Tần An chấn động trong lòng, hắn nhìn thấy dưới chân mình là một thanh phi kiếm màu bạc cực lớn, thân kiếm tựa nước, lại có sương mù che chắn, vừa thần bí lại vừa mỹ lệ! So với những bảo thạch còn hấp dẫn người hơn.
- Nhị đệ, huynh chưa từng thấy qua bảo vật của ai hấp dẫn hơn phi kiếm này của đệ.
Tần An nhịn không được liền nói.
- Tu luyện bản mệnh Phi kiếm, không dễ dàng.
Tần Vân nói:
- À, lúc trở về, chuyện đệ đưa huynh về bằng ‘ngự kiếm phi hành’, đừng nói cho mẫu thân cùng chị dâu.
- Ta hiểu mà.
Tần An gật đầu liên tục.
Phía dưới!
Tửu lâu, trà quán bên ngoài Lục Phiến môn đều xôn xao, mọi người đều chăm chú nhìn về phía Đại lao, bởi vì âm thanh đổ vỡ vừa rồi ở Đại lao Lục Phiến môn quá lớn, còn có bụi đá mịt mù khắp một phương.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đại lao Lục Phiến môn đổ rồi.
Khách ngồi ở tầng ba của trà lâu có thể nhìn vào bên trong Đại lao Lục Phiến môn. Đại lao lúc này chỉ còn sót lại một nửa chưa đổ, còn lại đều đã là đống hoang tàn.
- Cái gì, Đại lao Lục Phiến môn đổ rồi? Người nào lại có năng lực lớn tới vậy?
- Mau đi thăm dò xem.
Bọn họ cũng không phát hiện, trên bầu trời có hai người đạp kiếm phi hành nhanh chóng rời đi.
Hai người ngự kiếm phi hành, tốc độ cực nhanh, không lâu tới một tòa trạch viện liền đáp xuống.
Trong nội viện.
Thường Lan phu nhân đang cùng con dâu trò chuyện, cháu trai cháu gái ở một bên ăn điểm tâm.
Trong sân xuất hiện hai bóng người, là Tần Vân và Tần An, còn ngự kiếm đã cất đi từ lâu.
- An Nhi?
Thường Lan phu nhân đáy mắt đỏ hoe. Nàng dâu bên cạnh cũng gọi lên nức nở:
- Tướng công.
Sau đó nàng vui mừng tới phát khóc, nhào vào l*иg ngực của Tần An. Mà hai đứa trẻ Thư Ngạn, Thư Băng cũng chạy tới ôm lấy phụ thân mình, khóc nấc lên từng tiếng. Điểm tâm trong miệng còn chưa nhai hết, hai đứa trẻ bị doạ tới sợ, giờ nhìn thấy phụ thân mới an lòng khóc cho thoả.
Tần An liền ôm lấy hai đứa trẻ mà dỗ dành:
- Đừng khóc, ngoan nào, ngoan nào, phụ thân về rồi.
Nhỏ nhẹ dỗ dành hai đứa trẻ, bọn chúng cũng ngừng khóc, nương tử ở bên đưa tay áo lau dòng lệ, lòng liền cảm thấy ấm áp an tâm.
Tần An an ủi:
- Ta không sao, tuy rằng Lục Phiến môn cao thủ nhiều như mây, nguy cơ trùng trùng, nhưng đối với nhị đệ mà nói cũng không là gì, một sợi tóc ta cũng không mất, nguyên vẹn mà trở về rồi.
Nhìn thấy một nhà đại ca đoàn tụ, trong lòng Tần Vân mới có thể nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng.
- Vân nhi.
Thường Lan phu nhân liền nói:
- Phụ thân các con đâu? Không cứu được ông ấy về sao?
- Phụ thân bị giam ở quận Thủ phủ.
Tần Vân giải thích.
- Quận Thủ phủ là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất ở cả Quảng Lăng quận. Muốn cứu phụ thân, cần phải suy nghĩ đối sách chu toàn.
Thường Lan nghe xong, liền nói:
- Con cố gắng nghĩ cách, chỉ có Vân nhi mới có thể cứu phụ thân con thôi, nhưng con đừng lỗ mãng hành động liều lĩnh nguy hiểm tới tính mạng.
- Mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử đi nghỉ ngơi trước đã.
Tần Vân nói.
- Đi đi.
