Đau, Thẩm Nam Kha toàn thân đau nhức.
Sau lưng là vết đau lúc trước Thẩm Nam Kha để lại, trên mặt thì đau rát, còn đầu của cô thì như muốn nổ tung.
Bởi vì thân thể này, Thẩm Nam Kha chỉ có thể nằm bất động trên giường, đúng lúc mượn cơ hội này, tìm ra thân phận của thân thể này.
Quốc gia hiện tại mà cô đang ở gọi là nước Lạc Nhan, địa điểm này cô chưa từng nghe trên mạng hay trên sách báo ở hiện đại, nhưng đây là quốc gia cường thịnh nhất vùng đất này.
Hoàng thượng nước Lạc Nhạn có tổng cộng là mười một vị hoàng tử, đương kim Thái tử đứng thứ sáu, mà nàng gả cho Thất vương gia, cũng chính là đệ đệ của Thái tử.
Ban đầu Thẩm Nam Kha công chúa của Bắc Địa, quốc gia tiếp giáp với nước Lạc Nhạn, trước khi được gả tới đây, do mẫu thân có thân phận hèn mọn nên cô luôn bị sỉ nhục khi còn ở Bắc Địa, khi nước Lạc Nhạn đưa ra mong muốn được kết thông gia với Bắc Địa, đối tượng là Thất vương gia bị tàn phế, cha cô đã để cô kết hôn với hắn.
Mà Khương Địch, cũng chính là Thái tử phi, là đích nữ của thừa tướng nước Lạc Nhạn, tại sao nàng ta gọi cô là muội muội, vì quan hệ của hai người trước khi được gả đi trông có vẻ rất tốt.
Về phần Thẩm Nam Kha, tại sao lúc ấy lại đưa ly nước có độc cho Khương Địch dưới sự chứng kiến của mọi người, để rồi đưa mình vào con đường chết, Thẩm Nam Kha không biết, cũng chẳng liên quan đến cô.
Bởi vì Thất vương gia đã giúp mình rửa sạch tội danh, chuyện này, cũng nên dừng lại ở đây.
"Nương nương, người cảm thấy thân thể thế nào?" Một giọng nói truyền đến, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu, là giọng nói của thị nữ đã chiếu cố cô từ lúc cô tỉnh lại tên là Dao Bình.
Nàng ta có vẻ ngoài thanh tú, ngữ khí không màng danh lợi, khiến cho Thẩm Nam Kha nhớ tới một nha đầu khác ở cùng mình trong nhà giam.
"Ngươi đỡ ta đứng lên, ta muốn đi xe thử nha đầu kia của ta thế nào rồi. " Thẩm Nam Kha nói xong, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Dao Bình có vẻ hoảng sợ, trực tiếp quỳ xuống, "Nương nương, thân thể hiện tại của người… Vương gia phân phó, đừng cho người tùy ý đi lại..."
"Không, ta nằm ở trên giường cũng là nằm, ngươi để ta đi xem nàng ấy một chút đi, thương thế của nàng nặng như vậy, ta lo lắng. "
Thẩm Nam Kha thấy Dao Bình bất động, chỉ có thể tự mình đứng dậy, còn chưa kịp đi, Dao Bình đã đập mạnh đầu xuống đất, "Nương nương, người đừng làm khó dễ nô tài..."
Thẩm Nam Kha không ngờ phản ứng của nàng lại lớn như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt hơi híp lại, "Phản ứng này của ngươi không đúng lắm, sao ta đi xem nàng một chút mà ngươi cũng không chịu? "
Nghe thấy lời nói của Thẩm Nam Kha, sắc mặt Dao Bình lập tức biến đổi, còn chưa kịp nói gì, thì một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, "Có chuyện gì?"
Thanh âm kia đặc biệt có từ tính, mang theo chút bình tĩnh và vô vị, cùng với âm thanh là tiếng bước dần dần tiến lại.
Thẩm Nam Kha chợt ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn.
Trên người mặc trường bào màu xanh đen, tóc đen dày của hắn được buộc bằng một dây cột tóc cùng màu, khuôn mặt đường cong rất là rõ ràng, ngũ quan được che lại bởi chiếc mặt nạ màu bạc.
Trong một trận hỏa hoạn trong cung điện trước đây, ngũ quan của hắn bị hủy hết, một con mắt thì bị mù.
Hắn đi đến trước mặt của cô, nhìn thoáng qua Dao Bình đang quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Kha, "Tại sao lại như vậy? "
Nước Lạc Nhạn là nước họ Hoắc và người đứng trước mặt cô lúc này là Thất vương gia Hoắc Dận Kỳ.