảm họa thiên nhiên tiếp theo xảy ra.

Khi hồi triều, đây là lời khen ngợi duy nhất của Hoắc Dận Kỳ từ hoàng thượng kể từ 23 năm nay, vì vậy thân phận của vị vương gia vô danh cũng có chút không giống so với trước đây.

Thẩm Nam Kha cũng không biết, vì cô luôn ở trong phòng của mình, thỉnh thoảng sẽ đi thăm Dao Bình, mặc dù tính mạng của Dao Bình đã được bảo toàn, nhưng lại không thể tốt lên tí nào nữa, vẫn luôn chỉ có thể nằm trên giường, lần nào nhìn thấy Thẩm Nam Kha mắt đều sẽ đỏ hoe.

Hoắc Dận Kỳ đến tìm cô hai lần, nhưng Thẩm Nam Kha đều không đi gặp hắn ta, bảo những người đưa thư đến về nói lại, vết thương trên người cô vẫn chưa lành nên không tiện gặp mặt.

Nhưng thưc ra, vết thương sẽ có ngày lành lại.

Vào ngày ấy, Thẩm Nam Kha đang ở trước bàn sách xem sử ký Lạc Nhạn, không ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới.

Những ngày trước ấy vào lúc này, Nhược m sẽ đến thay thuốc cho cô, Thẩm Nam Kha cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không cần nữa đâu, vết thương của ta đã lành rồi, lưu lại vết sẹo đi, không sao đâu."

Ớ phía đối diện không có tiếng trả lời lại, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ đứng ở phía cửa.

Trên người hắn mặc một chiếc áo choàng màu xám, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu bạc, trên đỉnh đầu có một chiếc dây đai màu lục lam, một mái tóc đen dài xõa qua vai khiến đồng tử của Thẩm Nam Kha hơi co lại.

Hoắc Dận Kỳ đi vào, ngồi ở bên cạnh cô, cơ thể của Thẩm Nam Kha trực tiếp chuyển sang một bên, Hoắc Dận Kỳ vừa vặn dang tay ra, giữ ở bên hông của cô, khiến cô không thể động đậy.

Thẩm Nam Kha nhíu mày, vốn không thể đọc được cuốn sách đang cầm trên tay, trực tiếp đứng lên nói: "Có ý gì?"

Hoắc Dận Kỳ không trả lời lại, nhưng trong mắt cô giống như muốn nói rằng: "Cái gì?"

Thẩm Nam Kha nặng nề đặt quyển sách xuống bàn nói: "Ngươi đây là vừa đấm vừa xoa sao?"

"Xem ra trong khoảng thời gian bổn vương không có ở đây, ngươi rất cả ác cảm với bổn vương."

Nghe lời mà Hoắc Dận Kỳ nói, Thẩm Nam Kha trực tiếp bật cười, nghiêm túc nhìn anh sau đó nói: "Hoắc Dận Kỳ, ngươi làm sao có thể mặt dày được đến như vậy? Trước đây người bảo ta cút khỏi thế giới của ta không phải là ngươi sao?"

Sau khi nói xong, Thẩm Nam Kha trực tiếp gỡ bàn tay đang để trên eo của mình, nói: "Ngươi bảo ta cút ta liền cút, bảo ta quay về ta liền quay về, ta mất mặt biết nhường nào? Vì vậy Hoắc Dận Kỳ, đây là phòng của ta, ngươi bây giờ có thể cút đi cho ta được rồi."