Thường Lan liền đáp.
Tần Vân gật đầu, bước về phía một gian phòng. Thường Lan nhìn bóng lưng Tần Vân, bỗng nhiên đau lòng lại không thể làm gì, nàng căn bản không thể giúp được gì.
- Tướng công, lúc trước quận thủ phái đại quân bao vây Tần phủ, rất đông xạ thủ bắt tên muốn gϊếŧ chúng ta, nhị đệ liền làm cả thiên địa rung động, toàn bộ tên bắn ra đều dừng ở không trung. Sau đó đệ ấy mang chúng ta bay lên trời, ra khỏi Tần phủ. Nhiều quan binh như vậy cũng không ngăn được.
Nàng nhỏ giọng nói: lần này nàng nhận thức được sự lợi hại của đệ đệ của phu quân mình rồi.
Tần An gật đầu:
- Mọi người bình an là tốt rồi, điều ta lo lắng nhất bây giờ là an nguy của phụ thân.
- Đừng gây áp lực cho nhị đệ con, tự nhị đệ con sẽ dùng toàn lực.
Thường Lan nói.
- Vâng.
Phu phụ Tần An đều gật đầu.
Vào tới phòng, Tần Vân đóng cửa phòng, khoanh chân ngồi trên giường, hít thở những hơi thật dài, bắt đầu tĩnh tâm tập trung tư tưởng để hấp thu thiên địa linh khí, khôi phục chân nguyên:
- Dẫn theo người dùng ngự kiếm phi hành, mới đi vài dặm, chân nguyên của ta đã tiêu hao bảy phần mười. Lúc trước đánh nhau một trận cũng chỉ tiêu hao có một thành (một phần mười) mà thôi.
Ngự kiếm, tương đối đơn giản.
Ngự kiếm phi hành, chân nguyên tiêu hao quá lớn. Dẫn theo người mà ngự kiếm phi hành? Còn vài dặm nữa?
Thoạt nhìn tiêu sái, nhưng chân nguyên tiêu hao rất nhanh, đối với một người mới tới Hậu Thiên Kiếm tiên như hắn đây là gánh nặng quá lớn. Bởi vì Tần Vân lo lắng Công Dã quận thủ còn có cạm bẫy khác, cho nên tranh thủ thời gian, ngự kiếm trở về là an toàn nhất!
Tin tức truyền tới quận Thủ phủ, lúc Công Dã quận thủ mang người đi đến Lục Phiến môn đã là nửa canh giờ sau.
- Quận thủ đã đến, là quận thủ.
- Là hắn muốn đối phó Tần gia?
Chung quanh tửu lâu, người trên phố, tất cả đều đang bàn luận, chỉ là không dám nói to.
- Nghe nói trong Đại lao Lục Phiến môn, Tần gia Đại công tử Tần An đã được cứu! Đại lao bây giờ đã sụp một nửa.
- Chắc chắn là Tần Nhị công tử cứu.
- Chắc vậy, Lục Phiến môn cỏn con này làm sao chống lại được Tần Nhị công tử.
Tiếng bàn tán xa xa, thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng Công Dã quận thủ thực ra chính là ma đầu cấp Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, hắn có thể nghe rất rõ, nhưng hắn đành nhẫn nhịn, dù sao giờ phút này toàn thành đều đang bàn luận về Tần Nhị công tử, hắn chỉ có thể vờ không nghe thấy, bước vào bên trong Lục Phiến môn.
- Quận thủ đại nhân.
- Quận thủ đại nhân.
Đám quan binh cung kính nói.
Công Dã quận thủ lạnh lùng mang người đi xem xét nơi Đại lao bị sập, lạnh nhạt nói:
- Không có ai khác vào đây?
- Quận thủ đại nhân.
Hai vị Ngân Chương bộ đầu tiến lên, vị Lôi bộ đầu cung kính nói:
- Sau khi Đại lao sụp đổ, thuộc hạ liền cho người phong toả, chỉ cho một người vào khám nghiệm tử thi, đã xác định không còn người nào sống sót, người khám nghiệm mới lui ra ngoài.
- Bái kiến quận thủ đại nhân.
Lão sư khám nghiệm tử thi lưng đã còng cung kính nói:
- Tiểu nhân sau khi kiểm tra vẫn đứng ở đây, không dám rời đi.
- Hừ.
Hai tròng mắt Công Dã quận thủ mơ hồ có phù văn màu đen ngưng kết, nhìn lão sư nghiệm tử thi. Quần áo của lão sư đều trở nên trong suốt, những đồ mang theo, nhìn một lần là thấy hết.
Sau đó, Công Dã quận thủ liền bước lên trước, đi vào nơi Đại lao bị đổ. Khắp nơi vẫn còn nhìn rõ dấu tích do Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận lưu lại, những lỗ thủng cùng khe nứt lớn.
- Năm tên phế vật, thi triển Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận cũng không cẩn thận một chút, để nửa Đại lao đổ sụp, khó nhìn ra dấu vết đánh nhau rồi.
Công Dã quận thủ nhíu mày, ánh mắt của hắn thậm chí có thể xuyên thấu từng khối gạch đá, nhìn thấy vô số thi thể bị đè ở bên dưới, có thi thể của phạm nhân, cũng thấy được năm cái túi da của huynh đệ Liễu Thị, chúng đều bị hút cạn máu thịt mà chết.
- Một món bảo vật cũng không còn, ngay cả Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận cũng không còn.
Công Dã quận thủ khẽ nhíu mày.
- Xem ra đã bị đối phương lấy đi. Bọn Liễu Đại đã thả 'Minh Huyết trùng’, nhưng Minh Huyết trùng không bay ra ngoài, gây tai họa cho đám tu hành ở quanh Lục Phiến môn. Hừ, hắn còn có lòng thương người, gϊếŧ sạch Minh Huyết trùng.
Công Dã quận thủ quay người nhìn đám lính canh, quét mắt nói:
- Kẻ nào tới cướp Tần An đi, các ngươi có phát hiện dấu vết gì để lại không?
- Bẩm không có, chúng thuộc hạ thấy có ánh sáng vụt lên, xích sắt trên người Tần An liền bị đứt.
- Chúng thuộc hạ còn nhìn thấy người tới cướp ngục, nhưng lại không nhớ được dáng vẻ của hắn.
- Hắn ném chúng thuộc hạ ra xa.
Đám linh canh từng người một nói.
Công Dã quận thủ nhíu mày.
- Một đám phàm nhân! Thực là vô dụng.
- Dùng Minh Huyết trùng, có hai loại khả năng, một là Tần Vân đến cướp ngục, bọn Liễu Đại ngăn không được vì vậy dùng Minh Huyết trùng. Khả năng khác là bọn Liễu Đại nguy hiểm tới tính mạng, bị ép sử dụng Minh Huyết trùng. Không biết người cướp ngục là ai, là trưởng bối sư môn của Tần Vân?
Công Dã quận thủ nheo mắt, trong mắt sắc lạnh.
- Thực ưu ái tên Tần Vân, vì hắn cũng dám đối chọi với pháp luật triều đình sao?
Trong phòng, Tần Vân đang khoanh chân ngồi ở trên giường, bỗng nhiên mở mắt.
Hắn đã nghỉ ngơi một canh giờ, chân nguyên cũng khôi phục lại năm thành.
- Tiếp theo phải nghĩ cách cứu phụ thân.
Tần Vân vẻ mặt ngưng trọng.
- Quận Thủ phủ đề phòng nghiêm ngặt, trận pháp trùng điệp vốn là để đề phong Đại yêu tới gây chuyện. Toàn bộ thiên hạ Thập Cửu Châu, cũng ít khi nghe nói có quận thủ nào bị ám sát ngay tại quận Thủ phủ.
Ra khỏi quận Thủ phủ, bị ám sát là chuyện bình thường, nhưng ở trong phủ, chuyện bị ám sát là cực hiếm.
Vì sao? Bởi vì trong quận Thủ phủ bố trí trận pháp vô cùng đáng sợ!
Điều này cũng không làm Tần Vân lo lắng.
- Mặc kệ, thử xem đã.
- Đi thôi.
Tần Vân vung tay lên, một luồng ánh sáng trong nháy mắt từ trong tay bay ra, dọc theo bên cửa sổ lan ra ngoài phòng, hắn phi thiên nhanh chóng hướng tới quận Thủ phủ.
Rất nhanh.
Vèo, bản mệnh Phi kiếm đã tới bên ngoài quận Thủ phủ, ở trong bụi cỏ lơ lửng, dùng phi kiếm cảm ứng ước chừng trăm trượng. Hôm nay một nửa người ở quận Thủ phủ, đều theo bảo vệ quận thủ đi Lục Phiến môn, cao thủ còn lại trong phủ cũng không nhiều.
- Trong những trận pháp ở đây ta chỉ có thể cảm nhận được hai loại, những thứ khác, ta nhìn không hiểu.
Sinh lực của Tần Vân bám vào trên bản mệnh Phi kiếm mà cảm ứng
- Đừng nói là ta, cho dù là cao thủ trận pháp e rằng cũng không có cách nào phân biệt được, dù sao cũng là do triều đình bố trí, bảo hộ nhiều đời Quận thủ.
- Lúc trước tới đây ta là khách mời, vào bên trong tự nhiên không có ai ngăn cả. Hôm nay ta ở đây có khi phải đại khai sát giới rồi.
- Mặc kệ cứ thử xem! Ta cũng muốn nhìn quận Thủ phủ rốt cuộc lợi hại ra sao!
- Đi.
Bản mệnh Phi kiếm lặng yên không một tiếng động, đâm xuống tầng bùn đất, dọc theo lòng đất trong nháy mắt hướng quận Thủ phủ tới gần. Khi đi qua tường viện, tiến vào phạm vi mấy trượng, bỗng nhiên hơn một nửa quận Thủ phủ có Thiên Địa lực lượng mạnh mẽ cuồn cuộn trỗi dậy, biến thành một cái vung cực lớn trùm lên, bao trùm hơn phân nửa quận Thủ phủ. Tần Vân cùng Bản mệnh Phi kiếm cũng bị nhốt bên trong!
Cái vung phân tầng năm, Bản mệnh Phi kiếm bị nhốt giữa tầng ngoài cùng với tầng thứ hai.
- Vậy mà, vậy mà năm loại trận pháp này lại kết hợp thành một thể?
Tần Vân kinh ngạc, hắn lúc này mới phát hiện, hai trận pháp lúc trước hắn xác định chỉ là một bộ phận của trận pháp khổng lồ.
Tầng ngoài cùng là nước chảy, tầng thứ hai là lửa thiêu, có vô số phù văn lưu chuyển, uy thế kinh khủng. Tại khe hở ở giữa, nước lửa va chạm ầm ầm, trận pháp vận chuyển không ngừng tấn công Tần Vân và một thanh bản mệnh Phi kiếm.
- Thịch... thịch... thịch... thịch....
Bản mệnh Phi kiếm dường như rơi vào vòng xoáy khổng lồ, gắng gượng, lại không ngừng đã bị chấn động.
Mà phi kiếm bên trong, chân nguyên không ngừng bị tiêu hao, tiêu hao với tốc độ còn nhanh hơn so với ngự kiếm phi hành, Tần Vân chỉ là Hậu Thiên cảnh giới, chân nguyên ẩn chứa bên trong phi kiếm cũng chưa đủ hùng hậu.
- Không ổn rồi, một khi chân nguyên bên trong bản mệnh Phi kiếm tiêu hao hết, uy lực giảm đi chỉ sợ trốn không thoát, bản mệnh Phi kiếm cũng sẽ bỏ mất tại đây! Đi!
Tần Vân không dám kéo dài thời gian, nếu bản mệnh Phi kiếm bị mất vậy thất bại thảm hại rồi, đừng nói tới cứu phụ thân.
- Ầm!
Phi kiếm màu bạc toàn lực tấn công bên tầng ngoài cùng, dòng nước trong tầng ngoài bị chấn động, lần tấn công thứ hai mới miễn cưỡng đâm thủng được một lỗ, bản mệnh Phi kiếm lập tức chui ra tìm đường sống, vèo, nhanh chóng biến mất ở trên trời.
Công Dã quận thủ mang người rời Lục Phiến môn, đang trên đường quay về quận Thủ phủ.
- Hả?
Công Dã quận thủ xốc màn che lên, nghiêng người nhìn phương hướng quận Thủ phủ, nhìn thấy bên ngoài quận Thủ phủ có một luồng sáng tựa cái vung bao phủ, khóe miệng cười lạnh.
- Mấy trăm quận Thủ phủ ở Thiên hạ Thập Cửu Châu toàn bộ đều là triều đình hao phí sức lực bố trí, muốn vào quận Thủ phủ ám sát? Thật là không biết tự lượng sức!